Sáng hôm sau.
Cổng lớn Cổ gia.
Tả Trung Thiên bước xuống xe ngựa đi vào trong, mục đích hắn đến đây chỉ có một mà thôi, đó chính là nhờ cậy Cổ gia, bởi vì nếu như sự đây chỉ là một cố bình thường thì không sao, đằng này thì có kẻ đứng đằng sau Tôn gia giở trò, nên hắn cũng không thiết tha gì một thân một mình đi đánh đồng đối phương, nếu như không thể một phát bóp c·hết Tôn gia thì n·gười c·hết sẽ là hắn.
Dù sao mấy năm nay cả hai bên đều nương nhờ nhau mà lớn mạnh, Cổ gia cũng được lợi không ít, mà bọn hắn cũng vậy.
Vài năm trở lại năm nào cũng nắm trong tay danh ngạch xuất vải tiến cung, quyền lợi sinh sát trong tay cũng lớn hơn những nhà khác rất nhiều, nhưng mà bây giờ lại bị cục đá Tôn gia ngáng đường, hắn muốn dọn nó đi một lần và mãi mãi.
Nếu xử lý xong Tôn gia thì cả cái huyện này còn có ai dám đứng ra vuốt râu hùm của hắn: "Tôn Trạch lão già chết tiệt nhà ngươi, cứ chờ đấy ngày ngươi chết không còn xa nữa đâu…hừ!"
Lầu các cách đó trăm mét, Tôn Trạch cùng với Trịnh Tuấn Kiệt đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng, tay cầm điểm tâm nhìn Tả Trung Thiên.
"Bảy ngày kể từ bây giờ chắc sẽ là khoảng thời gian khốc liệt nhất đấy Tôn lão ca, kể từ đêm mai hắn chắc chắn sẽ ra tay diệt trừ lão ca, chỉ cần lão ca chết thì hắn mới đạt được mục đích."
"Tuy nhiên nếu không chết thì kết quả lại khác, Tả Trung Thiên cùng với Tả gia khi đó chắc hẳn sẽ lao xuống vách đá vạn trượng, một đi không trở lại, Cổ gia cũng không thoát khỏi liên can."
Trịnh Tuấn Kiệt cười híp mắt nhìn Tôn Trạch ngồi đối diện.
Tôn Trạch cũng cười ha hả, đối với hắn mà nói chuyện giết chóc này không phải không gặp qua, lúc trẻ hắn cũng có vài lần suýt chết chứ chẳng đùa, lúc đưa vải đến kinh thành để bán, nửa đường thì gặp sơn tặc, kết quả cả đoàn chết bảy người, hắn thì ăn hai đao, một đao ngay lưng cùng một đao ở bắp tay trái, qua vụ đó hắn phải tĩnh dưỡng gần một năm mới bình phục, nhưng ngọn lửa tuổi trẻ bập bùng lại thôi thúc hắn đi tiếp, tuy mấy lần sau nhẹ hơn ổn hơn lần đầu.
Mấy năm trước hắn cũng bị Tả Trung Thiên mưu hại nhưng bất thành, nhưng lần này chắc có lẽ sẽ hơi khó xơi, tỷ lệ lên bảng điểm số dự tính sẽ cao hơn trước rất nhiều.
Nhưng chỉ cần vượt qua thì tương lai chắc hẳn sẽ tươi sáng hơn rất rất nhiều, tham vọng đổi mới đang đến gần hơn bao giờ hết.
"Trịnh lão đệ đêm nay chúng ta chơi trò bịt mắt trốn tìm đi, ta cũng không tin Cổ gia có thể một tay che trời, Tả Trung Thiên bây giờ có ba đầu sáu tay cũng chưa chắc đã đắc thủ." Tôn Trạch lúc này rất tự tin, tuy hắn năm nay đã gần năm mươi, nhưng bàn về sức khoẻ thì chưa chắc Tả Trung Thiên đã hơn hắn, tài trí hắn có thể thua nhưng chơi đuổi bắt chưa chắc Tả Trung Thiên sẽ qua được hắn.
"Mong là thế~ ha~ ha~"
Đêm muộn Tả Trung Thiên mới bước ra khỏi Cổ gia, nét mặt hắn cũng y như lúc sáng, cau mày không nói gì.
Đương nhiên khi này chẳng ai biết hắn đang suy tính gì, kể cả những người quanh hắn, chỉ có hắn cùng với một số người trong yếu của Cổ gia là biết.
Đương nhiên lúc này không chỉ có Tả Cổ hai nhà bày mưu lập kế, mà kể cả Trịnh Tuấn Kiệt cũng đang thao lượt thêm đối sách, chỉ cần lần này Cổ gia dậm một chân vào bẫy, thì không chỉ bị hắn lột một lớp da mà có thể là bị chặt một chân.
Tôn Trạch cũng đã về nhà chuẩn bị sân chơi trốn tìm.
Tần Nguyên cũng được Trịnh Tuấn Kiệt mời xuất sơn tọa trấn mắt trận, nhiệm vụ của lão chỉ cần đứng đó đưa tay nắm lấy quả ngọt mà thôi, còn hắn thì trong lúc tam gia bối rối, thuận tay mò bảo khố Cổ gia, đương nhiên lần mời Tần lão đến này hắn cũng bị lão lột mất một miếng da, nhưng kết quả chung cuộc xứng đáng.
Đêm xuống, Trịnh Tuấn Kiệt nằm trong phòng nhìn chi tiết kế hoạch trên bảng gỗ ở chỗ bàn làm việc, càng xem hắn lại càng thấy buồn cười.
Ai ngờ Cổ gia lại hậu thuẫn cho Tả Trung Thiên, dự tính ban đầu chỉ là hốt trọn Tả gia, nhưng ai ngờ phía sau lại nhìn thấy đuôi Boss lớn, nếu như trót lọt thì cưa một chân thôi cũng đủ để làm rất rất nhiều thứ.
Đêm muộn hắn cũng đi ngủ, đương nhiên lúc này hắn đang tá túc trong phủ của Tần Nguyên, nên đêm đến chẳng sợ người khác tập kích, còn Tôn Trạch thì vẫn đang tất bật chuẩn bị cho một cuộc thi chạy với Tả Trung Thiên, vì Cổ gia sẽ được Trịnh Tuấn Kiệt lo liệu chặn hậu, việc hắn cần làm bây giờ là diễn sao cho đạt mà thôi.
Tả gia, mật thất dưới lòng đất.
Tả Trung Thiên, Ngô gia Ngô Luận, Viên gia Viên Chính Huy, Cổ gia Cổ Minh Nguyên.
Cả bốn người đang hội họp đưa ra phương án chuẩn xác nhất, nhanh nhất để đánh úp Tôn gia, lần hành động này không được kéo dài quá lâu tránh Quan phủ đánh hơi được.
Cổ Minh Nguyên lần này được Cổ gia giao phó việc phụ giúp Tả gia vượt khó, tuy hắn nhỏ tuổi nhưng từ trước đến nay đầu óc mưu lược không kém cạnh Tả Trung Thiên là mấy, nếu như việc không thành cũng có thể đánh hậu bảo vệ Tả Trung Thiên rời đi.
"Tả gia chủ, việc lần này nhất định phải dứt khoát, nếu như để cá lọt lưới thì hậu hoạn không thể lường được, Tôn gia bây giờ đã suy yếu đến cực hạn, mà vẫn có thể xuất ra một chiêu này, thì chắc chắn đằng sau hắn có cao nhân trợ giúp, mượn Tôn gia để cô lập chúng ta." Cổ Minh Nguyên mắt nhắm mắt mở nói ra chủ ý của mình.
Viên gia Viên Chính Huy cũng đồng ý với suy luận này, hắn cũng đưa tay phát biểu ý kiến: "Tôn Trạch lần này hẳn là đã xuất hết lực, đốt một sòng bạc, đốt một phân xưởng tổn thất không phải là ít, còn bỏ ra một số tiền khổng lồ để thu gom tất cả màu nhuộm cần thiết để làm vải tiến cung, nếu như có thể thu được đống màu nhuộm kia từ trong tay hắn về, thì Tôn gia chẳng khác nào cá nằm trên thớt chờ chúng ta xử trí."
"Viên huynh, đừng chủ quan Tôn Trạch xưa nay thủ đoạn khó lường, hắn nhiều lần thoát chết đưa tay một cái cũng có thể lật ngược ván cờ, lần này hắn chắc chắn đã biết chúng ta chuẩn bị ra tay với mình, vậy nên hậu chiêu đối phó chắc hẳn là không ít." Tả Trung Thiên nhắc nhở tránh phạm sai lầm.
Viên Chính Huy nghe xong cũng thấy hợp lý, nên gật đầu.
Ngô Luận cùng Cổ Minh Nguyên cũng thầm gật đầu, nói về chuyện này thì Ngô Luận gia chủ Ngô gia không quá rành mạch, nhưng nhiều lúc ý kiến của hắn lại có thể giúp giải vây, tiếp đó Cổ Minh Nguyên cũng đưa ra nhiều hướng phát triển kế hoạch.
….
Sáng hôm sau.
Tôn Trạch đã chuẩn bị hoàn tất, hắn đêm qua đã đem đống màu nhuộm kia chia làm đôi, một phần mang đi giấu phần màu nhuộm này đa số đều được hắn lựa chọn kỹ lưỡng, một phần kia được hắn đưa lên xe, chuyển ra ngoài lúc trời chưa sáng, tuy nhiên số lượng vẫn như cũ bởi vì hôm trước hắn họp cùng với Trịnh Tuấn Kiệt, cả hai đồng ý thêm thuốc vào đó để tạo một chút bất ngờ cho Cổ gia.
Tôn gia thê thiếp đều đã được hắn thu xếp kỹ càng ngay trong đêm, ban ngày hắn chỉ để lại hầu cận để xử lý việc lặt vặt.
Hôm nay hắn muốn chạy đi thật xa, để ngắm pháo hoa.
Sau khi hắn ra khỏi nhà thì một đoàn xe ngựa năm chiếc giống hệt nhau khởi hành, phu xe đều được bao bịt kỹ càng đến cả ngựa đều chẳng khác gì nhau, đến ngã rẽ thì chia nhau tản ra các hướng.
Chỉ riêng lần đầu tư này của hắn không chỉ là mạng sống mà trong đó còn có cả tương lai của Tôn gia, tổ tiên Tôn gia truyền thừa đến nay đã hơn trăm năm, hắn không thể để truyền thừa của Tôn gia bị đoạn tuyệt dưới đời của hắn, nhất định không.
Đoàn xe ngựa đi được năm phút thì phía sau cũng bắt đầu có người thúc ngựa đuổi theo.
Còn Trịnh Tuấn Kiệt lúc này đang thong dong ngồi trong đình viện Tần phủ, bên Tần Nguyên vừa mới sáng sớm đã đến chỗ Trịnh Tuấn Kiệt ăn ké đồ ăn sáng, nằm mượn võng nằm thư giãn, dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, hắn rất thích cái võng này nằm vừa êm, vừa thích hợp cho cái bộ xương già của lão, thức ăn do tiểu tử này cũng rất ngon, hợp khẩu vị.
"Tiểu tử, ngươi nghĩ xem nếu như chuyện này mà bị Nguyên lão đầu kia phát hiện, hắn không thét ra lửa mới là lạ, dám tính toán lên trên đầu hắn." Tần Nguyên cầm cốc trà đào lên uống một một ngụm sau đó nhắm mắt thư giãn.
"Ha ha, Nguyên lão hắn mà biết còn phải mang quà cáp đến tặng nửa ấy chứ, một tay hốt gọn Cổ gia, tài phú Cổ gia cứ phải nói là nứt tường đổ vách, nếu như Nguyên lão không đủ lực mang cây đại thụ này đi, thì hắn ít nhất cũng chặt mất bộ rễ sâu cộm kia của Cổ gia, một khi mất đi đám lão quái kia, Cổ gia chẳng khác nào cá nằm trên thớt, khi đó chắc có không ít kẻ nhòm ngó khoản tài phú khổng lồ ấy." Trịnh Tuấn Kiệt cười nham hiểm nói.
"Mà tiểu tử ngươi cũng thâm quá đi, người ta chỉ là hăm dọa ngươi một chút, ngươi lại muốn dồn gia tộc người khác vào bức đường cùng, Nam Mô A Di Đà Phật." Tần Nguyên chất vấn Trịnh Tuấn Kiệt, còn không quên niệm phật.
"Phi phi, Lão già mất nết nhà ông, chém giết đỏ mắt bây giờ còn niệm phật, không phải Cổ gia cường thế thì lão đã sớm quật cho người ta ngã ngửa, chứ ở đó mà thương với sót." Trịnh Tuấn Kiệt khinh bỉ nói.
"..." Tần Nguyên nghe xong đứng hình luôn, đó là hắn khi còn trẻ chứ bây giờ già cả, sống không được mấy năm nữa, thiết tha gì quyền thế, nhưng nói đi cũng phải nói lại có thể nhổ thì nhổ quách đi, sau này con cháu đỡ đau đầu.
Trịnh Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Tần Nguyên nằm trên võng á khẩu không nói được gì, nên mới thở ra một hơi ăn miếng bánh kẹp thịt.
Bây giờ chỉ còn cách tin cậy vào Tôn Trạch, chỉ cần hắn cầm cự được đến xế chiều, khi đó tỷ lệ thắng cược ván này sẽ là trăm phần trăm, khi đó Quan binh cũng đã nhận ra điều bất thường, đương nhiên hắn cũng phải tác động sớm một chút kẻo xe tuột xích vào phút chót.
"Tần lão ông chuẩn bị đầy đủ đồ dùng rồi chứ, lần này ít nhất mỗi người được một cái đùi, dành trước tiên cơ sau này có sức mà hốt." Trịnh Tuấn Kiệt cười cười nói.
Tần Nguyên lúc này mới ngóc đầu dậy: "Tiểu tử ngươi cũng quá tự tin rồi đấy, nếu như Cổ gia mà dễ ngã như vậy, năm xưa ta cũng không tơi tả như vầy."
"Đó là do chưa bắt đúng bệnh giao đúng thuốc mà thôi, lần này thuốc ta chuẩn chắc chắn sẽ đúng, thậm chí còn bổ đến chết cả cây."
"Ồ ồ ồ~ Không ngờ tiểu tử ngươi còn có tài chuẩn bệnh bốc thuốc nữa đấy, nếu như lần này nhổ được Cổ gia lão phu làm cho ngươi một việc bất kỳ nằm trong khả năng." Tần Nguyên nâng ly uống thêm một ngụm trà đào rồi nằm nghỉ tiếp.
"Được thôi, đã nói thì nhớ giữ lời!"
0