0
Trong đầu ai cũng đều có nhiều suy tính riêng cho mình, đương nhiên Trịnh Tuấn Kiệt cũng không phải là ngoại lệ, hắn là một người biết khai thác sự mâu thuẫn nội tâm, đương nhiên không ngoại trừ lần này, nhưng cái mà hắn không ngờ được là hắn lại nói trúng đích đến như thế.
“Phu quân, cứ đồng ý với tên nhóc này đi, nó chắc chắn không làm gì ảnh hưởng đến chúng ta đâu.” Võ Gia Hân lúc này đi ra từ trong nhà, đương nhiên đi theo sau nàng là tôn tử Tần Thiệu Khiêm, mặt mũi lúc này vẫn còn sưng húp, nàng lại gần Phu quân nói một chút gì đó vào tai hắn.
Nhưng chẳng ai ngờ được Trịnh Tuấn Kiệt đã cười nham hiểm trong lòng, hắn đêm qua đã đến gặp Võ Gia Hân, đúng vậy trước khi đốt hai căn nhà kho phía sau thì hắn có đi qua phòng của Võ Gia Hân, một người vừa thông minh võ công lại cao như bà mà nói, bàn bạc có lẽ sẽ ổn hơn là năm tên này.
Đương nhiên đối diện với người thông minh, mỗi lời nói phải thực sự rất cẩn thận, nếu không sẽ bị đối thủ khai thác thông tin từ trong đó, còn giao kèo giữa bọn hắn là gì thì vẫn còn là bí ẩn.
Trịnh Tuấn Kiệt cũng chỉ cười cười mà không nói gì.
Cung không phải tự nhiên mà hắn làm như vậy, vì tối đêm qua hắn nói chuyện vài câu cùng với Võ Gia Hân thì hắn đã nhận ra, người này thực sự không hề tầm thường, mỗi câu nói đều muốn đưa hắn vào bẫy, trả lời không khéo thì ăn một chưởng c·hết tươi như chơi, nhưng ai thì cũng có điểm yếu, hắn cũng vậy mà Võ Gia Hân cũng vậy.
Tần Nguyên khi nghe xong câu nói của thê tử mình thì cực kỳ bất ngờ, hắn ban đầu nghĩ sẽ đi hỏi nàng, nhưng chưa hỏi thì đã nhận được câu trà lời.
Nội tâm hắn lập tức nổi lên suy nghĩ: “Ẩn tình, bên trong chuyện này nhất định có ẩn tình.”
Khi nhìn Trịnh Tuấn Kiệt thì sắc mặt hắn lại càng chắc nịt hơn, bởi vì trên mặt tên nhóc này in sẵn chữ đoán đúng rồi, nhưng sau đó hắn lại lạc đường trong chính cái suy nghĩ của mình.
Trịnh Tuấn Kiệt vẫn như ban nãy cười cười không có nói gì hết, nhưng thực ra trong lòng hắn hiểu rất rõ là năm tên này đang nghĩ đến cùng một hướng đó là nhờ Võ Gia Hân, đó là giả thiết hợp lý nhất con mẹ nó rồi, nhưng Tần Nguyên lại đang bị câu nói của Vũ Gia Hân hách não, cộng với cái biểu cảm như đấm vào mồm của Trịnh Tuấn Kiệt.
“Được rồi, ngươi muốn lấy thì cứ lấy, nhưng ta nói trước chỗ đó không phải ai cũng dám đến đâu.” Tần Nguyên loạn xà ngầu một hồi, kế đó mới nói.
Nghe xong, Trịnh Tuấn Kiệt lập tức cười tít mắt, rồi sau đó quay sang nhìn bốn tên còn lại.
“Không biết bốn vị tiền bối còn lại có muốn hợp tác một phen không? Nếu được thì chỉ cần khi vãn bối mò đến kinh thành, mọi người giúp đỡ một chút là được.”
“Tên tiểu tử ngươi ngủ hơi nhiều đấy. Nhưng suy đi tính lại thì cũng không phải là không thể, nếu như ngươi có thể làm được vài thứ giúp cho ta thì chốt kèo, ở Kinh thành lão tử nhất định bảo kê cho ngươi.” Chu Khắc Nam càng nói càng khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người trượng nghĩa biết giữ lời.
Trịnh Tuấn Kiệt gật đầu, hắn quơ tay một cái thì tự nhiên trong tay xuất hiện một cái ống nhòm, đương nhiên hắn cũng lấy ra một tờ giấy: “Vậy Chu tiền bối chỉ cần ký tên và điểm chỉ vào tờ giấy này, thì thứ này sẽ thuộc về ngài, đương nhiên nó không phải bảo bối bình thường, vì nó có thể giúp ngài nhìn rõ vật trong bán kính hai, ba nghìn mét.”
“Đương nhiên nếu như ai điểm chỉ thì đều có một cái riêng cho mình, sau này vãn bối sẽ bắt đầu tăng gia sản xuất, lúc đó thì mọi người có thể liên hệ đặt riêng cho mình, giá cả cũng có thể thương lượng, vì vãn bối biết ở trên chiến trường thì không thể thiếu trinh sát được, mà muốn chiếm được ưu thế thì thứ này nhất định phải có, còn tiết tiền thì các vị tiền bối cứ dùng mắt thường mà nhìn.” Hắn vừa nói vừa chào hàng, còn không quên khích đểu.
“Thứ này các vị cũng có thể dùng thử.”
Chu Khắc Nam nghe xong cũng có hơi nghi ngờ, nhưng vì lời chào quá hấp dẫn cho nên hắn quyết định cắn răng dùng thử.
Dùng xong hắn mới hết cả hồn, sau đó hắn còn kéo Trịnh Tuấn Kiệt ra một góc để bàn chuyện làm ăn.
“Tiểu tử ngươi lấy cái này ở đâu ra?” Hắn tận tình hỏi thăm.
“Đương nhiên là tự nghĩ ra chứ còn lấy ở đâu nữa, vả lại trên thế giới chỉ có độc nhất một cái này mà thôi, muốn sản xuất thì còn phải chờ lúc vãn bối lấy được đất đã, có nơi kinh doanh thì khi đó mới sản xuất và cải tiến được, nếu như cải tiến thêm thì tầm nhìn có thể lên đến năm hay sáu nghìn mét là chuyện bình thường, nhưng vấn đề ở đây là vãn bối thực sự không có tiền, muốn nghiên cứu cải tiến thực sự rất khó khăn.” Trịnh Tuấn Kiệt cũng thật thà nói ra.
“Tiền không phải là vấn đề, mà vấn đề ở đây là tiểu tử ngươi có thể cung cấp số lượng ổn định hay không mà thôi.” Chu Khắc Nam nôn nóng nói.
“Cái đó tiền bối yên tâm.”
“Mỗi ngày vài ba cái không phải là vấn đề, nhưng cái khó là không có đủ nguồn nguyên liệu đúng chuẩn để gia công.”
Chu Khắc Nam phàn nàn nói: “Sao tiểu tử ngươi lắm vấn đề thế!”
Trịnh Tuấn Kiệt xoa xoa tay nói: “Tiền bối cũng biết, ta cùng sư phụ ngao du tứ phương, đâu có ở một nơi lâu dài, để mà nói đến có nguồn nguyên liệu đúng chuẩn để gia công, huống chi dạo gần đây mới về lại chỗ này.”
“Nhỡ đâu sau này lại có v·ũ k·hí tối tân ra mắt, một quả diệt chục tên địch thì phải làm sao? Vậy cho nên vãn bối mới có nhiều vấn đề cần phải giải quyết, mà muốn giải quyết gọn lẹ nhất đó chính là nhờ những người như ngài.”
Hắn vừa nói vừa úp úp mở mở.
Chu Khắc Nam không do dự cắn câu: “Có lý, sau này lão Chu ta sẽ bảo kê cho ngươi, ngươi cứ an tâm mà tăng gia sản xuất, còn một chuyện nữa vừa nãy ngươi nói đến cái gì mà một quả g·iết chục tên địch?”
“Cái đó thì sau này tiền bối sẽ biết, bởi vì thời điểm còn chưa đến, mà thiên cơ tạm không thể tiết lộ ra bên ngoài, nếu không sẽ gặp họa sát thân.” Trịnh Tuấn Kiệt cũng bịa chuyện né đi.
Chu Khắc Nam cũng không quan tâm, vì tên nhóc này gian manh có cạy miệng thì hắn không cạy nổi, dù sao bây giờ hắn cũng vừa lấy được một món bảo bối, tối nay phải hảo hảo nghiên cứu.
Cả hai người đứng nói mỏi quá nên ngồi xuống bàn bạc tiếp, xì xào trong góc tường cả tiếng đồng hồ mới chịu tách ra, còn xưng hô huynh huynh đệ đệ các kiểu.
Hắn về đến nơi thì không dơ dự điểm chỉ ký tên, bốn anh em cây khế còn lại cũng có lên tiếng dò hỏi nhưng bị Chu Khắc Nam khước từ không trả lời, vì trong điều khoản quy định không được tiết lộ ra ngoài.
Đến nước này thì còn mấy ai cưỡng lại được lời chào mời của Trịnh Tuấn Kiệt, từng tên từng tên bị Trịnh Tuấn Kiệt câu đi.
Tần Thiệu Khiêm đứng kế bên Võ Gia Hân thấy cảnh này cũng trợn mắt há mồm.
Không phải hắn không đủ thông minh để nhìn thấy hảo hữu của gia gia từ từ bị câu đi hết, đúng vậy không một ai thoát.
Quá đáng sợ! Thế giới này quá đáng sợ!
Làm xong hết thủ tục, cá cũng đã câu hết, đồ cũng đã trả, giấy tờ đất cũng đã vào tay, tiện thể móc thêm gần bốn ngàn quan tiền.
Sau đó hắn từ từ rời khỏi Tần phủ, đi về nhà mới của mình.
Đứng trước mảnh đất bỏ công sức ra để lấy về, mà lòng bất chợt vui vẻ.