Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Mộng Ma

Unknown

Chương 2: Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 2: Thiên Ngoại Chi Ma


Chương 2: Thiên Ngoại Chi Ma

Bước một bước như vậy, thiếu niên cuối cùng cũng có thể sơ bộ thấy được dáng vẻ người vừa nói.

Là ma hay quỷ hắn không rõ ràng nhưng ít nhất là vẻ ngoài người trước mặt không hề đáng sợ, xấu xí, ghê tởm hay rùng rợn.

Trước mặt hắn lại chỉ là một hình bóng đen sì, mang khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, tóc đen dài rủ thẳng xuống tận chân, khí chất âm u khiến thiếu niên đứng cạnh cũng cảm thấy lành lạnh.

“Nam nhân? Chỉ từ giọng nói thì khả năng không phải là nữ nhân rồi!” Thiếu niên thầm suy đoán.

Nhìn bóng người trước mặt, hắn không biết nên làm những gì.

Theo thường lệ, câu đầu tiên đa phần hỏi tên cùng mục đích, nhưng hắn vừa nãy hỏi thì bóng người này vẫn chưa hề trả lời lại

Bất đắc dĩ thiếu niên đưa mắt nhìn thẳng vào bóng người trầm trọng hỏi lại một lần nữa:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nói xong câu, thiếu niên không rõ ràng vì sao ánh mắt mình lại tự động né tránh sang hướng khác.

Thứ hắn để ý hơn là cảm thấy phía dưới có chút lành lạnh dù cho đang ở trong trạng thái linh hồn.

Một trong hai cánh tay từ tốn che đi phần thừa thãi. Lúc này, thiếu niên mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ánh mắt một lần nữa nhìn thẳng vào bóng người phía trước.

Bóng người cũng chú ý tới động tác che đậy của thiếu niên, nhưng rồi y vẫn dửng dưng như một kẻ không thấy.

Màn đêm tối không hiểu dần dần xua tan, mà bóng người hư huyễn cũng trở nên ngưng thực đôi chút trong con mắt của thiếu niên đang nhìn.

Một nhan sắc không có gì gọi là mĩ mạo, thậm chí còn rất là bình thường.

Mái tóc đen dài rủ xuống hai bên, để lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm.

Mà theo thiếu niên, đôi mắt ấy còn đen hơn nhiều so với màn hắc ám cạnh đấy.

Thậm chí, càng nhìn lâu thì lại càng khiến cho người ta rơi vào trầm luân, khó có thể dứt ra được.

Mà cạnh đó, bóng hình hư huyễn lạnh nhạt nhìn vào linh hồn thiếu niên trước mặt rồi chậm rãi quay người.

Sau một vài bước chân, y không hề trả lời câu hỏi của thiếu niên mà phun ra hai chữ:

“Đi thôi!”

“Đi? Đi đâu?” Thiếu niên theo bản năng hỏi lại, đôi chân trần ở dưới dạng linh hồn cũng không dám chậm trễ mà nhẹ nhàng bước theo.


Lõm tõm… lõm tõm…

Mỗi bước chân đặt xuống đều có một thanh âm va chạm với mặt nước vang lên, nhưng màn đêm tối tăm xung quanh vẫn như cũ không hề có thứ gì ngoài hai bóng nhân hình và rất nhiều điểm quang đang di chuyển.

Sau hồi lâu đi theo lại không hề có một câu giao tiếp, thiếu niên không nhịn được tiếp tục mở lời:

“Này! Vậy rốt cuộc là ngươi đang dẫn ta đi đâu vậy?”

“Là thiên đường hay là… địa ngục?

“Ngươi có phải là ma không?

“...”

Cả quãng đường, thiếu niên liên tục đưa ra từng câu hỏi, tựa như một đứa trẻ vẫn còn đang tò mò với nơi này.

Nhưng đáng tiếc, những câu trả lời mà hắn chờ đợi vẫn không hề có. Thiếu niên cũng không hề cảm thấy bất ngờ gì về chuyện này.

Mà càng đi xa thì hắn lại càng cảm thấy ngạc nhiên về chính bản thân mình, cũng không rõ vì sao ngay chính lúc này lại không hề cảm thấy sợ hãi một điều gì hết. Đã thế, hắn lại cảm thấy dễ chịu khi ở trạng thái này như vậy.

Nhưng dễ chịu thì dễ dịu, thoải mái vẫn thoải mái, nhưng đến một lúc nào đó có lẽ sẽ ngừng lại.

Theo hắn thấy, sự bình yên này sẽ có thể không còn quá dài. Chúng giống như sự bình yên trước một cơn bão tố đang sắp sửa ập đến.

“Tới!”

Đang mải mê suy nghĩ, thiếu niên bị giọng nói của bóng người làm bừng tỉnh.

Hắn nhìn thẳng không gian trước mặt, nơi mà bóng đêm vẫn bao trùm phía trước.

Đây… cũng có thể là nơi quyết định số mệnh hắn tiếp theo sẽ thế nào, là sự đày đoạ về tinh thần hay chính là một sự giải thoát, một dấu chấm hết cho kiếp này của hắn.

“Đến đây sao? Có thấy gì lạ đâu?” Thiếu niên ngó nhìn xung quanh một vòng không thấy có gì lạ liền nghi ngờ.

Nếu cho hắn đi một vòng ở đây thì cũng không biết bao giờ mới đến được nơi này. Bởi vì nơi này nào có điểm gì khác với chỗ khác.

Nhìn mọi phía, xung quanh và trên không đều là màn đêm tối đen như mực, chỉ có mặt đất còn hơi chút lờ mờ nhìn thấy.

Hắn thực sự tò mò về hành động của bóng người mờ ảo.

Thiếu niên sớm đã không dám nghĩ đến việc chạy trốn, có lẽ là do hắn biết, dù làm vậy thì cũng không thay đổi được gì.

Hắn đã c·h·ế·t! Đây là sự thật không thể chối cãi. Mà nếu như theo bóng người, hắn còn có thêm cơ hội nào nữa không?

Sống lại? Chuyển thế? Luân hồi? …

Dù là gì, cơ may này chắc cũng chẳng đến lượt của hắn.

Cũng giống y như cuộc đời của chính hắn lúc khi còn sống vậy, chỉ có sự xui xẻo và thất bại đeo bám lấy.

Mà trong lúc thiếu niên mải mê suy đoán kết cục của chính mình thì bóng người hư huyễn lại không hề đứng im một chỗ.

Bàn tay phải mờ ảo của y nhẹ nhàng đưa lên, điểm nhẹ vào màn đêm đen trước mặt.

Trắc! Trắc! …

Không gian ngay chỗ tiếp xúc giữa ngón trỏ cùng hắc ám phía trước bất chợt rạn nứt, những tia sáng không biết ở đâu nhuộm đủ loại màu sắc lên những vết rạn này, đem cảnh tượng trước mặt trở nên thật đẹp đẽ.

Một trượng…

Hai trượng…

Cho đến khi vết nứt đã lan ra khoảng chừng chục trượng thì bóng người đưa ngón trỏ vạch nhanh xuống.

Oành!

Không gian tựa như tấm gương bị bóng người phá ra một lỗ hổng, những mảnh vỡ vừa mới văng ra đã bị luồng gió mạnh từ lỗ hổng kia cuốn trôi đi.

Lúc này, bóng người hơi quay đầu nhìn về thiếu niên đứng đằng sau, làn tóc đen tựa màu hắc ám theo cơn gió mà bập bềnh tán loạn.

Đôi mắt y vẫn sâu thẳm như trước đó, gần như khó có thể thấy ở đó một ít loại cảm tình.

Mà linh hồn thiếu niên lúc này lại như muốn mở miệng nói điều gì, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, một quả cầu như mực mọc lên từ dưới đất bao quanh lấy xung quanh hắn.

Còn bóng người chỉ đưa ánh mắt nhìn qua thiếu niên rồi chẳng để ý nữa, y nhẹ nhàng cầm vào cạnh lỗ hổng kéo thật mạnh một cái, lỗ hổng ấy cũng di chuyển theo sức lực của những ngón tay.

Rất nhanh, nó đã bao trùm lấy bóng người, khiến y cùng thiếu niên đều xuyên qua, đi ra khỏi nơi này, rời đi nơi tối tăm rộng lớn mà lạnh lẽo.


Ở một thế giới nào đó.

Trời cao, nền trời xanh thăm thẳm.

Những đám mây thuộc tầng mây cao nhất đều tơi xốp trắng bồng bềnh, chúng nối đuôi nhau rồi từ từ trôi nhẹ trong cơn gió.

Mà trên một đám mây nào đó, một đoá liên vân ẩn mình trước mọi ánh nhìn của thế gian không ngừng xoay nhẹ.

Đám mây hình hoa sen này cũng không hề lớn lắm, chỉ lớn hơn khoảng hai mươi lần so với những bông sen thông thường.

Đối với một đám mây, kích thước này thực sự quá bé nhỏ.

Quy Củ Liên Vân, đây chính là cái tên của bông sen này.

Nó gồm có mười tám cánh, lại xếp chồng từng cánh lên nhau theo thứ tự ba - sáu - chín, chúng bao bọc lấy mười hai hạt sen đang giấu mình trong đài hoa.

Cánh sen mỏng mơ hồ có thể nhìn xuyên qua nhưng trên những cánh sen ấy lại ẩn hiện rất nhiều dòng tơ quang kỳ dị.

Mà xung quanh, từng điểm hoa quang đủ loại màu sắc thay nhau bay loạn, nhưng điều kỳ lạ là chúng dường như lại tuân theo một quy tắc nào đó.

Mà lơ lửng ngay chính giữa trung tâm đài sen, một hình tròn chứa đựng sự hoàn mỹ nằm gọn ở chính giữa, một hình tròn dù cho có nhìn ở hướng nào thì vẫn chỉ có duy nhất một hình dạng như vậy.

Hình tròn, đang nghỉ ngơi ở nơi này, hình thể nó không khác gì một bảo châu đang phơi bày để muôn loài nhìn ngắm.

Tất nhiên, Quy Củ Liên Vân vốn dĩ đang ẩn mình ở một nơi mà mọi cái nhìn và sự suy tính đều không thể với tới, vì thế mà chẳng có sinh vật nào có thể chiêm ngưỡng hay biết nó tồn tại.

Mà thực tế thì hình tròn cũng không có ý định để kẻ khác ngắm nhìn nó.

“Yên bình, thật là yên bình, lại một ngày yên bình đã trôi qua quá nửa.” Hình tròn lẳng lặng cảm khái.

Nhưng nó vừa nói xong thì một vài tiếng tạp âm truyền đến.

Đông!!! Đông!!! Đông!!!

Ba tiếng “đông” vang lên như một hồi chuông thúc giục, hình tròn nghe vậy thân hình hơi cứng lại, sau đó liền thở dài.

“A, thế là lại không thể yên bình. Để ta xem, cái thứ gì lại dám phá đi sự bình yên mà ta trân trọng.”

Nhẹ nhàng bay rời khỏi đám mây, hình tròn hướng tầm nhìn về một vùng trời nào đó.

“Ở hướng này sao? Thứ gì kia? Nhân tộc? Hắn đang định làm cái gì?” Hình tròn yên lặng tự hỏi.

Nhưng ngay khi thấy một đốm sáng xanh lục bay xuống bên dưới, sự bất an trong lòng nó ngày càng lớn dần. Và rồi, như bờ đê không thể tiếp tục ngăn được dòng nước lũ, nó dường như đã nhận thấy sự bất an đấy là gì.

“Không tốt! Sao lại thế?! Sao lại thế?!”

Nhìn xuống đài sen sen bên dưới đang không ngừng lay động, hình tròn hơi bàng hoàng.

Đột nhiên, một tiếng “trắc” bất ngờ xuất hiện, tại một đỉnh cánh sen nào đó của Quy Củ Liên Vân bỗng dưng bị rạn vỡ.

Vết rạn này chẳng mất bao lâu đã lan tràn làm huỷ hoại một cánh sen và dần có xu hướng đem Quy Củ Liên Vân làm hỏng.

“Đây! Chuyện này…”

Hình tròn giọng hơi run run, nhưng ngay sau đó, nó lại hướng tầm nhìn về bóng người mờ ảo, trong suy nghĩ không hiểu sao nảy lên một cái tên…

“Thiên Ngoại Chi Ma!”

Hình tròn không chắc chắn lắm lẩm bẩm.

P/s: Trong truyện có thể có nhiều lỗi sai và điểm không đúng, mong các đạo hữu thấy báo cho.

Chương 2: Thiên Ngoại Chi Ma