0
Năm tiếng sau.
Trịnh Tuấn Kiệt từ từ tỉnh lại, đầu óc hắn lúc này bỗng dưng thanh tỉnh giống như chưa hề uống rượu.
Cách đó vài bước chân là Tần Nguyên cùng với một đám người lạ mặt đang bàn chuyện gì đó, đặc biệt là đằng sau bức bình phong phía xa giống như có người.
“Trịnh tiểu hữu ngươi tỉnh rồi sao?” Tần Nguyên đang bàn chuyện, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng đúng lúc Trịnh Tuấn Kiệt tỉnh lại.
“Cũng vừa mới tỉnh.” Trịnh Tuấn Kiệt lấy tay xoa xoa mắt, rồi móc từ trong túi ra vài viên kẹo bỏ vào miệng để khử vị đắt chát của rượu.
“Ồ~ Cho hỏi vị này là Trịnh Tuấn Kiệt trong lời đồn sao?” Lúc này đằng sau tấm bình phong, một giọng nói truyền ra.
Trịnh Tuấn Kiệt nhíu mày, hắn vừa đến đây làm gì có tiếng tăm đâu mà để đồn.
Giây sau hắn liền cau mày nhìn Tần Nguyên nghĩ: “Nhất định là lão già này tính chơi khăm mình đây mà.”
“Ha ha, đâu đến nỗi đó, tại hạ vốn chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt làm sao mà có lời đồn được, nếu như có thì cũng chỉ do người “ta” bịa đặt mà thôi.” Thế là Trịnh Tuấn Kiệt liền chém vài câu xong, rồi bắt đầu đánh bài chuồn.
“Không làm phiền các vị bàn luận nữa, tại hạ xin cáo từ.”
Nhưng nghiệt nỗi là hắn vừa đứng dậy thì liền bị Tần Nguyên ấn xuống không cho đi.
“Cái gì đấy! Lão cáo già nhà ông tính kéo ta vào cái rắc rối gì nữa vậy hả? Mau thả ra, nhà ta còn mẹ già em côi không ai chăm sóc, lão đừng có mà lôi ta vào hiểu chưa….!!!” Trịnh Tuấn Kiệt mắng nhẹ vào mặt Tần Nguyên, hắn tiết chế giọng nói cho nên chỉ có mình Tần Nguyên là nghe được.
“Tiểu tử, lão phu không có ý muốn lôi ngươi vào chuyện này đâu, nhưng vì thân bất do kỷ nên… nên…”
“Nên cái quỷ gì hả? Chuyện đại sự của lão chứ có phải của ta đâu mà….”
“Của tiểu tử ngươi cả đấy, biết cái ống nhòm lúc trước không? Đám miệng rách kia chưa gì đã làm lộ bí mật ra cho nên mới có chuyện ngày hôm nay, vậy nên ngươi nhất định phải chịu một phần trách nhiệm.” Tần Nguyên thì thầm trả lời, giọng tuy nhỏ nhưng rất là thâm thúy.
“Thế thì lão về kêu đám anh em cây khế kia tự giải quyết đi chứ, do bọn hắn làm rách việc chứ liên quan gì đến ta đâu, với cả quy định rõ ràng là không được tiết lộ cho người ngoài biết, giờ chuyện lớn rồi lão tự đi mà giải quyết chứ đừng có kéo ta vào.” Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi.
Nhưng cũng như khi nãy hắn lại bị Tần Nguyên kéo lại: “Tiểu tử ngươi biết không, lời này ta vốn dĩ không muốn nói với ngươi, nhưng do tình thế bắt buộc nên ta phải nói, người ngồi đằng sau bức bình phong kia không đơn giản, hành sử không đúng thì bay đầu như chơi.”
Tần Nguyên vừa nói vừa làm cử chỉ cứa cứa cổ.
Ngay lập tức trên trán Trịnh Tuấn Kiệt nổi gân xanh, hắn thề nếu có cơ hội phải bóp chết lão già gian xảo này.
“Lão cáo già nhà ông cứ đợi đấy, nếu như không phải ta nể mặt mọi người ở đây thì ta đã bóp cổ cho ông chết quách đi cho rồi, già mà mất nết.” Trịnh Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi.
“...” Người ngồi đằng sau bức bình phong cũng cạn lời với hai tên này, bởi vì một già một trẻ vừa cãi vừa bóp nhau không trượt cái nào, giống như hai đứa con nít đang trêu đùa nhau.
“Các ngươi nói chuyện xong chưa?”
Tần Nguyên lúc này cũng giật mình, hắn lập tức cúi đầu: “Thứ lỗi cho thần, thưa bệ hạ.”
“Clm” Trịnh Tuấn Kiệt giật mình. “Lão già này thực sự muốn kéo ta vào rắc rối hay sao vậy trời!”
“Tần lão ông kéo cái của nợ này đến đây chi vậy hả?” Trịnh Tuấn Kiệt lấy cùi chỏ chọc Tần Nguyên vài cái.
“Ta cũng có muốn đâu, mỗi năm đều tháng này bệ hạ thường rời cung đi thưởng ngoạn, ai biết năm nay người lại đến nơi khỉ ho cò gáy này làm cái gì.” Tần Nguyên trả lời.
“Không phải là do đám anh em cây khế của lão sao? Bọn hắn vốn dĩ phải tự mình đến đây giải thích chứ tại sao lại là ta?” Trịnh Tuấn Kiệt liếc mắt nói.
“Vậy tiểu tử ngươi nghĩ nếu như bọn hắn khuyên được, thì bệ hạ có đi từ hoàng cung đến đây không?” Tần Nguyên không trả lời mà chỉ hỏi lại hắn đúng một câu.
Trịnh Tuấn Kiệt cũng á khẩu không nói được.
Dù sao hắn cũng hiểu rõ cái câu trăm nghe không bằng một thấy, mà vừa hay hoàng đế lại nổi máu đi thưởng ngoạn giang sơn, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích, vừa hay gặp người làm ra ống nhòm vừa hay lại có thể tham gia lễ hội ở hồ Ngọc Duyên.
Nhưng đã là hoàng đế thì đâu có cái mẹ gì để đi lang thang như này đâu, huống gì dăm ba cái ống nhòm cỏn con, tên này đến đây nhất định là có lý do khác.
“Tần lão, ông có chắc là mấy tên kia không thêm mắm thêm muối gì vào chuyện này không đó, nếu như mấy tên đó thêm chút mắm mà còn dặm thêm chút muối thì hai chúng ta nắm chặt một vé anl*n rồi đấy.” Trịnh Tuấn Kiệt nói nhỏ.
“Không phải ngươi nói ngươi còn vũ khí bí mật chưa lấy ra sao?” Tần Nguyên hỏi lại.
“Lấy đâu ra bây giờ, mấy thứ đó vẫn còn nằm trên giấy, đến nhà ta còn không có thì lấy đâu ra nơi để chế tạo? Lấy nguyên liệu ở đâu mà làm?” Trịnh Tuấn Kiệt dở khóc dở cười nói.
Hoàng đế ngồi sau bức bình phong cảm thấy mình bị bơ liền lên tiếng nhắc lần nữa.
Khụ!
“....” Tần Nguyên giật mình không nói nên lời, hắn trong lúc không để ý liền bị Trịnh Tuấn Kiệt kéo vào tám chuyện.
“Tần Nguyên, hôm nay trẫm đến đây vốn chỉ là muốn dạo chơi thưởng ngoạn phong cảnh, tiện thể gặp vị Trịnh Tuấn Kiệt trong lời đồn, nhưng chắc là trẫm đến không đúng lúc rồi.” Hoàng đế ngồi đằng sau bức bình phong lên tiếng nói.
“Không..không! Bệ hạ đến đúng lúc, nếu như đến trễ vài ngày nữa chắc là tiểu tử này nhất định sẽ đánh hơi ra và bỏ trốn mất, đến lúc đó muốn gặp thì thực sự khó hơn lên trời.” Tần Nguyên không do dự đạp đổ chiếc thuyền hữu nghị.
“Ồ~ vậy sao?”
“Đậu phộng! Lão cáo già này, ông có nhất thiết phải nói như thế không hả?” Trịnh Tuấn Kiệt khóc không thành tiếng nói.
“Khởi bẩm bệ hạ, tiểu nhân làm gì có lá gan đó, chẳng qua là do công việc cần giải quyết nhiều quá cho nên mới im hơi lặng tiếng mấy ngày, vả lại gần đây trong huyện còn xảy ra khá nhiều chuyện phiền phức, nên tiểu nhân cũng chỉ còn cách lặng lẽ triển khai kế hoạch tránh phiền phức mà thôi. Đúng không Tần tướng quân?” Trịnh Tuấn Kiệt không kiêng nể gì mà phản bác lại, nhưng câu cuối lại hỏi ngược lại Tần Nguyên.
Tần Nguyên nghe xong liền thấy ngứa cái lỗ tai.
“Quả thật là như vậy!” Tần Nguyên cũng gật đầu đồng tình.
“Vậy cho trẫm hỏi, ái khanh đang lo việc gì?” Hoàng đế ngồi đằng sau bức bình phong đột nhiên hỏi.
“...” Trịnh Tuấn Kiệt nghe xong cũng chán chả thèm nói, hắn nhìn sang Tần Nguyên thì thấy lão cáo già này đang nhắm mắt thưởng thức trà ngon.
“Không dấu gì bệ hạ, tiểu nhân đang xây dựng một khu phức hợp đa ngành nghề, chủ yếu là để phụ người dân ở đây theo di nguyện của phụ thân quá cố của tiểu nhân, người dù sao cũng là đấng sinh thành của tiểu nhân, trước khi mất người có nói sau này nhất định phải làm một nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, một lưng gánh cả giang sơn, nhất định phải làm rạng danh tổ quốc, để liệt tổ liệt tông tự hào.” Hắn vừa càng nói lại càng tỏa ra cảm giác bi thương, đôi mắt lúc này cũng đỏ hoe đẫm lệ nhòa, vài câu sau hắn lại vọt lên hừng hực khí thế thề thốt các kiểu.
Tần Nguyên ngồi nghe mà cũng xuýt chút nữa sặc chết, hắn thừa biết rằng tên tiểu tử này nhất định đang chém gió, nhưng hắn không ngờ là chém vài phát liền ra bão lớn.
“Hay lắm, thế mới là một đấng nam nhi của Đại Việt chúng ta chứ. Người đâu mang giấy ra đây để trẫm đề vài chữ khích lệ tinh thần cho vị tiểu hữu này nào!”
“…” Tần Nguyên lúc này cũng chết lặng.
“Tiểu tử, ta có thể nói một câu được không?” Tần Nguyên vỗ vỗ vai Trịnh Tuấn Kiệt nói nhỏ.
“Câu gì?” Hắn ngay lập tức trả lời.
“Ngươi vào tròng rồi, nhớ bảo trọng.”
Lúc này ngoài cửa một thanh niên mang giấy đi vào, nhìn có vẻ là hơn Trịnh Tuấn Kiệt năm sáu tuổi gì đó, nét mặt sắc sảo, đôi mắt kiên định.
Khi nhìn lướt qua người Trịnh Tuấn Kiệt thì hắn chỉ cười một tiếng rồi đi ra sau bức bình phong.
Còn Trịnh Tuấn Kiệt cũng thản nhiên để cho đối phương dò xét, dù sao từ trước đến nay chưa hề có kẻ nào đoán đúng được hắn đang nghĩ gì, tâm tư hắn ra sao có dã tâm hay không.
“Ngô Tuấn, ngươi thấy tên tiểu tử ngoài kia thế nào?” Hoàng đế gõ gõ ngón tay lên bàn nói với Ngô Tuấn.
“Tiểu nhân nghĩ, người này chúng ta có thể dùng được, nhưng phải đề phòng.” Ngô Tuấn suy nghĩ một hồi rồi nói, hắn cũng không đảm bảo mình có cách nhìn nhận chuẩn xác hay không, nhưng hắn tin vào trực giác của mình, thiếu niên ngoài kia có gì đó không đơn giản.
Hoàng đế Lý Đức Chính nghe xong cũng vuốt vuốt cằm, cười ha hả.
“Ngô Tuấn ngươi quả nhiên còn trẻ tuổi nên không hiểu câu, ‘nếu dùng người thì đừng nghi ngờ người’ trẫm bao nhiêu năm nay vẫn luôn tin tưởng vào quyết định của bản thân.” Lý Đức Chính cầm ly trà lên hớp một miếng nói.
“Thôi thôi, tâm trạng trẫm hôm nay rất tốt không muốn dong dài với ngươi, mau mang giấy lên đây trẫm muốn viết tặng tiểu tử kia một câu.”
Ngô Tuấn lập tức đặt giấy lên bàn sau đó bắt đầu mài mực, hắn không ganh tị ganh ghét thì với với Trịnh Tuấn Kiệt, vì dẫu sao hắn cũng chỉ muốn xông pha trận mạc, bảo vệ non sông, nhận ấn phong hầu làm rạng danh tổ tiên, đó là ước nguyện của hắn từ nhỏ đến lớn.
Tần Nguyên ngồi bên ngoài, nhâm nhi trà ngon thuận tiện nói chuyện phiếm vài câu cùng với cấm quân trong triều, dù sao hắn ở trong triều coi như cũng có thực quyền, mà trước kia hắn xuất thân cũng từ cấm quân mà ra, cho nên hắn ngồi đây cũng xem như là truyền đạt kinh nghiệm cho hậu bối.
Trịnh Tuấn Kiệt ngồi đó thưởng trà ăn bánh nhàn nhã như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hắn cũng chả quan tâm đến ánh mắt của cấm quân, cứ nhàn nhã như vậy được một lúc thì thấy Ngô Tuấn đi từ đằng sau bức bình phong bước ra, trong tay còn cầm theo một cuộn giấy mặc.
Lúc nhận cuộn giấy từ trong tay Ngô Tuấn hắn do dự một hồi lâu, nhưng nhờ Tần Nguyên chọc chọc vào mạn sườn nên hắn mới phản ứng lại.
Tần Nguyên nói nhỏ: “Còn không mau tạ ơn bệ hạ!”
“Tạ ơn bệ hạ đã ban chữ!”
Nhưng khi hắn mở ra thì mới giật mình nhận ra rằng bản thân méo biết chữ nôm đọc như nào, đến tiếng Trung hắn cũng mù tịt.
Tần Nguyên ngồi bên cạnh nhìn lén, đọc xong hắn cũng nén cười lần nữa, bên trong không phải là khen cũng không phải là chê, nhưng có thể tưởng tượng ra là hãy biến gió thành hiện thực.
Đương nhiên nếu như nhận xét theo góc nhìn của Trịnh Tuấn Kiệt thì lại khác, hắn nhìn vào chả biết đọc như nào nên chỉ đành gật đầu xem như đã hiểu, chủ yếu vẫn là mặt mũi mặt mũi.
Giả bộ đọc xong hắn liền cất tờ giấy vào trong ngực.
Tần Nguyên nhìn cái biểu cảm của Trịnh Tuấn Kiệt mà hết hồn, hắn không nghĩ đến tên tiểu tử này lại có thể làm ra cái biểu cảm đó.