0
Nguyên Thảo Chi lúc này cũng cày mày nhìn qua, do tầm nhìn bị tuyết cản trở cho nên rất lâu sau mới biết được người đang mang chiếc áo khoác lông bồng bềnh đẹp mê hồn kia là ai, khi nhìn ra cũng là lúc nàng c·hết lặng.
Tiêu Vũ? Không..không…là Trịnh Tuấn Kiệt!
Trong lòng lại đột ngột dâng lên một cái cảm giác khó chịu, một cái cảm giác khó nói lên thành lời, lúc Nguyên Thải Chi đang suy ngẫm thì muội muội Nguyên Bảo Vy đã kêu phu xe dừng lại sau đó phòng xuống xe chạy đến chỗ Trịnh Tuấn Kiệt.
Phía bên kia Trịnh Tuấn Kiệt đang rải phấn để đánh dấu những nơi cần phải bố trí, vì ngày hôm sau đó sẽ bắt đầu triển khai, phía trước sẽ là nơi phát cháo, hai bên phát cháo cũng sẽ được bố trí biển hiệu cũng như biển thông báo, phía trên cũng sẽ được lắp đặt mái che tránh tuyết phía dưới có bàn ghế, phía bên cạnh sẽ có một lối đi, đằng sau sẽ là nơi tuyển dụng, mà trong lối tuyển dụng sẽ có bla..bla…
Trong lúc cả hai người Tần Thiệu Khiêm cùng Trịnh Tuấn Kiệt bận tối mày tối mặt thì Nguyên Bảo Vy chạy đến, nhưng cái kết là bị cho ăn bơ.
Tần Thiệu Khiêm đặt cái hộp gỗ khi nãy của Trịnh Tuấn Kiệt xuống đất, bắt đầu vẽ theo bọn hắn đều cực kỳ nghiêm túc không có để ý bóng đèn Nguyên Bảo Vy chạy xung quanh, bàn ghế cũng được tính toán, nơi phát cháo dài bao nhiêu cũng được liệt kê đầy đủ, giờ chỉ cần đưa đến xưởng mộc để đặt hàng, nếu như khi từ thiện xong thì đống bàn ghế này cũng được hai người tận dụng triệt để, bằng cách xây dựng một vài lớp học phía bên kia đường, bởi vì trước sau đều là đất của Trịnh Tuấn Kiệt đào được từ trong tay Lý Đức Chính, mà cái mảnh đất này còn được Quan phủ bảo kê cho nên chẳng sợ bố con thằng nào hết.
Công đoạn mất khoảng hơn hai canh giờ thì đo đạc cuối cùng cũng xong, hắn vẽ cho mình một bản thiết kế riêng cho kế hoạch của hắn, còn cái bản vẽ của Tần Thiệu Khiêm chỉ là tiểu bản xài tạm cho lễ mừng thọ, sau này cũng vứt đi chứ chẳng có gì.
“Cô là ai mà loi nhoi như con dòi vậy hả?” Tần Thiệu Khiêm bực bội nói.
“Ngươi nói ai là con dòi đấy hả?!” Nguyên Bảo Vy nghe xong đỏ bừng mặt giận dỗi.
“Là cô chứ ai nữa, rảnh háng hay gì mà không ở nhà lại chạy lông nhông ngoài đồng không mông quanh thế này hả, cô cũng có thấy thứ con gái nào cứ lẽo đẽo theo đàn ông lạ mặt chưa? Chưa kể cô là ai đến đây làm gì?” Noi theo tấm gương ế bền vững Trịnh Tuấn Kiệt, Tần Thiệu Khiêm cũng chất vấn.
“Ta…ta…” Nguyên Bảo Vy ấp úng, loay hoay một hồi không biết trả lời như thế nào, dẫu sao nàng cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, gặp mấy cái trường hợp như này luống cuống tay chân cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này đằng xa xa Nguyên Thảo Chi đi đến, dáng vẻ nàng điềm đạm yêu kiều thục nữ, có thể nói là trăm hoa đua nở, tuy cơ thể ẩn mình sau lớp áo y phục dày cộm nhưng cũng không che lấp đi phần gợi cảm.
“Tỷ…hắn ăn h·iếp muội…” Nguyên Bảo Vy lúc này lệ thấm bờ mi chạy lại chỗ Nguyên Thảo Chi.
Tần Thiệu Khiêm lúc này cũng ngỡ ngàng, hắn không nhớ là Nguyên Thảo Chi có người muội muội này, trước nay hắn biết Nguyên Thảo Chi chỉ có hai vị huynh trưởng, một người tên Nguyên Kiện Nam, người còn lại là Nguyên Diệp Chu, bây giờ lại lòi đâu ra một con dòi,... à nhầm một muội muội, nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi tệ, nhưng tiếc là quá loi nhoi không hợp :))
“Thì ra là muội muội của Thảo Chi tỷ, thứ lỗi thứ lỗi~” Tần Thiệu Khiêm liền cúi người chào Nguyên Thảo Chi.
“Tần công tử quá lời, câu xin lỗi phải do Thảo Chi nói mới phải, mong công tử bỏ qua cho muội muội còn nhỏ chưa hiểu lễ phép.” Nguyên Thảo Chi cũng mỉm cười khom người xin lỗi dùm muội muội.
“Không biết hai vị công tử đang làm gì ở nơi đồng không mông quạnh này?” Nguyên Thảo Chi cũng hơi thắc mắc hiếu kỳ hỏi.
“Chỉ là…” Tần Thiệu Khiêm cũng không phiền mà trả lời, nhưng chỉ vừa nói được hai chữ thì đã bị Trịnh Tuấn Kiệt chặn họng, giọng điệu không cao không thấp, vừa đủ để ba người nghe.
“Kế hoạch~ Im lặng~”
Tần Thiệu Khiêm ngay lập tức cứng họng, không dám hó hé nữa, dù sao trong chuyện này chỉ có một phần nhỏ là đóng góp của hắn, còn đa số là của Trịnh Tuấn Kiệt cùng với Tôn gia, mà trong bản ký kết thì hắn không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, nếu không…
“Nếu cô hứng thú thì chúng ta có thể bàn riêng, tuy nhiên nếu cứ xóc xỉa muốn moi móc thông tin thì mời về, không tiễn.” Trịnh Tuấn Kiệt vừa vẽ vừa nói, mặt cũng không thèm ngoảnh lại nhìn, thỉnh thoảng cũng đưa mẩu bút chì lên đưa qua đưa lại.
Tên này vẫn như lần trước cứng đầu cứng cổ khinh thường người khác, nếu như không phải nể mặt vì ngươi có diện mạo giống như Tiêu vũ thì ta đã cho ngươi một bài học rồi.
“Nếu như ta nói mình có hứng thú thì liệu công tử có tiết lộ cho tiểu nữ biết?” Nguyên Thảo Chi cũng thành thành thật thật trả lời, dẫu sao đi cùng hắn cũng là cháu nội Tần tướng quân Tần Thiệu Khiêm, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nhưng nếu dựa trên bối cảnh Tần Thiệu Khiêm phải khúm núm nể phục như thế này, thì tên Trịnh Tuấn Kiệt này ắt hẳn phải có bối phận rất cao trong Tần phủ.
Nàng cũng là một người thông minh, luôn suy xét kỹ lưỡng trước khi đưa ra câu hỏi cũng như câu trả lời.
“Nếu như hứng thú thì đến đây, nhưng ta nói trước một khi đã nghe xong thì không thể từ chối, đương nhiên cô cũng được cho biết trước một chút thông tin tránh trường hợp cô nói với kẻ khác là ta lừa cô.” Trịnh Tuấn Kiệt lúc này dừng bút mà quay mặt lại nhìn Nguyên Thảo Chi.
Nguyên Thảo Chi nhìn bộ dạng của Trịnh Tuấn Kiệt cũng vô cùng bất ngờ, không còn dáng vẻ gầy nhom như mấy tháng trước, mà cũng đã có da có thịt và đỡ hơn rất nhiều, da dẻ cũng trở nên trắng hơn hồng hào hơn, không đen đúa như trước.
Nhìn thấy Nguyên Thảo Chi ngẩng người Trịnh Tuấn Kiệt cũng chỉ biết lắc đầu cười, sau đó nói: “Còn đứng đó là gì đi theo tôi.”
Lúc này hắn đứng dậy đi ra phía xa xa, để tránh cho kẻ khác nghe thấy, đại khái chuyện này chỉ có một số người được biết, dẫu sao cơ hội đều dành cho người quen trước người lạ sau, đó là chân lý của cuộc sống này, một người làm quan cả họ được nhờ.
Nguyên Thảo Chi giật nảy mình vội vã đi theo Trịnh Tuấn Kiệt, tuy không biết là chuẩn bị được nghe cái gì nhưng nàng cảm nhận được tính khách quan trong này.
Còn phía Trịnh Tuấn Kiệt thì khác, hắn đang cười thầm trong lòng, dẫu sao mấy ngày trước hắn cũng có tính đến chuyện đi gặp Nguyên Thảo Chi, nhưng vì một số lý do bất đắc dĩ nên hắn không muốn nhờ, đại khái là do mặt mũi nên chả dám đi gặp tri phủ AKA Nguyên Lục Nghiêm, dù sao lần trước hắn trêu chọc con gái lão, mà lão cũng có ở đó, không những thế hồi tháng trước đang đi ăn trong Tử Kim lâu bị lão già này sờ gáy, nếu như không phải hôm đó hắn chạy thoát thì bây giờ chắc đang ở rể nhà lão ta.
Vậy mới nói nếu như mà gặp mặt lão ta một lần nữa chắc ở rể thật, lúc đó Trịnh Tuấn Kiệt hắn sao dám ngẩng đầu nhìn chúng sinh trong thiên hạ, nếu đen hơn lại bị hắn giam vào ngục vì tội q·uấy r·ối t*nh d*c thì dục con gái hắn thì có mà mọt gông.