Đến khi tỉnh hắn còn chả nhớ cái mẹ gì hết, chỉ nhìn thấy bầu trời hôm nay ít lạnh hơn mấy hôm trước, tuyết cũng đã ngừng rơi, sân nhà cũng đã được quét dọn, nhiều chi tiết trong nhà đều được thay mới, bộ bàn đá trong viện cũng đã được thay, từ đầu đến đuôi hắn chả hiểu cái mô tê gì hết, quay đi ngoảnh lại hắn đi tìm cái chổi mình tự chế thì chẳng thấy đâu, cái chối này là hắn lấy thanh kiếm của ả nữ nhân kia làm cán rồi cột thêm lau sậy vào.
Mà hắn cũng chả thèm để ý nữa mà vào phòng đọc sách nghiên cứu một chút hóa học để thư giãn đầu óc.
Đại khái là hôm qua, Minh Nguyệt có nói chuyện cùng với Tần Nguyên, cả hai nói chuyện bình thường thì Tần Nguyên cũng có hỏi nàng lý do tại sao lại đến đây, đương nhiên nàng cũng chẳng ngu ngốc đi nói mình đến đòi kiếm, nhưng ai ngờ gừng cay dã man, nói được vài câu thì Tần Nguyên đã móc ra lý do nàng đến đây.
Nghe xong hắn cũng bật cười nói: “Cô nương có thấy cây chổi đằng góc kia không?”
“Thì sao?” Minh Nguyệt khó hiểu hỏi lại.
“Là nó đó, tên tiểu tử này mấy tháng trước ra ngoài mua lau sậy về làm chổi quét nhà, nhưng khi ta cầm thì thấy hơi lại, nên vạch ra xem thử thì ra bên trong là một thanh bảo kiếm, tuy nhiên ta tưởng đây là sở thích của tên nhóc đó cho nên ta cũng không nói gì.” Tần lão cũng thật thà đúng lúc nói.
“...”
Minh Nguyệt lúc này tức đến hộc máu, nàng đâu ngờ tên này lại sỉ nhục mình bằng cách này, nếu như cho nàng một cơ hội thì lúc đó đã không chần chừ mà chém c·hết tên ác ôn này.
Bây giờ mà vào ra tay với hắn, nhỡ đâu hắn nổi điên lên như ngày hôm qua thì không biết đường đâu mà đỡ cho nổi, ngay cả bốn cao thủ tầm cỡ như nàng liên thủ mà cũng b·ị đ·ánh cho tơi tả, thì một mình sao có thể chống đỡ cho nổi.
Riêng việc nhìn vào tốc độ hồi phục của Trịnh Tuấn Kiệt thì nàng cũng đã thấy hãi hùng rồi, chỉ trong một đêm toàn bộ v·ết t·hương trên người hắn đã hoàn toàn khôi phục, chỉ trong đúng một đêm, nếu không phải quái vật thì sao có thể làm được chuyện như thế.
“Tần lão, không ngờ lão lại chất chứa thứ quái vật đó trong phủ, tiểu nữ thật sự khó mà tưởng tượng được.” Minh Nguyệt thật lòng nói.
“Cũng không hẳn là quái vật, lão phu cũng biết trên đời này có rất nhiều thứ vượt xa tầm hiểu biết của bản thân, nhưng chỉ cần tiểu tử đó còn một chút nhân tính thì cũng được tính là con người, cô nương cùng lão phu cũng là một con người mà con người, riêng trong hai chữ con người cũng đã có lời giải cho câu hỏi của cô nương.”
“Còn mỗi người chúng ta đều là độc nhất vô nhị, nếu như hắn đã có thiên phú hay thứ gì đó đại loại thế đều là tạo hóa đã ban cho hắn, ganh ghét thị phi chỉ tổ hao tâm tổn trí, không bằng để nó cứ vậy mà phát triển.”
“Vì vậy, cô nương vẫn cứ là cô nương mà tiểu tử đó vẫn là tiểu tử đó, cả hai gặp nhau là duyên, bước q·ua đ·ời nhau gọi là phận, đã không phải của mình cần gì phải bận tâm, nắm được buông được đó mới là kẻ trí.” Tần Nguyên ngẫm mình nói một lèo, hắn dẫu sao cũng từng trải nên chẳng có gì phải ngại khi giảng giải cho hậu bối đời sau.
Minh Nguyệt nghe xong liền rơi vào trạng thái “loading” cứ như vậy đến chiều nàng bị Tần Nguyên tẩy trắng cả não bằng nhiều triết lý cao thâm mà đến ngay cả các tiền bối trong môn cũng chưa từng giải thích cho nàng.
Đó là chuyện của hôm trước còn hiện tại thì Trịnh Tuấn Kiệt lại chẳng nhớ cái mẹ gì, cho nên hắn bỏ qua.
Lúc này bên ngoài Tần Thiệu Khiêm hối hả chạy vào, hắn bây giờ đã nôn đến mất ăn mất ngủ, dẫu sao Trịnh Tuấn Kiệt đột nhiên bị tập kích hôn mê hai ngày làm cho kế hoạch bị chậm tiến độ, mà chỉ còn năm sáu ngày nữa đã là lễ mừng thọ cho gia gia, nếu như không triển khai ngay bây giờ hắn sợ không kịp mất.
“Tuấn kiệt đại ca! Nhanh nào nhanh nào nếu không thì không kịp nữa đâu.”
“Tiểu tử ngươi bé bé cái miệng đi có được không hả, ta đang làm thí nghiệm muốn nổ banh xác hay sao mà la lớn thế!” Trịnh Tuấn Kiệt ở bên trong giật mình suýt chút nữa đổ hết lọ axit vào trong cốc nước đang để trên bàn.
Cũng may là hắn chỉ mới có nghiêng miệng một tẹo, chứ đang đổ thì bây giờ mặt thành cái rổ cmnr, bên cạnh còn có thùng thuốc nổ làm ăn không khéo là banh xác chứ méo phải đùa.
Trịnh Tuấn Kiệt chậm rãi bỏ lọ axit xuống bàn, sau đó bẩy bàn xê dịch vào bên trong tránh đụng phải.
“Biết rồi biết rồi, ngươi cứ đứng yên ở ngoài đó đợi một lát là được.” Bên trong phòng vẳng ra giọng của Trịnh Tuấn Kiệt.
Đúng năm phút sau thì Trịnh Tuấn Kiệt ra thật, sau lưng còn mang theo một chiếc hộp gỗ khá là to, so về hình dáng cũng như kích thước thì hộp gỗ cũng xêm xêm người của hắn chứ chẳng đùa.
“Cái gì đây?”
Trịnh Tuấn Kiệt cũng chẳng buồn trả lời: “Đương nhiên là đồ nghề đi hành sự rồi, chả nhẽ lại mang cái hộp gỗ vớ vẩn này cho nặng vai thôi sao?”
Nói thực ra thì cái hộp này hắn đã chuẩn bị từ tuần trước, bên trong là một số vật dụng cần thiết để hắn có thể triển khai bước đầu kế hoạch thâu tóm…Khục, không tiện nói ra.
Cả hai vừa bước ra khỏi phủ thì tuyết lại bắt đầu rơi, khi này bên ngoài nhiệt độ lại hạ xuống rất thấp, khiến cái cơ thể gầy gò của Trịnh Tuấn Kiệt run lên vì lạnh, nhưng hắn đâu có biết rằng chỉ mấy ngày trước, một mình hắn bón hành ngập mồm cho năm vị cao thủ, mà kể ra Trịnh Tuấn Kiệt lại chẳng nhớ cái mẹ gì về chuyện lần đó, Tần Nguyên hay Võ Gia Hân cũng chẳng nhắc chuyện đó, có thể một phần là do cả hai đều đang tĩnh dưỡng nên không tiện kể, còn người trong Tần phủ thì chẳng ai để ý, bởi vì có thể gian tiểu viện của Trịnh Tuấn Kiệt nằm ở góc khá xa trong phủ, nên chắc là động tĩnh không vang tới tai bọn họ.
Cả hai ngồi trên xe ngựa vừa ăn quýt vừa ngắm cảnh tuyết rơi, một lát sau xe ngựa đi đến một khu đất trống hắn đã chỉ định từ trước, nơi này là nơi mà hắn đã trao đổi cùng với Lý Đức Chính, tuy cả khu đất này chỉ rộng bốn hay năm hecta gì đó, nhưng cũng đủ để hắn làm nên cơm cháo.
“Xuống xe đi, đây sẽ là nơi chúng ta triển khai kế hoạch.”
Tần Thiệu Khiêm hơi hoang mang liếc mắt nhìn: “Có ổn không đó, nơi này cách thị trấn khá xa, liệu có người nào bỏ công đến đây để ăn một bát cháo từ thiện không?”
“Người sống trong nhung lụa nó khác người sống trong nghèo khó, ngươi thì không lo cái ăn nên không biết giá trị của một bát cháo hay bữa cơm, còn đối với người nghèo thì một bát cháo cũng là cả một ân huệ, bọn họ đều phải chạy ăn từng bữa để có thể tiếp tục sống sót, cộng thêm bây giờ đang là giữa mùa đông có mấy người có thể làm việc được, vậy nên ngày kia chắc chắn sẽ có người đến, khi đó thì,... ehehe…” Trịnh Tuấn Kiệt đứng ở cương vị người từng nghèo khổ không một đồng dính túi thông não cho chú báo con Tần Thiệu Khiêm.
Lúc này bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa lạch cạch đi qua, rèm cửa cũng đột ngột được vén lên bên trong là hai đại mỹ nữ, một trong số đó là Nguyên Thảo Chi, nàng vốn dĩ không thể nhìn thấy quan cảnh bên phía Trịnh Tuấn Kiệt, đại khái là do ngồi không đúng phía.
Nhưng sau đó lại bị muội muội là Nguyên Bảo Vy kéo sang hỏi: “Tỷ tỷ bộ y phục tên kia mặc đẹp chưa kìa, ước gì muội cũng có một chiếc giống như vậy.”
“...”
0