Mộng Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Ca ca, hãy cùng ta đi xuống Hoàng Tuyền
“Vũ vô động, trụ vô lưu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần nhìn sơ qua, lão có thể thấy người thanh niên chính là kẻ dẫn đầu trong đám người này, nhưng trong mắt lão hiện tại cũng chỉ có hình bóng của người thanh niên đứng chính giữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu là trước kia, đệ đệ hắn sao có thể b·ị b·ắn trúng dễ dàng đến vậy?
Nhắc đến đến cái tên này, một cái tên khiến hắn luôn lo sợ và e dè, người thanh niên là Thanh Phong cũng không dám chậm trễ ở lại đây lâu thêm, hắn liền vội vã đối với đám người bên cạnh hô lớn:
Người xưng là đệ đệ này của hắn vẫn đứng im tại cạnh bàn, tại lồng ngực nhuộm một màu huyết sắc.
“Ca ca, hãy cùng ta đi xuống hoàng tuyền.”
Thanh Phong cũng phi người, bàn chân phải đạp mạnh vào cánh cửa chính nhưng vẫn không tài nào mở ra được nó.
“G·i·ế·t lão già kia đi!”
Nhìn sơ qua, trong căn nhà cũng không có gì được gọi là bừa bộn, ánh lửa đèn chiếu rọi, để lộ ra bên cạnh là một ông lão có vẻ mặt tiều tụy, gầy gò.
“Cách!”
Oành!
Réc réc… réc réc…
Chương 1: Ca ca, hãy cùng ta đi xuống Hoàng Tuyền
Ánh mắt vốn tràn ngập sự mệt mỏi lúc này lại như có thêm một tia sắc bén ẩn dấu, lão từ từ đứng dậy rồi mở lời:
Lão già vốn cũng không định để ý tới đám người này lắm, nhưng nghe được giọng nói của vị thanh niên, cơn buồn ngủ không hiểu sao như cơn thủy triều rút lui hết.
Mà ngay ngoài rìa vùng quê này, một ngôi nhà mái ngói đơn sơ hơi hướng kiểu nhà cổ nằm cô đơn một góc.
“Bất ngờ! Quả nhiên là bất ngờ!”
Lão mở to đôi mắt đục ngầu và già nua của của mình, nhìn chằm chằm vào người thanh niên như để xác định lại lần nữa, toàn thân lão lúc này run run nhè nhẹ, tựa như đang kích động, cũng tựa như đang vui mừng.
Cơn buồn ngủ điên cuồng ập đến nhưng cũng không ngăn được lão lẩm bẩm.
Ánh trăng sáng nhàn nhạt phát ra, làm vơi bớt sự đáng sợ của màn đêm đen vốn tràn đầy bí ẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cái giá sách xiêu vẹo được xếp ở cạnh tường, một cái bàn tròn màu nâu đen cũ kỹ, một ngọn đèn đang cháy sáng chập chờn được đặt ngay lên trên cái bàn này.
“Lão đại!”
Điều này khiến cho lão già vốn gần chìm vào giấc ngủ cũng cảm thấy khó chịu.
Ánh trăng xanh rọi xuống, quanh căn nhà như phủ thêm một tầng khí lạnh, dù cho ánh lửa đèn chập chờn từ căn nhà rọi ra cũng không làm người ta cảm nhận thấy được sự ấm cúng.
Chỉ là đã sau bao nhiêu năm, người đệ đệ kia không rõ vì sao lại từ bỏ, không một lần đối với hắn ra tay nữa, còn bộ dạng lại khác xa so với lần cuối hắn từng gặp, trở nên già nua và gầy yếu.
“Đại mộng vạn cổ định ưu sầu.”
Nói xong, hắn dồn sức vào chân, ý đồ muốn đạp bung ra cánh cửa chặn lối thoát.
Đây chính là người mà hắn không muốn gặp mặt nhất, cũng có thể nói là không dám gặp.
“Khặc khặc… ca ca! Nếu ngươi chỉ đến chậm một ngày nữa thôi, ngươi có lẽ sẽ mãi mãi không gặp được ta thêm một lần nào nữa.”
Nhìn người thanh niên mà hắn gọi là ca ca kia của mình đã gần chạy ra khỏi căn nhà, lão dường như đã xác định kẻ trước mặt chính là kẻ lão mòn mỏi muốn tìm.
“Đại nhân!”
“Tốt! Thật quá tốt. Nếu mà ngươi đã đến đây rồi thì hãy để ta xem, lần này vận khí ngươi còn có tốt như trước.”
Thấy vậy, hắn liền chuyển dời sự chú ý đến cái cửa sổ cách nơi này không xa.
Lão già đọc sách rồi lẩm bẩm, nhưng nhìn đến dòng chữ cuối cùng của quyển sách, lão cười nhạt rồi khép lại, đặt lên trên mặt bàn, sau đó đầu tựa ghế, ánh mắt khẽ liếc qua cái lỗ mái ngói thủng trên trần nhà, mí mắt không tự chủ dần hạ xuống.
Mà thời điểm này, một vài bóng người cũng chậm rãi hướng bước chân về phía lão già, đi tại giữa trung tâm lại chính là một vị thanh niên trẻ tuổi.
“Lựa chọn tử lộ sẽ bất hối?”
Nhưng chợt nghĩ đến lão già kia gọi hắn là ca ca, sắc mặt đang ung dung liền chuyển sắc sang tái nhợt, trong giọng nói có hơi lắp bắp:
Nhưng lúc này, ngay tại nơi mà Thanh Phong không chú ý đến, một vài sợi dây thép mỏng bất ngờ từ dưới mặt đất trồi lên, khiến cho hắn không kịp phản ứng liền vấp chân vào, ngã lăn ra mặt đất.
Mà trong đó, còn có người nhanh chóng đưa tay ra phía đằng sau như muốn lấy ra một thứ gì đó.
Chỉ là… một lần nữa liếc nhìn về phía lão già, Thanh Phong liền giật mình, trên khuôn mặt lộ ra đôi chút khó hiểu.
“Rầm!”
Chỉ là hiện tại, thời gian cho hắn suy nghĩ cũng không hề có nhiều, mục đích sớm rời khỏi nơi đây đã lấn át những suy nghĩ còn lại của hắn.
Đôi mắt già nua đục ngầu lim dim, trông có vẻ là đang buồn ngủ, nhưng dường như đôi mắt ấy vẫn còn đang cố gắng kiềm chế lại cái mệt mỏi của bản thân, nhìn đọc nốt những trang sách cuối.
Đêm khuya, trời vốn dĩ sẽ chìm vào màn đêm đen mù mịt.
“Thanh Phong lão đại, nơi này có nguy hiểm gì vậy?”
Mà ngay tại bên trong căn nhà, những thứ đồ lặt vặt, kỳ lạ được ném tại một góc.
“Ha ha… ha ha…”
“Thanh Phong… ca ca, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới, ta đã vốn muốn bỏ qua cho ngươi, nhưng không ngờ lại có một ngày ngươi lại tìm đến cửa.”
“Đại nhân! Người không sao chứ?”
“Chỉ đáng tiếc, số mệnh trêu đùa, không rõ sao hôm nay ngươi lại xuất hiện ngay trước mặt ta. Vì thế…”
Người đệ đệ này của hắn đã tìm cách g·iết hắn quá nhiều lần rồi, nhưng những kẻ mà người đệ đệ hắn g·iết cũng chỉ là những kẻ thế thân thay cho hắn.
Yển Nguyệt vẫn không để ý đến thương thế trên bản thân mình mà cười nói:
Lão lúc này nằm dựa lưng lên chiếc ghế gỗ dài, cảm giác như có vẻ khá lười biếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh niên này khoác lên mình bộ đồ màu xám tro, trên khuôn mặt có từng đường góc cạnh sắc nét, mà tại bên tai trái có xỏ lên một cái khuyên tinh xảo, nhìn sơ qua rất thu hút ánh nhìn.
Người thanh niên mặc bộ đồ màu xám tro nghe vậy liền hơi nhíu mày. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngã trên đất, Thanh Phong nhìn cánh cửa đã đóng lại, tròng mắt liền co vào.
Loại âm thanh đâu đó trong nhà cũng truyền đến, Thanh Phong vốn còn vài bước chân nữa là có thể bước ra cửa chính, nghe thấy loại âm thanh kia, không hiểu sao hắn lại cảm thấy lạnh cả người.
Chỉ nhìn qua là đã thấy được sự cô quạnh, tiêu điều.
Đưa mắt nhìn Yển Nguyệt đang nở nụ cười tà, cả khuôn mặt không hiểu sao toát lên sự xán lạn, Thanh Phong tại trong lòng tràn ngập sự bất an, liền ra lệnh cho tên vừa lôi s·ú·n·g ra, nói:
Cùng lúc đó, hai cánh cửa gỗ chính ngay trước mặt hắn cũng dần dần khép lại.
Nghe thấy câu nói này, Thanh Phong đã lần nữa chắc chắn lão già này là ai rồi.
Nghe đám người bên cạnh vừa lo lắng, vừa đề phòng xung quanh hỏi, Thanh Phong vừa định mở lời thì nghe thấy giọng lão già kia truyền lại.
Vậy nên lúc vào cửa hắn mới không nhận ra.
Tiếng s·ú·n·g nở rộ, xé toang bầu không khí tĩnh lặng trong đêm.
Lão già cười lớn, bàn tay trái đưa lên, gạt qua một bên mắt không rõ từ lúc nào đã ứa ra những giọt lệ.
“Huyễn Mộng Tiên Tôn? Bất ngờ xuất hiện?”
Chỉ là tại chính giữa nền trời, một vầng trăng tròn vành vạnh treo lửng lơ trên đó.
Đám người vốn phản ứng trễ mất một nhịp nhưng thấy người thanh niên ngã đất liền hốt hoảng hô lớn, cùng lúc đó chạy tới nơi, vội vã đỡ người thanh niên dậy.
Cỏ mềm mại lay động, làn gió mát nhè nhẹ lướt qua, mang trên mình mùi hương của một vùng quê mộc mạc.
Chương 1: Ca ca, hãy cùng ta đi xuống hoàng tuyền
Tiếng dế mèn ở đâu đó vang lên đều đặn, hoà vào cùng màn đêm, khiến lòng người cảm thấy thật yên bình và dễ chịu.
…
“Ca ca, đã lâu rồi mới gặp lại nhau, sao ngươi lại vội vã rời đi nơi này vậy? Ngươi chán ghét tên đệ đệ ruột của ngươi đến vậy sao?”
“Yển… Yển Nguyệt?”
Thanh Phong không nói quá nhiều từ, đám người tại xung quanh cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám trái mệnh lệnh này, sự cảnh giác cũng vì vậy tăng lên đến tột cùng, ý đồ muốn bảo vệ thanh niên kia rời khỏi nơi này.
Và chính hắn cũng vậy, cũng sử dụng rất nhiều biện pháp để xoá sổ chính đệ đệ của mình.
“Xin thứ lỗi, đã làm phiền lão nhân gia ngài rồi, chúng ta chỉ là muốn hỏi đường một chút, mong ngài cho biết, miếu Định Tiên Sơn toạ lạc ở nơi nào trong thôn?”
Người này vừa đặt chân vào căn nhà đã phát hiện ra có người đang nằm ngủ trên ghế, thấy lão già này hai mắt khẽ mở ra nhìn về phía bọn hắn, vị thanh niên liền nở ra một nụ cười, cùng lúc đó hắn mở miệng nói:
Mê mê mang mang suy ngẫm, bỗng đột nhiên, cánh cửa phòng như bị người nào đó mở ra, cơn gió mạnh cuốn theo đám không khí lạnh lẽo và ẩm thấp từ bên ngoài tràn vào.
Vậy nên, Yển Nguyệt đặt những ngón tay lên một cạnh bàn, nhẹ nhàng gõ ba cái, đồng thời chân phải khẽ đá vào một nơi nào đó của chân bàn.
“Người tại thế, sinh tại giới.”
“Không ổn, bảo vệ ta! Rút!”
Tại gần đấy, lão già được gọi là Yển Nguyệt cũng nghe thấy ý định muốn rời khỏi đây của đám người này.
Kéttt!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.