Nằm nghỉ ngơi một hồi thì hắn lại đi vào thị trấn, kiếm cho mình một bộ đồ mới, đương nhiên cũng phải kiếm một chỗ để ăn, còn về nơi ở thì tùy tiện thuê một gian phòng, hắn không phải là một người cầu kỳ lắm về vấn để ăn mặc cũng như nơi ở, chỉ cần có thể che nắng che mưa là được rồi.
Điều duy nhất làm hắn khó chịu là ở thời đại này méo có bán vải đen, hắn không hiểu vì sao lại như vậy.
Hắn định làm hắc y nhân tung hoành thiên hạ, đương nhiên ý nghĩ này cũng được nuôi dưỡng từ kiếp trước, một phần được truyền từ phim kiếm hiệp, nhưng chưa được bao lâu thì bị dội cho một gáo nước lạnh.
Lúc hắn đang chửi thầm, thì đột nhiên phòng bên cạnh có tiếng lùm xùm lọt qua.
Cơ bà tám cũng dừng lại lắng tai nghe, có điều hắn nghe xong thì tá hỏa, nhưng giây sau lại nhe nanh múa vuốt, vẻ mặt cực kỳ cực kỳ hiểm độc.
“Đây rồi! đây rồi!”
Hắn nghe được hai chữ Tần Nguyên, không những thế hắn còn nghe lén được Tần Nguyên đang ở đây, tuy không biết tin này có chính xác hay không, nhưng có vẫn hơn không có.
….
Mười giờ đêm.
Trịnh Tuấn Kiệt ẩn mình trong bóng đêm, hắn không nhanh không chậm rẽ vào một con hẻm gần Tôn gia, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua con tốt này.
Nhưng do tường cao quá cho nên hắn bèn kiếm chỗ để chui vào, khi vào được bên trong thì hắn mới giật mình, vì Tôn gia lúc này thực sự quá nguy cấp, cửa trước cửa sau đều bị niêm phong, gia chủ Tôn Trạch lúc này đang lo lắng như cá nằm trên thớt, hắn thừa biết con trai mình nhất định bị người khác hãm hại, chứ nó không ngu ngốc đến nỗi tự mình lấy đá đập vào tay như vậy, huống chi b·uôn l·ậu muối là tử tội.
Thấy Tôn Trạch lo lắng muốn mất ăn mất ngủ, đằng sau còn có phu nhân cùng thê th·iếp ảo não không thôi, Tôn gia bọn hắn cũng là gia tộc có tiếng tăm ở huyện này, làm gì mà để ý dăm ba đồng bạc từ cái chuyện b·uôn l·ậu muối này.
Trong lúc cả Tôn gia đang sầu não thì đột nhiên nhận ra đằng xa có người đi tới.
“Là ai?!” Tôn Trạch hô lên một tiếng.
Trịnh Tuấn Kiệt vẫn bình tĩnh tiến lên, hắn bây giờ bao bịt rất kín chỉ để lộ ra hai con mắt, đằng sau lưng còn mang theo một cái hộp gỗ có gián rất nhiều bùa, đương nhiên mấy lá bùa trên hộp cũng chỉ là trang trí cho khí phách hơn một chút, còn dụng cụ tác nghiệp thì hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều được để trong hộp gỗ này.
“Khụ! Bần đạo Tôn Thất Tử! Hôm nay tình cờ đi ngang qua đây, thì thấy phủ có âm khí bốc lên nên vào xem thử.” Trịnh Tuấn Kiệt ho khan một tiếng, trầm giọng nói.
“Nếu như bần đạo đoán không sai, thì dạo gần đây trong nhà quý vị xảy ra rất nhiều chuyện xui xẻo, tiểu thiếu gia thậm chí còn mang trong mình họa sát thân.” Hắn mắt nhắm mắt mở nhìn Tôn Trạch, tay còn bấm bấm như đạo sĩ các kiểu.
“Sao ngươi biết!” Tôn Trạch thất kinh.
“Tuy đạo hạnh của bần đạo còn thấp, nhưng chuyện cỏn con như này khó mà qua được mắt của bần đạo, còn…” Nói đến đây hắn đột nhiên giật thót mình sợ hãi nhìn Tôn Trạch, hai mắt r·úng đ·ộng như thật, đương nhiên đó chỉ là biểu cảm bên ngoài, còn nội tâm thì lại khác, vì mọi thứ đều là hắn đang diễn.
“Tử khí!” Trịnh Tuấn Kiệt thốt lên thành tiếng: “Tôn lão gia, bần đạo thấy trên người ngài đang có tử khí quấn thân, nếu như không diệt trừ một cách triệt để thì khó mà sống qua được đại hạn.”
Tôn Trạch quay qua quay lại nhưng cuối cùng vẫn không thấy gì, hắn hơi khó hiểu nhìn tiểu đạo sĩ trước mắt.
Trịnh Tuấn Kiệt lúc này vác hộp gỗ bước vào bên trong đại sảnh, mỗi bước đi của hắn đều nhẹ như lông hồng không phát ra bất cứ tiếng động nào, giống như đang lướt trên mặt đất vậy.
Nhưng giây sau đám thê th·iếp của Tôn Trạch giật mình khi thấy tiểu đạo sĩ đã đứng trước mặt Tôn Trạch, các nàng thấy vừa mới giây trước cả hai cách nhau năm sáu mét, giây sau đã đứng trước mặt Tôn Trạch.
Không cho Tôn Trạch kịp thời phản ứng, Trịnh Tuấn Kiệt ngay lập tức rút từ trong người ra một lá bùa ấn lên người Tôn Trạch, nhưng còn cách ngực Tôn Trạch khoảng một gang tay thì lá bùa đột nhiên b·ốc c·háy hóa thành tro tàn.
Trịnh Tuấn Kiệt nhíu mày trầm giọng nói: “Quả nhiên là Tử khí!”
Đương nhiên cả cái này cũng là hắn diễn, lá bùa kia thực chất chỉ là một tấm giấy mỏng được hắn thoa một chút cồn lên mà thôi, còn tạo sao tờ giấy b·ốc c·háy thì chỉ là một thủ thuật đơn giản của người trong nghề mà thôi.
Tôn Trạch cùng Thê th·iếp mình giật bắn người, mặt mũi hắn cũng tái nhợt giống như có một áp lực vô hình đè lên.
Mấy giây trước hắn thấy tiểu đạo sĩ này bước vào nhà, mà không gây ra một tiếng động là có gì đó không ổn rồi, giây sau còn bị làm cho hết hồn vì tấm bùa chưa chạm vào người hắn đã cháy thành tro tàn.
Tôn Trạch hắn tuy không phải là một tên mê tín, nhưng những chuyện vừa xảy ra hắn không thể không tin được.
Trịnh Tuấn Kiệt đến cuối chỉ lắc lắc đầu lùi về phía sau, ánh mắt hắn thực sự rất phức tạp, giống như nếu như còn tiếp xúc cùng với Tôn Trạch sẽ bị Tử khí truyền sang.
Thấy hành động lùi lại của Trịnh Tuấn Kiệt, Tôn Trạch cùng với thê th·iếp của mình tá hỏa hô mấy tiếng: “Đại sư! đại sư!”
Nhưng đến cuối cùng Trịnh Tuấn Kiệt vẫn cứ “lướt” đi mà không hề dừng lại, thân ảnh của hắn dần dần bị bóng tối che phủ rồi biến mất, mặc dù phía sau hắn là một cánh cửa to tổ chảng, lúc hắn biến mất trên mặt đất chỉ còn lại một tờ giấy có viết dòng chữ nguệch ngoạc.
Tôn Trạch vội vã chạy ra ngoài nhặt lên, nhưng khi hắn vừa chạm vào thì tờ giấy ngay lập tức b·ốc c·háy, trước đó hắn cũng đã nhìn thoáng qua nội dung bên trên tờ giấy, nhưng hắn không thể tin được nên mới cầm lên xem cho kỹ, nhưng ai ngờ chỉ mới chạm vào thì nó liền b·ốc c·háy.
Còn Trịnh Tuấn Kiệt thì ngồi bệt trong bụi cười như bố đẻ em bé, hắn thực sự không nghĩ đến cái loại dược liệu gây ảo giác này lại hiệu quả đến như vậy, chỉ có tác dụng cực mạnh với những người mê tín mà thôi, còn như hắn hay sát thủ g·iết người như ngóe thì loại thuốc này chịu hẳn.
Công tác xong hắn liền chuồn mất, mà trời lúc này cũng bắt đầu mưa.
Còn bầu không khí trong Tôn gia thì khỏi phải nói, nặng nề như có ngàn vạn con voi đè lên.
“Tả gia…Tả gia…” Tôn Trạch thì thầm.
Về đến nhà thì hắn liền nhảy lên giường ngủ một giấc, dù sao tối hôm nay phải cuốc bộ đi xa, còn phải gượng sức diễn nên hơi mệt, lúc về còn tắm mưa.
….
Đúng sáu giờ sáng hắn ngóc đầu dậy, đánh răng rửa miệng tắm rửa khởi động một ngày mới, nhân lúc trời sáng hắn muốn thử đi đến Tần phủ, nếu như ngon nghẻ hơn thì vào đó bàn chút chuyện, hắn đương nhiên biết thân phận biết địa vị của mình, vào theo cách bình thường thì là điều không thể, mà lẻn vào trong mà bị phát hiện thì đầu mình hai nơi.
Dù sao trên đời này vẫn luôn tồn tại hai chữ không ngờ cơ mà.
Ăn sáng xong hắn bắt đầu lên đường, Tần phủ cách nơi hắn ở cũng khá là xa, đi bộ cũng mất gần hai tiếng mới đến nơi.
Hắn đứng trước cổng mới biết thế nào là xa hoa, trước cửa làm hẳn hai bức tượng to tổ chảng, không những thế còn có hộ vệ canh giữ cực kỳ uy nghiêm, chưa hết nội chiều dài mặt tiền đã khiến hắn phải kh·iếp sợ hơn.
Tuy vị trí mảnh đất cũng rất hợp phong thủ, còn dựng trên một chỗ cao ráo vững chãi..
Dạo một vòng hắn mới chịu rời đi, lúc về còn không ngừng chật lưỡi.
0