Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Giao Dịch

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Giao Dịch


Lữ khách họ Nguyễn nở nụ cười, trong khi đó Huy xấu hổ đến độ đỏ cả khuôn mặt khi biết được vụ mình dùng Tinh Lực lén nhìn người ta đã bị phát hiện.

" Huy sư đệ, đệ đã vô được thành rồi sao ?! "

" !! "

" K-không có đâu Nguyễn huynh... Mà huynh vô đây từ lúc nào vậy ? Sao đệ không thấy huynh lúc xếp hàng ? "

" Đang nghĩ gì thế ! "

Lại thêm một hàng dài nữa đứng chờ đợi để được vào bên trong thành đô, Huy thuộc tốp những người đứng đầu và nhanh chóng được vào bên trong thành

Sau khi ăn xong, họ gọi thêm trà và một chút đồ ăn nhẹ lên

" Được rồi, nếu như đã không còn gì thì ta đi trước đây ! Hi vọng có thể gặp lại đệ ở tông môn ! "

" Uây.. Đúng là thành phố bên trong vương đô mà, thật khác so với những vùng dân làng ngoài kia !! Đã đến được thành đô thì trước hết cứ đi tham quan trước đã, đợi có cuộc tuyển chọn rồi lúc đó mình tới vẫn chưa muộn !! " (đọc tại Qidian-VP.com)

" Huynh là người của An Bình Tông sao ? "

Chưa kịp để Huy hiểu chuyện gì thì vị lữ khách tiếp tục lên tiếng

" Đệ có thể cho ta mượn coi lá thư mà sư phụ của đệ đã giao cho đệ được không ? "

Cậu biết rất rõ cuộc tuyển chọn của An Bình Tông khắc nghiệt cỡ nào, một tu hành giả bình thường nếu như muốn được vào An Bình Tông thì cần phải có thực lực và nhân tâm tốt, nếu chỉ cần thiếu một trong hai thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ được vào bên trong tông

" !! "

" Huy sư đệ đang tính đi đâu sao ? Ta có đang làm phiền đệ không ? "

( Phải a... Cái này... Khi xưa.... Lần đầu gặp được người đó.. Ông ta cũng từng lấy tay chạm vào đầu của mình như thế này... Nhưng mà... Tại sao người đàn ông trước mặt này... Lại mang đến cho mình cảm giác như có người đó ở đây vậy chứ..... )

Nói rồi lữ khách họ Nguyễn đó nắm lấy tay của Huy và chạy nhanh tới chỗ quán ăn.

" Ừm... Nhưng chỉ là một đệ tử nhỏ mà thôi ! "

( Đ-Đừng nói là nó.... Lão đại này hào phóng tới vậy ư ? )

" Đi ăn sao ?! Hừm.... Cũng được a, tại sáng giờ đệ cũng chưa ăn gì hết ! Nếu huynh đã rủ thì chắc phải biết có quán ăn ngon đúng không ? "

Nhưng không nghĩ nhiều, Huy lấy từ trong ống tay áo ra một lá thư có chút nhàu nát và bị ố vàng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đọc được

" Ta có chút tò mò về người mà sư phụ đệ nhờ đệ mang lá thư đến !! " (đọc tại Qidian-VP.com)

" Vậy sao... Thế thì đệ đành phải tham gia cuộc tuyển chọn này rồi !! Mặc dù không biết đệ có thể lọt vào mắt xanh của các vị giám khảo để vào trong An Bình Tông một cách thuận lợi không a !! "

" À không... Chỉ là... Khoảnh khắc này rất quen thuộc... Với ta... "

" An tâm... Chỉ cần đệ có thể đậu vào bên trong An Bình Tông thì lúc đó ta sẽ đến tìm đệ và đưa đệ đi gặp người đó ! "

Khóc trong lòng nhưng cậu vẫn không dám thể hiện ra bên ngoài

( Ừ ừ.. Tên c·hết tiệt nhà ngươi không lo nữa là vì tính mạng của ngươi đã được an toàn còn ta là con tốt thí mạng cho ngươi sao ? Tên ma đầu c·hết tiệt ! Nếu như có nắm lá ngón lúc này ta sẽ đút thẳng vào bên trong mồm của ngươi ngay !! )

" Ừm !! "

" Đệ có sao không ? Sao lại khóc thế ?! "

" Đó là khi đệ đậu vào trong An Bình Tông rồi thì đệ đừng nhận bất kì trưởng lão làm sư phụ của đệ nhé, ngay cả tông chủ cũng vậy !! "

" Ta không phiền nếu cho huynh xem.. Nhưng mà... Sao huynh lại biết đó là một lá thư thế ? ... Rõ ràng là ta chưa từng nói với huynh về cái này a !! "

Anh lấy tay lên chạm vào thì nhận ra hai hàng nước mắt đã chảy xuống

" Việc gì vậy huynh ? Huynh cứ nói ra, đệ nhất quyết không từ chối !! "

" ... Như thế... Có bị phạm thượng quá không ạ... Lỡ đệ bị các trưởng lão và tông chủ t·ruy s·át thì... "

Anh nở một nụ cười gượng gạo, nhìn thấy nụ cười đó của vị tiền bối, Huy cũng không hỏi thêm nhiều

Vừa nói, lữ khách họ Nguyễn lấy bức thư từ trong tay Huy và đọc nội dung được viết bên trong. Sau khi đọc xong, anh gấp bức thư lại gọn gàng và trả lại cho cậu

" Huy sư đệ ! Đệ làm sao thế ? Tại sao đệ lại khóc ?! "

" ...An tâm đi, đệ chắc chắn sẽ được vào thôi ! "

Nhẫn trữ vật là một trong các đạo cụ giá trị và khó chế tạo nhất trong giới tu hành. Mỗi tu hành giả bình thường nếu như tích cóp tiền cả đời thì cũng chưa chắc đã sở hữu được một chiếc, mỗi một chiếc nhẫn đều sỡ hữu không gian không giới hạn và có thể chứa bất kì thứ gì vào bên trong đó. Nó cũng có thể ngăn chặn lại đòn đánh của một tu hành giả khác nếu như cấp bậc tu vi của người đó không lớn hơn 1 cảnh giới mà người đeo đang sỡ hữu

" Ơ... Đây là... "

" Huy sư đệ, ta có chút chuyện này muốn nói. Không biết có phiền đến đệ không ? "

( Chuyện mà lão ma đầu nhà ngươi không làm được thì sao mà ta có thể làm được chứ.... Ah... Thật muốn từ chối quá đi !! )

Đập vào mắt của Huy khi bước vào là một thành phố sầm uất và nhộn nhịp người qua lại, phía bên trên bầu trời còn có vô số tu hành giả dùng cây kiếm phía dưới chân để bay qua lại trên hành phố, dù bị hạn chế khá nhiều điều khi bay trong thành phố, nhưng họ vẫn được phép bay nếu không xảy ra các vấn đề trong hạn chế

( Á á.. Làm sao bây giờ... Trước giờ chưa có ai từng nắm tay của mình hết... Khoan đã, sư phụ ngày xưa cũng từng nắm tay mình rồi.... Nhưng mà cái đó là lúc mình còn nhỏ xíu a... Vả lại đó là sư phụ của mình... Còn người đàn ông xa lạ này lại chủ động nắm tay của mình, hơn nữa còn là rất lâu a.... Ah... Lỡ bị người khác chiếm tiện nghi rồi.... )

" !! Ah.. Là nước mắt thật này... " (đọc tại Qidian-VP.com)

" Đệ không có nhẫn trữ vật sao ? "

Vừa nói, lữ khách họ Nguyễn lấy từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật của mình ra một chiếc nhẫn khác và đưa nó cho Huy

Sáng sớm ngày hôm sau

Mặc dù bề ngoài đang nở một nụ cười đầy công nghiệp và giả tạo, xong bên trong thì Huy đang thầm mắng chửi lữ khách họ Nguyễn trước mặt

" Sao thế ?! "

" Ra vậy.. Phiền đệ rồi ! "

" Đúng vậy ! Giờ ta đi thôi kẻo khách đến đông quán thì không có chỗ ngồi !! "

" ... Được !! "

Mặc dù hơi ngại vì bị nắm tay nhưng cậu không dám nói ra vì sợ làm phật lòng người thanh niên hơn 1 ngàn tuổi này

" Không những biết mà còn biết rất rõ là đằng khác... Nhưng trong lá thư vẫn để là cần đệ đến An Bình Tông một chuyến và nhờ đệ giao lá thư tận tay cho người đó ! "

" Ta dùng Tinh Lực để xem.. Giống như cách đệ nhìn ta ngày hôm qua vậy !! "

Đang nghĩ ngợi tới chuyện nên đi tới đâu trước thì Huy nghe thấy có một giọng nói gọi tên mình (đọc tại Qidian-VP.com)

( Ah ! Sao cái người này cứ như âm hồn bất tán vậy !! )

" ... Ừm.. Tối nay ta sẽ khởi hành. Đây coi như quà chia tay của ta dành cho đệ ! "

" Ta khóc sao ?!! "

" Hể ?!! "

Chương 2: Giao Dịch

Vị lữ khách đó rời đi và biến mất ngay giữa nơi đông người

Đó là những thứ mà một chiếc nhẫn trữ vật có thể mang lại cho người sỡ hữu nên vị lữ khách họ Nguyễn không quá ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng Huy sốc trước món quà này của mình

Lữ khách họ Nguyễn chạm tay lên đầu Huy và lên tiếng hỏi han

Dù không nói ra nhưng Huy vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng tới từ ánh mắt vị tiền bối họ Nguyễn này

" Huynh biết sao ? "

Sau khi tới quán ăn, cả hai ngồi vào trong quán và gọi món, nhưng thật chất thì chỉ có lữ khách họ Nguyễn là gọi món, còn Huy thì vẫn còn đang suy nghĩ về việc bị người khác nắm tay

" N-Nguyễn huynh... "

Mặc dù rất muốn từ chối nhưng nghĩ đến việc kết thù với một lão ma đầu hơn 1 ngàn tuổi này, khiến cho Huy khóc thầm trong lòng (đọc tại Qidian-VP.com)

Trút được gánh nặng trong lòng xuống, lữ khách họ Nguyễn thở dài và nở một nụ cười gượng

" Nguyễn huynh cứ nói ! Chỉ cần là việc mà ta có thể làm thì sẽ không từ chối đâu !! "

Đúng là không lên dùng nó với những lão ma đầu tiền bối a....

" Cảm ơn lời chúc của huynh "

" Phải, là một chiếc nhẫn trữ vật ! Ta tặng nó cho đệ, hi vọng đệ có thể dùng nó thật tốt. À phải rồi, ta có thể nhờ đệ một việc không ? "

" Ta vô từ lúc sáng sớm rồi ! Nếu đệ không phiền thì đi ăn chung với ta chứ ? "

Huy suy nghĩ mà không biết rằng càng suy nghĩ thì khuôn mặt của anh lại càng đỏ hơn

" Đệ có ổn thật không đó ? "

Huy nở một nụ cười gượng gạo.

" Ta đã hiểu đại khái người mà sư phụ đệ muốn đệ tìm là ai rồi ! "

" Vâng, tạm biệt Nguyễn huynh ! "

( Cái chân to này mình ôm chắc rồi ! Hehehe, nhẫn trữ vật ơi là nhẫn trữ vật !! )

" Nếu đệ đã nói vậy thì ta cũng không cần phải lo nữa rồi !! "

" Không sao, đệ ổn thật mà... Chẳng qua là nhớ lại chuyện xưa thôi ! Món ăn lên rồi, ta ăn thôi Nguyễn huynh ! "

Cậu nghe rõ câu nói và lập tức có ngay câu trả lời về thân phận của vị tiền bối trước mắt này

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Giao Dịch