0
“Khụ! Chúc mừng~ Chúc mừng~” Tần Nguyên cũng nhân cơ hội chúc mừng Trịnh Tuấn Kiệt, đương nhiên cấm quân hộ vệ lúc này cũng đồng thanh nói chúc mừng, dù bọn hắn chả biết hoàng thượng đã ghi cái gì bên trong.
Nhưng cũng chả sao, đàn anh nể mặt chúc mừng chẳng nhẽ bọn hắn lại im lặng, không bằng vỗ tay tránh làm mất mặt đàn anh đi trước.
“Tuấn Kiệt huynh đệ, được hoàng thượng ban chữ ngươi cảm thấy như thế nào?” Tần Nguyên ngay lúc này ngụ ý châm chọc Trịnh Tuấn Kiệt một cái, nhưng hắn đâu ngờ đến là tên mà hắn vừa đâm cho một nhát lại không biết chữ.
“Nói thật với mọi người, ngày hôm nay quả thật là một ngày trọng đại đáng nhớ, được trò chuyện với Hoàng Thượng được Hoàng Thượng ban chữ, đối với tiểu tử mà nói thật sự không còn từ nào có thể diễn tả hết được nỗi lòng, nếu như phụ thân tiểu tử có linh mà thấy được khoảnh khắc này chắc người cũng an lòng,... Cắt giảm….” Trịnh Tuấn Kiệt càng nói giọng càng cô đặc súc động không thể tả được, hắn phát biểu đúng ngàn chữ mới chịu dừng.
Tần Nguyên ngồi bên cạnh cũng chỉ biết vỗ tay khen một câu: “Quá hay~”
Đến cả Hoàng đế Lý Đức Chính cũng vỗ tay khen hay thì cũng đủ hiểu, còn Ngô Tuấn đứng sau cũng dở khóc dở cười như Tần Nguyên, tuy nhiên hắn cũng công nhận là tên này có tài thực sự.
“Hôm nay đến đây thôi, các ngươi lui ra đi.” Hoàng đế Lý Thái Tông lúc này ngáp dài một cái, rồi ra hiệu cho Ngô Tuấn bảo mọi người lui ra.
Tần Nguyên nghe xong thì đứng dậy chắp tay cúi chào: “Tạ ơn hoàng thương, vi thần xin lui.”
Đương nhiên trên cương vị một người có kinh nghiệm, trong việc thực hành gió chiều nào mình bay theo chiều nấy, thì Trịnh Tuấn Kiệt ngay lập tức khom người i chang Tần Nguyên, tạ ơn khấu lui đầy đủ không thiếu một chữ.
Đương nhiên khi ra ngoài hắn còn không quên “Chia sẻ” một ít tiền uống nước cho các anh em khi nãy ngồi cùng.
Ra được bên ngoài Tần Nguyên mới thấy cuộc đời này vẫn còn tươi đẹp chán.
“Tần lão khi nãy lão bóp ta hơi b·ị đ·au đấy!” Đi được một quãng thì Trịnh Tuấn Kiệt mới nói.
“Tiểu tử nhà ngươi chắc là hiền~ Lần trước bóp lão phu xém chút nữa là ra đê ở.” Tần Nguyên đưa tay bóp bóp bả vai nói.
“Cái gì! ai dám cho Tần lão ra đê ở, nói mau để vãn bối cho hắn một cước xem thử hắn còn dám làm như thế nữa không.” Trịnh Tuấn Kiệt nghe xong cũng kinh hãi.
“Tiểu tử nhà ngươi đừng có mà đánh trống lảng, ta thừa biết kẻ lần trước đốt phủ của lão phu là ngươi, nhưng vì không muốn làm to chuyện cho nên ta mới để yên, nếu không.. khà khà…” Tần Nguyên cười nham hiểm nhìn Trịnh Tuấn Kiệt.
Trịnh Tuấn Kiệt cười hắc hắc bẻ lái ngay trong lời nói của Tần Nguyên: “Muốn khử vãn bối chứ gì? No no, Tần lão biết tỉ lệ để trừ khử thành công một tên đặt nhiệm mang đầy tiểu sảo là bao nhiêu phần trăm không? Huống chi hôm đó bên ngài tổng cộng có năm sáu người mà vẫn không thể phát hiện ra tung tích của ván bối thì ngài đoán xem, tỷ lệ thành công của phi vụ đó là bao nhiêu, một hay hai phần trăm?”
Hắn đương nhiên rất tự tin vào lời nói cũng như chính bản thân mình, dù sao hắn từ trước đến nay luôn khiêu vũ cùng tử thần, nói tóm gọn là hắn luôn chơi cùng c·ái c·hết, chỉ cần sơ xuất phạm phải thất bại thì vĩnh viễn đăng xuất khỏi thế giới này.
Giống như kiếp trước vậy, chỉ cần mắc sai lầm, thì cái giá mà hắn phải trả đó chính là mạng sống chính bản thân và đồng đội cùng sinh ra tử.
Tần Nguyên cũng trầm ngâm một hồi lâu, vì lão nhận ra chính mình còn không có tự tin nói ra những lời này, vậy mà tiểu tử này lại có thể dõng dạc nói ra như thế, hắn thực sự rất khâm phục, nhưng thay vào đó hắn lại càng tiếc nuối vì những người ngạo mạn không biết trời cao đất dày như vậy.
“Chắc có lẽ lúc này, Lần lão đang nghĩ rằng bản thân vãn bối ngạo mạng không biết sống c·hết như thế nào có đúng không? Ngài nghĩ như thế cũng là chuyện đương nhiên bởi vì từ cổ chí kim những kẻ ngạo mạn khinh bỉ luân thường đạo lý, không biết trời cao đất dày thường c·hết rất thảm, nhưng ngài đừng quên kẻ không có dã tâm, không có một nền tảng tinh thần vững chắc, sau này cũng chỉ có thể làm con tốt thí cho người khác muốn làm gì thì làm mà thôi.”
“Vãn bối thì khác, từ lúc sinh ra đến giờ chưa một lần được người đời công nhận, chưa từng được người ta để vào mắt, luôn phải chứng minh rằng mình nói được làm được, luôn phải chứng minh rằng bản thân không phải hạng người vô năng, nhưng cuối cùng thứ hồi đáp thì vẫn chỉ là một khoảng không vắng lặng, cuối cùng thì vãn bối cũng rút ra cho mình một bài học, một bài học đắt giá rằng nếu muốn có được thứ mình muốn thì đừng trông cậy vào kẻ khác, mà hãy tự mình làm lấy, vì thế giới này vốn dĩ nó chính là như vậy, vậy nên chỉ cần tin tưởng sắc đá vào bản thân là có thể làm được hết thảy.”
Tần Nguyên nghe xong cũng chỉ lắc đầu cười, đưa tay gõ vào đầu Trịnh Tuấn Kiệt một cái.
“Tiểu tử ngươi bớt bớt dùm lão phu một chút, chém gió nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, lão phu trước kia cũng kiêu ngạo báo làng báo sớm như ngươi, nhưng bây giờ thì sao, cái tính háo thắng trước kia đã không còn thích hợp cho bản thân mình lúc này nữa, dẫu sao thì lão phu cũng biết mình sắp đến cái tuổi gần đất xa trời, không muốn vướng vào chuyện thị phi mà làm hại bản thân làm hại gia đình.” Tần Nguyên nhìn mặt trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời thở dài nói.
Hắn có thể sống đến bây giờ không có nghĩa là không nhờ vào tính tình kiêu ngạo lúc còn trẻ, lúc còn trẻ cũng nhờ vào nó mà hắn thoát c·hết rất nhiều lần, dẫu sao kiêu ngạo cũng không phải là xấu, nhưng đừng để nó khống chế là được.
Cả hai người vừa đi dưới ánh trăng vừa trò chuyện, thoáng chốc đã về đến nơi dựng trại sẵn, nơi này cũng nằm gần bên cạnh hồ Ngọc Duyên, bên cạnh ánh lửa bập bùng cháy, cả hai người ngồi nói chuyện đến khi trời tờ mờ sáng mới đi ngủ.
Phải đến giữa trưa thì hai người mới tỉnh, Tần Nguyên thì bận công việc cần phải giải quyết, chủ yếu vẫn là đi tiếp kiến Hoàng Đế, còn Trịnh Tuấn Kiệt thì nhàn rỗi hơn hắn chỉ đi loanh quanh chuẩn bị một số thứ, đại khái là mua sách để bắt đầu học chữ một cách thầm lặng, còn khi nào rảnh rỗi hắn lại tiếp tục bày mưu ủ kế chuẩn bị thu lưới.
Nửa tháng sau đó hắn ở tạm Tần phủ, bởi vì biệt phủ của hắn vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, nếu có cải tiến hay thay đổi gì thì sau này hẵng tính.
Tuy ở Tần phủ nhưng sóng gió lễ hội vẫn còn đó, đại khái là lúc trước hắn có làm b·ị t·hương một công tử tên là Cổ Minh Nguyên, sau đó mấy ngày thì trưởng bối của tên này có mò đến Tần phủ uy h·iếp phải bắt cho bằng được Trịnh Tuấn Kiệt, nhưng đáng tiếc là hôm đó người của Cổ gia lại đụng mặt Hoàng Đế, thế là được mời vào trong tham dự yến tiệc, Cổ Minh Nguyên cũng xúi quẩy đi theo làm nhân chứng, đến nơi lại bị Trịnh Tuấn Kiệt cùng Tần Thiệu Khiêm khoác vai tình cảm, còn ra đến tận cổng mời vào trong chơi.
Tên này vốn dĩ là Đích trưởng tử của Cổ gia, mà Cổ gia được phong làm gia tộc quyền quý mấy chục năm nay, danh tiếng ở xứ Nghệ này, tuy nhiên không phải chỉ nhờ vào cái danh tiếng là quyền quý mà có thể gây áp lực lên Tần phủ, mà trong đó còn có một lý do đặc biệt như Cổ gia từng có thông hôn với hoàng tộc, dây mơ rễ má rất nhiều, vì vậy mới đứng vững ở xứ Nghệ gần cả trăm năm nay, tuy nhiên ngày hôm nay lại ném hết mặt mũi xuống cho chó gặm.
“Cha người nhất định phải đòi lại công đạo cho con!” Cổ Minh Nguyên cắn răng nói với cha mình, tay còn ôm hai mạn sườn đang đau nhói do Tần Thiệu Khiêm cùng với Trịnh Tuấn Kiệt đánh, nhưng cái đắng lòng ở đây là không có bất kỳ vết tích nào cho nên không thể bắt đền Tần phủ.
Cổ Minh Trung ngẫm một hồi nhưng cũng chỉ biết lắc đầu, hắn vốn dĩ có thể cậy quyền mà bắt ép Tần Nguyên phải giao Trịnh Tuấn Kiệt ra được, nhưng không ngờ lại đi đúng lúc Tần phủ đang mở yến tiệc tiếp đón Lý Đức Chính, hắn không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, mà cái khốn nạn hơn nữa là Hoàng Đế lại ở trong buổi yến tiệc tán thưởng Trịnh Tuấn Kiệt về bản thiết kế cải tiến nông cụ cày bừa cũng như ý tưởng thành lập khu công nghiệp trước đó đã nói.
Hắn cũng muốn biết thứ gì đang nằm trong tờ giấy mà Trịnh Tuấn Kiệt đã đưa cho Lý Đức Chính, nhưng xui cho hắn là trên thế giới bây giờ chỉ có ba người biết được bản thiết kế này một là Trịnh Tuấn Kiệt, hai là Tần Nguyên còn người cuối cùng không ai khác ngoài Hoàng Đế Lý Đức Chính, đương nhiên Ngô Tuấn nhìn thấy bản thiết kế cũng là chuyện sớm muộn.
Cũng chính ngày hôm đó, Lý Đức Chính càng để ý Trịnh Tuấn Kiệt hơn, hắn đêm đó còn gặp riêng để bàn một số việc, đương nhiên chuyện này chỉ có hắn và Trịnh Tuấn Kiệt, ngoài ra không có bất cứ ai biết đến kể cả Ngô Tuấn.
Lúc lên đường trở về kinh thành Hoàng Đế Lý Đức Chính còn mỉm cười nói thầm: “Đúng là chỉ có tham vọng mới khiến con người trở nên phi thường.”
…
Minh Đạo, năm 1043.
Mùa Đông.
Lúc này Trịnh Tuấn Kiệt đang ngồi bên trong tiểu viện nhỏ nằm ở phía tây Tần phủ, hắn nhìn những bông tuyết trắng đang chậm rãi rơi xuống.
“Vậy là đã được bốn tháng kể từ lúc đó rồi sao.”
Đứng một hồi hắn cảm thấy lạnh nên chui lại vào trong nhà, bên trong phòng hắn chất đủ thứ đồ, từ gỗ đến đá, thậm chí có cả khuôn sắc.
Trên bàn hắn mới đáng để chú ý vì chất rất nhiều giấy, bên trong đều là công thức hóa học các phương trình rắc rối cân não.
“Tuấn Kiệt đại ca! Canh nóng đến rồi đây.” Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng người vọng vào, một lát sau mới thấy Tần Thiệu Khiêm mang một nồi canh gà chạy vào.