Trịnh Tuấn Kiệt vừa rời đi thì lại vài người cưỡi ngựa chạy đến miếu, ai nấy cũng bê bết mồ hôi, cả người đầy v·ết t·hương giống như vừa trải qua một trận ác chiến.
Một nam tử trung niên vừa xuống ngựa thì ho liên tục mấy cái, không những thế hắn còn ho ra máu, hiển nhiên là nội thương không nhẹ.
“Khụ! khụ!”
“Đại ca, huynh không sao chứ?!” Một nữ tử tầm hai mươi mấy tuổi mặc chiến giáp vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn, còn không ngừng hỏi xem tình hình sức khỏe của hắn.
“Không sao! Chỉ là b·ị t·hương nhẹ nghỉ ngơi một lát là ổn!” Nam tử trung niên này khua khua tay trả lời.
“Viên lão đầu ông mau đến xem bắt mạch cho đại ca thử xem.” Nữ tử này ngay lập tức nhìn về phía một y sĩ đi cùng.
“Được rồi! Được rồi! Các ngươi cứ dìu hắn vào trong miếu đi đã.”
……..
Lúc này Trịnh Tuấn Kiệt đã đi được khá xa nên không biết miếu đã có người đến thăm khi hắn vừa đi, dù sao lần này đi thì có thể hắn sẽ không về lại ngôi miếu đó nữa, bây giờ cuộc hành trình khám phá cổ đại của hắn mới bắt đầu mở ra, mọi thứ đối với hắn mà nói đều cực kỳ rực rỡ.
Khi hắn vào đến thị trấn thì cũng nghe được khá nhiều tin tức hữu ích, trong số đó cũng có một số tin hắn đã biết trước từ lâu, cũng có một số tin như hội đối thơ trên hồ Ngọc Duyên sắp diễn ra, tin tức của sát thủ đêm qua vừa mới hành thích tri huyện nhưng bất thành, hiện giờ quan binh vẫn đang lùng kiếm tri quét cùng một số tin lặt vặt khác.
“Cũng thú vị.” Hắn cười cười, tiện tay mua một xâu kẹo đường ăn cho đỡ buồn miệng.
Đúng như hắn nghĩ thời đại này cũng có không ít drama, hắn muốn gặp tên sát thủ kia để phỏng vấn thử xem, nhưng tiếc là khó mà tìm ra tên ấy ở trong cái biển người đông đúc này, huống gì cái huyện này nó rộng vãi chưởng ra, chỉ có mỗi cái thị trấn này mà hắn đi còn không hết thì lấy cái cơ duyên gì để gặp tên sát thủ kia.
Hắn vừa đi vừa nghĩ chuyện trên trời dưới đất, nhưng không hiểu tại sao lúc hắn giật mình tỉnh lại thì đã đứng trước một gian tiểu viện vắng vẻ, có cây mọc um tùm.
“???”
“Không phải vừa mới nãy đang lẩn quẩn trong thị trấn hay sao?” Trịnh Tuấn Kiệt không hiểu gãi gãi đầu, hắn rõ ràng là chỉ thất thần có một tẹo mà đã đi đến đây.
“Mà chỗ này là chỗ nào?” Hắn thực sự không có ấn tượng gì với nơi này, nhưng một lát sau vì trí tò mò nên hắn quyết tâm vào trong xem thử, dù sao nơi này cũng vắng vẻ, mà tiểu viện này nhìn sơ qua cũng giống như bỏ hoang khá lâu.
Hắn dẹt cỏ qua hai bên đi đến bên cạnh cửa của tiểu viện, sau đó không ngần ngại mà đẩy cửa ra.
Bên trong cũng không khác bên ngoài là bao, cỏ mọc thành bụi cao chót vót, cây hồng bên góc tường cũng mọc lấn hết cả một phần sân, bàn đá ghế đá đều bị bao phủ bởi thảm cỏ dày đặc.
Nhưng nhìn chung thì cũng khá là rộng rãi, chỉ có điều gian nhà trong cái tiểu viên này đã sập mất, nếu muốn xây lại thì chắc cũng phải tốn không ít tiền. Thế nhưng không sao, vì bây giờ hắn là một phú hào muốn xây sao mà chả được.
Thế là sau đó hắn đi thị sát một vòng xung quanh, thấy địa thế chỗ này cũng không tồi, phía sau nhà lại có một khu đất rộng mười mấy mẫu đang bỏ hoang, nếu như cải tạo tốt thì đây có thể là một vụ làm ăn lớn, bên cạnh còn có nguyên một ngọn đồi đẹp mê ly.
Hắn muốn xây dựng nơi này thành đại bản doanh của mình, đương nhiên điều cấp thiết bây giờ là phải lấy được nó về tay mình đã.
Thấy ưng khu đất này thì hắn quay đầu về lại thị trấn, đi được một hồi thì hắn nhận ra khu đất này nằm biệt lập với thị trấn, tuy khoảng cách tuy có xa một chút nhưng đường xá thông suốt, địa thế ở chỗ này cũng cao hơn hẳn những nơi khác.
Nơi này nhìn chung là tuyệt vời không thể nào chê được, nếu như một nơi tuyệt thế như này mà không có ai dòm ngó đến thì chắc chắn có ẩn tình hoặc là đang nằm trong tay một đại nhân vật nào đó.
Vào thị trấn hắn cũng dạo một vòng dò hỏi khu đất khi nãy, nhưng ai nghe đến cũng lắc đầu ngán ngẩm, chủ yếu là vì khu đất đó do một lão tướng quân tên Tần Nguyên sở hữu, mà lão tướng quân này đa số thời gian là đóng quân ở biên ải, còn khu đất đó rất nhiều người để tâm đến nhưng khi hỏi mua lại với giá trên trời thì bị lão tướng quân khăng khăng từ chối không bán, đẹp thì có đẹp nhưng nằm trong tay người có quyền thì chả ai dám sờ mó gì.
“Vậy cũng được sao?!” Hắn vừa đi vừa thì thầm.
Hắn không nắm chắc là mình có thể mua được khu đất đấy về, nhưng sự đời ai có thể lường trước được, mà trước tiên phải kiếm thêm chút chút đã nhiêu đây còn chưa đủ để hắn làm đại sự.
Đang trong lúc buồn chán, thì hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng gì đó.
“ y nha, sao lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!”
Lúc này hắn thực sự nảy ra một ý tưởng cực kỳ táo bạo, dù sao hắn cũng là một tên xuyên không đến đây, chuyện buôn bán đối với hắn mà nói thật sự quá dễ dàng, nhất là cái chuyên ngành b·uôn l·ậu.
Buôn lậu ở thời đại này mà nói thực sự quá sơ sài, đương nhiên hắn không b·uôn l·ậu mấy thứ bình thường, mà hắn biết cách chế tạo muối, cách chế tạo thuốc nổ, đương nhiên cũng không ngoại trừ m·a t·úy, dù sao kiếp trước cũng là dân chuyên hóa, có điều vật lý hơi dốt một chút, mấy môn khác cũng tạm ổn.
Không phải tự nhiên hắn nghĩ đến chuyện b·uôn l·ậu, mà vì một ít lý do đặc thù cho nên hắn mới nghĩ đến cách này, dù sao cái chuyện b·uôn l·ậu muối hôm qua cũng là do hắn dựng lên, bây giờ nhân dịp còn nóng không phải là thời cơ tốt nhất để ra tay hay sao?
Nghĩ xong nét mặt liền hiện lên vẻ nham hiểm, nhưng chưa được mấy giây liền trở về vẻ bình thường, dù sao bây giờ đang ở trên đường, cười không khéo thì người ta lại nói mình điên.
Vừa đi hắn vừa tính toán để làm sao vẹn toàn nhất, dù sao chỉ cần có một tí sai sót là vạn kiếp bất phục chứ không giỡn chơi.
Đến giữa trưa thì hắn tìm đại một gốc cây nào đó nằm nghỉ, tay còn cầm theo một cái bánh nướng.
Dù sao dáng vẻ của hắn bây giờ bần đến nỗi không thể bần hơn, chó nhìn vào còn khinh chứ đừng nói là có người chặn đường c·ướp c·ủa.
Nằm ngẫm một hồi thì sơ bộ kế hoạch cũng đã được hắn vẽ ra, tuy không thể gọi là hoàn hảo, nhưng ở thời đại này mà nói chắc hẳn sẽ làm nổ não không ít người.
Và việc đầu tiên hắn cần phải làm là ngủ cái đã, chuyện kia cứ để tối nay hẵng tính, dù sao ban đêm hành sự sẽ dễ dàng hơn bình thường rất nhiều, cấm đi đêm cái quần đùi gì bố mày khinh.
“Không biết đây là năm bao nhiêu nhỉ?” Ký ức của tên nhóc con này chỉ toàn mà một màu đen, không còn bất cứ một chút trí nhớ nào ngoài ngoài vài mảnh thông tin về bản thân, chứ đừng nói là biết bây giờ là năm bao nhiêu, triều đại nào đang cai quản, mà hắn cũng chả dám đi hỏi, dù gì cũng là con dân của đất nước này, mà lại không biết tên nước thì có vẻ hơi sai sai.
Muốn tìm hiểu thêm có lẽ hắn phải cần xông xáo nhiều hơn nữa, đương nhiên đêm nay cũng là một cơ hội không tồi.
0