0
Đi một hồi thì hắn đến trước cổng Tần phủ, lần này không giống như đêm hôm qua, hắn đến đây là để bàn sinh ý không có ý định phá phách, đương nhiên hắn cũng đã chuẩn bị tốt đường lui.
Hắn nói vài câu cùng với lính canh cửa, sau đó được dẫn vào bên trong.
Mà lúc này Tần lão đang ngồi trong vườn tĩnh tâm, đám anh em cây khế lúc này cũng đã dậy sau một đêm lao lực, đang ngồi ăn điểm tâm uống nước trà, còn đánh cờ giải trí.
Lúc này bên ngoài liền có người chạy vào thông báo một vài thứ.
Tần lão nghe xong cũng muốn nổi đóa nghiến răng nghiến lợi.
“Có chuyện gì sao Tần huynh?” Chu Khắc Nam ngẩng đầu lên hỏi.
“Tên nhóc kia mò đến rồi!” Tần Nguyên cắn răng nói.
“Nó dám mò đến đây sao? Không sợ chúng ta ra tay?” Liễu Công đánh xong nước cờ thì mở miệng nói.
Hoàng Thứu ngồi bên cạnh hớp miếng trà nói: “Nếu sợ chúng ta ra tay thì nó còn dám đến hay sao? Không chỉ thế dám đến có nghĩa là có hậu chiêu phòng thân, xử lý không khéo thì khó mà nhìn mặt người khác.”
“Ông mà sợ tên nhãi con đó sao? Chúng ta giết hắn ở đây bên ngoài ai có thể biết?”
“Tuy chúng ta quyền cao chức trọng, danh tiếng lẫy lừng, vì vậy cũng đừng quên phía bên kia chuyến tiến cũng có không ít kẻ như chúng ta, thậm chí còn ghê gớm hơn, một khi sai lầm thì không còn đường lui, vậy nên chuyện gì có thể nhượng bộ thì cứ nhượng bộ, thà hi sinh con tốt để giữ bàn cờ, còn hơn vì con tốt mà đạp đổ cả một ván cờ.”
Hắn trước nay kiêu ngạo, nhưng nhiều chuyện vẫn cần phải tiết chế, quyền lực không phải là thứ thích thì đem ra đùa giỡn, đùa không tốt sẽ mang họa vào thân, nhất là đối với những kẻ mà mình chưa biết rõ lai lịch ra sao, có kẻ nào thao túng đằng sau hay không.
Chỉ cần hắn muốn diệt thì một tên nhóc như thế sao có thể rong ruổi chạy nhảy bên ngoài được, nhưng đó cũng là lý do mà hắn cực kỳ sợ, giết thì dễ nhưng việc sau lại không dễ, tự ý ra tay giết con cháu hoàng tộc hay cổ tộc trong kinh thành là tội lớn.
Đương nhiên không người biết thì cũng hay, nhưng lúc này là ban ngày ban mặt muốn thủ tiêu một người to như thế thì không phải là chuyện dễ dàng, lỡ đâu tên nhóc này chỉ là mồi câu dành cho bọn hắn thì sao? lúc đó muốn chối cũng không người nào tin.
Trong triều phong ba dồn dập, không cẩn thận liền chết mất xác, lúc đó có muốn than trời trách đất cũng không được.
Một lúc sao Trịnh Tuấn Kiệt từ bên ngoài đi vào, thấy nhóm Tần Nguyên thì cúi người chào một tiếng, dù sao cũng là tiểu bối lễ phép là chuyện đương nhiên.
Chỉ có tâm tình là hơi khác mà thôi, khí thế giống như ngọa hổ tàng long hai bên nhìn nhau không chớp mắt.
Tần Nguyên mở lời trước: “Tên nhóc con nhà ngươi còn dám đến đây hay sao!”
Trịnh Tuấn Kiệt gãi gãi đầu suy nghĩ sau đó nói: “Ban đầu không có ý định đến đây, nhưng vì có vài chuyện cần bàn nên mới đến.”
“Mà từ cổng vào đến đây, vãn bối thấy nhà của Tần tướng quân giống như đang tích trữ than cho mùa đông thì phải, đi đâu cũng thấy than nằm ngổn ngang mà không ai dọn.” Hắn vừa nói vừa đi đến.
“Ngươi…” Tần Nguyên tức muốn trào máu.
“Vừa hay vãn bối có mối làm ăn, Tần tướng quân muốn hợp tác không?” Hắn đi lại bên bàn đá lựa một chỗ ngồi xuống.
Liễu Công ngồi bên cạnh, mỗi khi nhìn thấy Trịnh Tuấn Kiệt là cay con mắt, hắn chỉ hừ hừ mấy tiếng rồi nói: “Tiểu tử ngươi mới tí tuổi đầu mà cũng muốn làm ăn sao?”
“Lão tiền bối, làm ăn thì cần gì phải để ý cái tiểu tiết nhỏ nhặt như thế.” Hắn vừa nói vừa xoay xoay chung trà nhỏ trong tay, mới xoay được mấy vòng thì chung trà đã biến thành một miếng ngọc bội.
“Vãn bối mấy năm nay đi theo sư phụ rong ruổi khắp nơi, phương tây cũng đến, đỉnh thiên sơn cũng đi qua, thiên trì cũng đã tắm thử, tuyết liên ngàn năm cũng đã ăn qua,...” Hắn kể một lèo mấy chục cái địa danh, có trong mơ cũng ít người dám nghĩ đến.
Liễu Công đương nhiên không tin, hắn sống mấy chục năm qua, đi không ít nơi nhưng chưa nghe qua hai chữ Phương Tây.
Vừa suy nghĩ hắn vừa nhìn Trịnh Tuấn Kiệt, nhưng đến đây hắn mới để ý rằng trong tay tiểu tử này lại cầm ngọc bội của tôn tử hắn, nhưng giây sau lại bị Trịnh Tuấn Kiệt hô biến thành một chén trà nóng hổi.
Làm cho Liễu Công muốn rớt mắt ra ngoài.
Trịnh Tuấn Kiệt lúc này cũng nâng chung trà lên uống một ngụm, hắn cũng nhân thời cơ tận hưởng trà ngon, dù sao đây cũng là nhà của đại quan đại tướng triều đình, mỗi một món đều là trân bảo hiếm có, đương nhiên trà cũng là loại nhất đẳng.
“Ngài không cần phải kinh ngạc như vậy làm gì, thế giới này còn rất rất nhiều thứ mà ngài chưa từng thấy, cũng như chưa từng nghe qua, chung trà trong tay vãn bối cũng là một ví dụ tương tự.”
Nói xong hắn gõ nhẹ vào chung trà, nước trà từ dưới đáy bắt đầu dâng lên.
“Thấy không? Đây gọi là ảo thuật! Một loại thuật pháp mà sư phụ đã dạy cho vãn bối, đương nhiên nhiêu đây cũng không thể gọi là cao siêu, vì trong mắt sư phụ thì vãn bối cũng chỉ là tép riêu mà thôi.” Hắn cũng cười cười, giả bộ khiêm tốn nói, đương nhiên mọi cử chỉ giọng điệu đều rất chân thật.
Tần Nguyên ngồi bên cũng rúng động, hắn bấy giờ vẫn nghĩ thứ thuật pháp này chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của con người, không ngờ ngày hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến, quả thật là không bình thường một chút nào.
Đỗ Hoài An đúng lúc nhìn thấy, hắn cũng kinh hãi không thôi.
“Nói vậy Tần đại tướng quân có muốn hợp tác cùng vãn bối không?” Trịnh Tuấn Kiệt ngồi chung bàn với đám quái kiệt chốn quan trường, nhưng uy thế không hề thua kém một chút nào.
Tần Nguyên lúc đầu không nói gì, khoảng mấy phút sau hắn mới mở miệng.
“Hợp tác thì có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.”
Trịnh Tuấn Kiệt uống chung trà liền trả lời: “Chỉ cần trong khả năng cho phép thì điều kiện gì cũng được.”
“Ngươi là ai?” Tần Nguyên chỉ hỏi đơn giản một câu.
“Vãn bối, Trịnh Tuấn Kiệt, hai tuổi được sư phụ nhận nuôi, và đi theo người học đạo mười ba năm, còn chuyện thân phận ra sao thì không tiện nói vì ảnh hưởng quá nhiều người.” Hắn cũng không ngần ngại mà trả lời, dù sao mấy thông tin này có nói ra cũng đâu ảnh hưởng nhiều đến hắn, có điều tra thì cũng chả biết được nhiều vì hắn là trẻ mồ côi, mà người họ Trịnh ở thời đại này không có nhiều, đương nhiên chuyện gì cũng phải thêm một chút mắm một chút muối cho nó chân thật.
“Họ Trịnh?” Đỗ Hoài An ngẫm.
Ở kinh đô cũng Thiên Kinh Trịnh thị, gia tộc này cũng có tiếng tăm khá lớn, tồn tại mấy trăm năm trước, đã bước qua mấy triều đại.
Còn Đông Hải Đỗ thị thì chỉ vừa mới nổi danh trong khoảng trăm năm trở lại đây, về thế và lực mà nói thực sự khó có thể so sánh, đương nhiên trong đám bọn hắn không phải là không có ai ngang cơ với Trịnh thị, có Đông Hải Hoàng giả tồn tại song song cùng với Trịnh thị, còn có Chu gia, tuy Chu gia nổi danh sau Trịnh thị mấy chục năm nhưng cũng được coi là một thế lực đáng gờm.
Những cái cần chú ý ở đây, là lời nói của tên tiểu tử khốn nạn này có phải là sự thật hay không mà thôi.