3 giờ chiều.
Kho lưu trữ màu nhuộm Tả gia.
Tả Trung Thiên khi này cau mày nghiến răng nhìn vào mấy chục bao màu nhuộm nằm chồng lên nhau, được ngăn cách ra từng ngăn để tránh nhầm lẫn, có xanh, có đỏ, có cả màu vàng tươi ánh kim lấp lánh.
Tuy nhiên cái hắn khiến hắn tức tối đó chính là cái mùi vị khác thường của đống màu nhuộm này, bởi vì lăn lộn trong thương trường nhiều năm, hắn chỉ ngửi sơ qua là biết đống màu nhuộm này đã bị người khác ra tay, hắn không biết cái mùi này là từ thứ gì điều chế ra, nhưng theo tổng thể hắn đã nắm chắc đống màu nhuộm này không dùng được nữa, vì nếu như cố chấp thì chẳng khác nào tự đưa đầu vào chỗ c·hết.
"Cha không ổn rồi!" Lúc này từ bên ngoài, một tên công tử ăn mặc bảnh bao hốt hoảng chạy vào, tên này Tả Thiện Phi con trai thứ tư của Tả Trung Thiên, từ nhỏ đến lớn đều đi theo Tả Trung Thiên hành sự, đầu óc linh hoạt cho nên rất được sự kỳ vọng.
"Có chuyện gì?" Tả Trung Thiên nhíu mày hỏi.
Đương nhiên lúc này Tả Trung Thiên vẫn chưa hề biết được rằng, số thuốc nhuộm mà hắn cần đều bị Tôn Trạch ra tay trước một bước mua hết, vì Tôn Trạch đã lường trước được cái đầu nhạy bén của Tả Trung Thiên này vậy nên vừa mới sáng sớm hắn đã lên đường đi lụm tiên cơ, một tay chặt đứt đường lui của Tả Trung Thiên, vẽ thêm một con đường từ cửa ngõ Tả gia đến cửa ngõ Tôn gia.
Buổi sáng chỉ với một vài cây vải bị biến màu, nhà kho phía Tây bị cháy, trùng hợp? Không bao giờ có chuyện trùng hợp mà là có kẻ đứng sau giở trò, hắn làm vải lụa nhiều năm như vậy mỗi giác quan đều phải được rèn luyện đến mức thượng thừa, chỉ một lỗi nhỏ đều phải đưa ra phương án khắc phục ngay lập tức, không được để lâu tránh việc khiến nó trở thành hậu hoạn, buổi sáng nhìn cây vải kia thì hắn đã nhận ra có việc chẳng lành.
Trong đầu ngay lập tức nảy số, chỉ trong một vài giờ đồng hồ hắn đã bình tĩnh suy nghĩ đến nhiều khả năng, nếu như vải biến màu là do quy trình nhuộm có vấn đề thì hắn có thể xử lý được, tuy nhiên nếu như có kẻ chủ mưu đằng sau thao túng việc này, thì không chỉ đơn giản là ra tay vào quá trình nhuộm màu, mà còn có động cơ khác sâu hơn, vì lô vải tiến cung cũng vừa hay bị cháy đúng vào ngày hôm nay, nếu cho hắn thời gian khắc phục thì hắn có thể dựa vào kho màu dự trữ làm ra một lô vải lụa khác để bù vào, có kẻ thù nào ngu ngốc lại cho hắn thời gian để thở dốc sao?
Tả Thiện Phi lúc này đi đến nói nhỏ vào tai Tả Trung Thiên, nói xong sắc mặt Tả Trung Thiên tái nhợt, hắn không thể tưởng tượng được rằng những gì mình suy đoán hoàn toàn chính xác.
Ban đầu, hắn chỉ ngờ vực suy đoán của mình, nhưng không ngờ nó lại hoàn toàn chính xác.
"Là kẻ nào?" Tả Trung Thiên cau mày, cố tỏ ra điềm tĩnh hỏi.
"Gia chủ Tôn gia Tôn Trạch, Tôn Trạch sáng nay đi đến Ngụy gia mua hết màu nhuộm, trong đó hầu như có hết những màu mà chúng ta đang sử dụng, Hoa Lạc trang viên cũng đã thông báo chỉ còn sót lại một phần thuốc nhuộm trong kho, nhưng với số lượng đó thì hầu như không đủ cho chúng ta dùng trong một ngày, những nơi khác hầu như đều đã bị Tôn gia mua sạch." Tả Thiện Phi thấp giọng nói.
Không phải Tả Thiện Phi hắn không nhanh nhạy, mà là do thiếu khuyết kinh nghiệm, còn Tả Trung Thiên thì chẳng cần phải bàn, muốn đối đầu một một với hắn thì phải cần hai cái đầu cột lại với nhau.
Chứ đâu phải tự dưng Tả gia giàu lên một cách nhanh chóng như vậy, một tay nghiền ép nền vải lụa của cả một huyện, thậm chí có thể so găng một một với thế tộc nổi tiếng nhất nhì cả Phủ Diễn Châu (Nghệ An ngày nay).
Tài trí, mưu lược thương trường của Tả Trung Thiên phải nói kinh thiên động địa, trăm năm có một, nếu như có thể phát triển thêm năm mười năm nữa thì chắc chắn nắm cả thị trường vải lụa của cả phủ trong lòng bàn tay.
"Còn những thương lái buôn bán màu nhuộm khác thì sao?" Tả Trung Thiên hít vào một hơi, ngực hắn bây giờ nặng hơn bao giờ hết, giống như có một tảng đá nghìn cân đè lên.
"Tất cả đều đã bị người của Tôn gia khống chế thu mua hết sạch, trọng điểm vẫn chỉ là những màu chúng ta cần."
Tả gia Tả Trung Thiên lúc này mới cảm thấy vấn đề đã nghiêm trọng đến nỗi khó có thể tưởng tượng được.
Bây giờ nếu như sang huyện khác để mua màu nhuộm, thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng thì mới màu mới đến tay, mà bây giờ chỉ còn lại nửa tháng nữa là phải giao hàng, lúc đó không có đủ thì uy tín của Tả gia sẽ giảm sút nặng nề, tổn phí đền phù khế ước cũng sẽ ập lên đầu hắn, lúc đó liên ước Tả gia rất có thể sẽ đối mặt với chia năm sẻ bảy, công sức mấy chục năm gầy dựng sẽ đổ sông đổ bể, sau này nếu như muốn trở thành nguồn cung ứng vải lụa cho hoàng cung chắc chắn rất khó khăn.
Tôn Trạch đi nước cờ này khiến hắn thực sự khó có thể ngờ đến, vốn dĩ nửa tháng trước hắn còn vui vẻ khi Tôn gia bị cháy, nhưng không ngờ bây giờ lại đến mình, không những thế còn bị…..
Không thể nào?
Hắn vừa nghĩ đến một chuyện!
Tôn gia bị cháy! Kho phía Tây hắn bị cháy! Tôn gia thu mua tất cả màu nhuộm mà hắn cần trong huyện!
"Tôn Trạch ta thực sự khinh thường lão cáo già nhà ngươi rồi, có thể làm đến mức này ta thực sự không thể không nể phục nhà lão già nhà ngươi." Tả Trung Thiên cắn răng đập tay vào cột nhà kho nói.
"Thu xếp đồ đạc, ngày mai đến Cổ gia, ta không tin đám ô hợp Tôn Trạch lần này có thể làm nên chuyện lớn gì." Tả Trung Thiên quay lưng đi, để lại Tả Thiện Phi đứng ngơ ngác, nhưng vài phút sau hắn mới tỉnh ngộ vội vàng đuổi theo cha của mình, không phải hắn không chịu hiểu mà là do sự tình lúc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát, tuy nhiên hắn cũng không hiểu bằng Tả Trung Thiên.
Tả Trung Thiên lúc này đã đoán ra được Tôn gia là chủ mưu đằng sau mọi chuyện, nhưng hắn không có chứng cứ để buộc tội Tôn Trạch.
Tình thế Tôn gia lúc này: Nhà ta bị cháy nhà ngươi cũng bị cháy, ta nuốt bồ hòn làm ngọt cả nửa tháng nay, bây giờ ổn định lại đi mua một "ít" màu nhuộm, ngươi lại vu oan cho ta đốt nhà của ngươi? Đây là muốn vu khống người vô tội sao? Đừng nghĩ Tôn gia ta là đá cuội ngoài đường muốn đá sao thì đá, muốn chơi thì cả hai cùng lên quan phủ xem tên nào chết trước.
Tám giờ tối.
Trong một căn phòng nằm trong khuôn viên Tôn gia, Tôn Trạch cùng với Trịnh Tuấn Kiệt đang ngồi uống trà bàn đối sách.
"Trịnh lão đệ, chiêu này của ngươi thực sự rất thâm, không bàn đến tổn thất nửa tháng trước, bây giờ chỉ cần lô màu nhuộm này có thể bán được giá ổn cho Tả gia thì chúng ta đợt này thu lợi lớn." Tôn Trạch tựa vào ghế cười ha hả nói.
Hắn trước nay chưa hề nghĩ đến chiêu thâm độc này, dùng đống củi lâu năm ở nhà làm một mồi lửa nướng ngô, sẵn tiện lấy đó làm bình phong để ám hại Tả gia, bây giờ Tả Trung Thiên có kiện lên giời thì cũng chẳng làm được gì Tôn Trạch hắn.
"Tôn lão chớ có đắc ý, tên Tả Trung Thiên kia cũng chẳng phải là hạng vừa đâu, hắn bây giờ có lẽ đã đánh hơi ra chủ mưu của việc này là Tôn gia chúng ta, tuy nhiên do hắn thiếu bằng chứng cho nên không thể định tội được chúng ta, việc bây giờ của chúng ta là chờ đợi." Trịnh Tuấn Kiệt trả lời
Quan phủ bên kia cũng bắt đầu vào việc rồi, Cổ gia ván này chắc chắn sẽ không đứng ngoài nhìn Tả Trung Thiên bị đánh, dẫu sao Cổ gia cũng là đại gia tộc ở Phủ này, một tay chống đỡ cho Tả Trung Thiên bước lên đỉnh cao như ngày hôm nay, nếu như Tả Trung Thiên ngã ngựa lợi ích chắc hẳn sẽ bị suy giảm, đó là điều Cổ gia chắc chắn sẽ không trơ mắt mà nhìn.
Hắn ban đầu còn chưa có nghĩ đến đằng sau Tả Trung Thiên lại có Cổ gia chống lưng, nhưng sau khi đi điều tra kỹ lưỡng một chút thì hắn mới thấy việc làm ăn của nhà họ Tả có liên quan rất mật thiết với Cổ gia, đương nhiên không phải cái nào cũng liên quan với nhau, ví dụ như hoa quả chẳng hạn, Cổ gia cũng bóp nghẽn nguồn cung, dù sao quyền lực trong tay họ rất lớn, âm thầm ra tay trong bóng tối thì mấy ai có thể chống lại, ngay đến Quan Phủ cũng chưa chắc có thể làm gì được.
Nhưng mạnh thì có cách trị của mạnh, yếu có cách trị của yếu, ví dụ điển hình là Tả gia hôm nay, tuy chưa đủ nhưng vẫn có thể coi như là một ví dụ, cây to rễ sâu nhưng nhìn chung thì cũng chỉ cần một liều thuốc là có thể chết từ gốc đến ngọn.
"Tôn lão gia, ngài nhớ chú ý động tĩnh xung quanh, lần này Tả Trung Thiên nhất định sẽ ra tay với lô màu nhuộm trong tay ngài, hắn lần này không chỉ đi một mình thôi đâu, mà phía sau nhất định còn có gã khổng lồ Cổ gia, tuy nhiên nếu bọn chúng muốn nuốt hết đống màu nhuộm bốn năm trăm quan này chắc chắn sẽ mắc nghẹn chết." Trịnh Tuấn Kiệt tựa lưng vào ghế nghiêm túc nói.
"Cổ gia đại tộc cũng tham gia vào chuyện này sao…" Tôn Trạch trầm ngâm.
Cổ gia là một trong những đại gia tộc lừng danh ở Phủ Diễn Châu này, nội tình có thể sánh ngang với Tần phủ, tuy nhiên Tôn gia hắn cũng chẳng sợ Cổ gia mấy, dù sao trước nay hai bên giữ khoảng cách nước sông không phạm nước giếng, nếu như chiến thì chiến thôi, một chết hai sống.
Nếu như Tả gia vượt qua đại nạn lần này, Tôn gia hắn sao có thể tồn tại được ở cái Diễn Châu này, trước kia đã bị ép đến bờ vực, nay vừa nhìn thấy ánh sáng hy vọng tại sao lại buông bỏ?
"Trịnh lão đệ, nếu như đấu với Cổ gia chúng ta có bao nhiêu phần thắng?" Tôn Trạch bước ra khỏi trầm mặc hỏi Trịnh Tuấn Kiệt.
"Bốn phần…nếu như có Tần phủ hay vị kia thì khả năng thắng sẽ vào khoảng bảy đến tám phần." Trịnh Tuấn Kiệt nhắm mắt đưa ra phán đoán của mình.
Hắn không thực sự biết nội tình của Cổ gia sâu đến đâu, nhưng suy đoán đại khái thì cũng có thể ước lượng một chút.
Nếu thực sự đánh nhau trực diện thì khó mà lật nổi Cổ gia, trước tiên phải làm suy yếu những thế lực liên hợp xung quanh Cổ gia, bước đầu tiên là diệt trừ dư đản Tả gia, một khi Tả gia hấp hối khi đó lớp giáp ngoài của Cổ gia cũng tuột mất.
Dù sao muốn diệt Đại Boss điều đầu tiên phải thấy thanh máu của Boss đã, nếu không thấy thì làm sao có thể hạ được.
"Tuy tỷ lệ không cao nhưng cũng không phải là thấp, chúng ta cũng có thể liều mạng một lần, nói không chừng còn có thể tìm được đường ra." Tôn Trạch đan mười ngón tay lại với nhau nghiêm túc mười phần.
"Tôn lão gia cứ yên tâm, chuyện này chúng ta cứ từ từ chậm rãi, đồ đang ở trong tay chúng ta bọn chúng muốn cướp thì cứ đến cướp, miếng phô mai miễn phí chính là miến phô mai nằm trên bẫy chuột, kẻ nào ăn trước kẻ đó nhất định phải chết trước."
Tôn Trạch nghe xong cũng ngầm hiểu ý, hai mắt híp lại nở nụ cười của kẻ phản diện, Trịnh Tuấn Kiệt cũng không ngại mà tiếp lấy nụ cười đó.
0