0
Đến đêm hắn lại mò vào thị trấn để hành sự, sau đó chạy đến Tần phủ, lẻn vào bên trong một cách cực kỳ chuyên nghiệp.
Đương nhiên Tần Nguyên cùng những người bạn lúc này cũng đang “Mai phục” chờ hắn xuất hiện, Tần Nguyên ngồi trong phòng đọc sách xử lý công văn rất thản nhiên, xung quanh yên ắng không một tiếng động.
Nhưng khi lẻn đến gần phòng ngủ của Tần Nguyên thì hắn đã thấy có gì đó sai sai, vì vậy cho nên núp mãi không chịu ra, cũng trong lúc đó hắn đưa mắt nhìn qua mọi ngóc ngách, thì phát hiện có rất nhiều người đang ẩn nấp mai phục, trên gác xếp cũng như xà nhà.
Đằng sau bức tường sau lưng hắn cũng truyền đến những âm thanh sột soạt rất nhỏ, hắn có thể tưởng tượng được cảnh mình lộ liễu bước ra, thì ngay lập tức bị cảnh vệ tóm cổ.
Nếu như lén lút tiếp cận cũng khó không kém, vì đám anh em cây khế của Tần Nguyên đều là dân thiện chiến, đánh đấm từ nhỏ đến lớn, dù già nhưng hành động vẫn rất mau lẹ, huống chi ở đây còn có cảnh vệ, một mình hắn thì đánh sao nổi.
“Lão già này nham hiểm thật, để xem đêm hôm nay lão có ngủ được không!” Nói xong hắn từ từ rút lui, đương nhiên trên đường đi hắn cũng xóa luôn dấu vết phòng trường hợp bị phát hiện, nhưng hắn không đi luôn mà chỉ chuồn ra sau nhà.
Còn Tần Nguyên cùng những người bạn chờ đến nửa đêm mà vẫn không thấy Trịnh Tuấn Kiệt đến, cả bọn hụt hẫng vô cùng.
Bọn hắn sống mấy chục năm, kỹ năng mai phục đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, chẳng lẽ tên nhóc con kia phát hiện ra hay sao?
Lúc này bên ngoài có người chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng: “Không xong rồi lão gia nhà kho phía Tây đột nhiên b·ốc c·háy!”
“C·hết tiệt! Không lẽ tên nhóc con đó chơi thật!”
Trịnh Tuấn Kiệt hắn không chỉ phóng hỏa đốt nhà kho phía Tây mà còn tiện đốt cả cái ở phía Đông.
Đốt xong hắn mới chịu đi, lúc ra ngoài bá khí ngút trời giống như vừa mới trừ gian diệt ác xong.
Cả Tần gia đều nhốn nháo hết cả lên, đám anh em cây khế cũng hối hả bưng nước d·ập l·ửa, đến rạng sáng mới dập tắt được đ·ám c·háy, một nửa Tần phủ bị Trịnh Tuấn Kiệt hóa vàng.
Đêm đó Tần phủ sáng nhất huyện, sáng ra ai cũng bồi hồi về vụ h·ỏa h·oạn tại Tần phủ đêm qua.
Trong đêm còn bắt thêm hai tên sát thủ, Tần Nguyên b·ị đ·âm trúng ngay vai, lúc này còn đang được điều trị.
Mấy người khác tuy không sao, nhưng cũng bị đ·ám c·háy vắt kiệt sức, Tần Tử Tâm, Tần Thiệu Khiêm, Chu Khắc Nam, Liễu Công,... cùng rất nhiều người khác kiệt quệ nằm la liệt ngoài sân, than trời trách đất.
Tần Thiệu Khiêm mệt đến nỗi không còn sức chửi: “Hắn chỉ có thể lén lau đi nước mắt mà thôi.”
Tần Tử Tâm thì tốt hơn một chút dù sao hắn cũng chỉ mới bốn mươi, sức khỏe vẫn còn khá dồi dào.
Còn đám anh em cây khế của Tần Nguyên thì ai cũng giống nhau, mệt mỏi ngủ lên ngủ xuống.
Tần Nguyên lúc này từ trong phòng đi ra, v·ết t·hương cũng đã được băng bó kỹ càng, lúc ra hắn thấy đám anh em cây khế nằm gục lên gục xuống hắn cũng chỉ biết thở dài một hơi, trong tay còn cầm một bức thư nặc danh, nội dung bức thư ai đọc xong cũng hận thù nghiến răng nghiến cốt không thôi.
“Tần tướng quân hôm qua đãi tiệc gì linh đình lắm hay sao mà nhà sáng giữ vậy? Vãn bối nằm ở nhà mà lòng luôn nghĩ đến cảnh “nhộn nhịp” trong nhà Tần tướng quân, lương tâm vãn bối thực sự rất cắn rứt vì không thể đến chung vui, vậy nên sáng nay vừa thức dậy liền viết một bức tâm thư thăm hỏi sức khỏe, cũng như cầu mong Tần tướng quân luôn mạnh khỏe, để cống hiến hết mình cho tổ quốc. Chú ý: đừng uống rượu nhiều kẻo khó hồi phục (‘・ω・’).”
Võ Gia Hân đọc xong mà rớt hết nước mắt, Tần Nguyên cũng chỉ biết cười khổ, hắn không biết nên vui hay buồn đây.
Tần phủ đêm qua bị tiểu tử kia hóa vàng mất một nửa, cũng trong đêm hắn bắt thêm hai tên sát thủ nữa, trong lúc sơ xuất b·ị đ·âm phải.
Vừa nãy còn đang được thầy thuốc chữa trị băng bó xong thì bên ngoài liền có thư gửi đến, hắn đọc xong thì nóng máu không chịu được.
Lúc này Trịnh Tuấn Kiệt đang say trong giấc mộng, hắn không nằm ở dưới mà leo lên xà ngang nằm, mặc cho oán khí Tần phủ bốc lên ngút trời.
Còn chuyện ở Tôn gia thì rối như canh hẹ, Tôn Trạch ngày hôm qua lâm trọng bệnh, đã mời y sĩ khắp huyện đến cứu chữa nhưng ai cũng lắc đầu.
Thê th·iếp trong nhà khóc sưng hết cả mắt.
Sau cái đêm gặp Trịnh Tuấn Kiệt, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là hai chữ Tả gia.
Cả hai nhà đã có mối hiềm khích với nhau từ rất lâu, nhất là trong chuyện buôn bán sản xuất vải, vừa vặn mấy năm nay công nghệ nhuộm vải nhà bọn hắn đều bị Tả gia sao chép giống y hệt, mấy tháng trước còn thầm liên hệ cùng với những nhà khác bức ép Tôn gia bọn hắn, và bây giờ lại đến chuyện con trai hắn bị dính nghi vấn b·uôn l·ậu muối, g·iết người diệt khẩu.
Nếu chuyện lần này không tìm ra cách để đối phó, thì tôn gia bọn hắn rất có thể sẽ đi vào dĩ vãng, mà Tả gia bây giờ người đông thế mạnh, một mình Lý gia hắn thực sự khó mà địch nổi, nhất là Tôn gia đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy nên bây giờ hắn bắt buộc phải tìm người trợ giúp mình.
Cũng sau cái đêm mà hắn gặp được Trịnh Tuấn Kiệt, hắn cũng cho người đi điều tra hỏi thăm, nhưng không có tin tức gì, giống như không hề tồn tại vậy, chuyện này làm hắn sốt ruột hơn bao giờ hết.
Đêm sau hắn đột nhiên đổ bệnh, hắn cảm nhận được tử thần đang đến gần hơn với mình, gia nghiệp hắn giày công gây dựng mấy chục năm bây giờ giống như ngọn đèn lay lắt trước cơn bão sắp ập đến.
….
Sáng sớm, Trịnh Tuấn Kiệt thức dậy đánh răng rửa mặt chải chuốt tóc tai các thứ, ăn diện xong hắn mới vào lại thị trấn, trên đường còn hát vang ca khúc bất hủ trong lòng.
Vào đến thị trấn cũng là lúc hắn nghe được người ta nói là Tần phủ đêm hôm qua bị cháy, còn h·ung t·hủ thì vẫn chưa thể điều tra ra vì không có bất cứ manh mối nào.
Trịnh Tuấn Kiệt cũng chỉ biết cười, hắn dù sao cũng từng được đào tạo để trở một đặc công, muốn điều tra thì chờ thêm ngàn năm nữa đi, lúc đó công nghệ tiên tiến hơn rồi hẵng điều tra, hắn dùng cồn để đốt thì có mà điều tra đến già.
Đương nhiên Tần phủ cũng biết người ra tay là hắn, nhưng làm gì được nhau, chứng cớ đâu mà kết tội hắn đốt nhà, huống chi một cái phủ to chà bá lửa còn được bảo vệ cẩn trọng, từ trong nhà ra bên ngoài còn có hơn chục tên cảnh vệ, cùng với binh lính ở chiến trường về cùng với Tần Nguyên trông coi, tên nhóc con vắt mũi chưa sạch như hắn sao có thể vào được để mà đốt cơ chứ, hết sức phi lý.
Đến đây thì công cuộc điều tra dường như bị đứt đoạn vì chứng cớ không có, thứ gì cũng không.
Một phần là do Tần phủ không muốn cung cấp vì quá mất mặt, tệ hơn là bị lộ cái vụ kia ra ngoài cho dư luận bàn tán, vậy chẳng khác gì nói hắn lớn già đầu lại để cho một tên nhóc dắt mũi như dắt trâu đi dạo, tự đem đá đập vào tay thế thì ai mà độ nổi.
Đang ngồi ăn sáng thì hắn còn nghe được một tin khá hót là bảy ngày sau sẽ có hội thơ, ban đầu thì hắn cũng không để ý, nhưng sau này hắn lại nảy ra ý tưởng gì đó nên muốn đi xem thử cho biết.
Sẵn tiện hỏi thăm vài người để bàn “công việc” nếu được thì đi xem thử tiểu thư đài cát thời đại này nó ra sao.
Ăn xong thì hắn cũng đi dạo vài vòng nhìn này nhìn kia tiếp, người đi đường xung quanh cũng chả để ý hắn làm gì.