Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Ma
Unknown
Chương 3: Vãng Sanh Cực Lạc Đan
Chương 3: Vãng Sanh Cực Lạc Đan
Cảm thấy sắp có chuyện không lành xảy ra, hình tròn vội vàng thầm ra lệnh:
“Thiên Đạo Hoá Thân… đi!”
Và rồi, từ chính hình tròn lại biến ra thêm một hình tròn khác, hóa thân ấy của nó vừa hiện ra trong tức khắc đã biến mất khỏi nơi này.
Mà ngay nơi hình tròn hướng đến, bầu trời vẫn trong xanh như thường ngày, một vài áng mây trắng nhè nhẹ trôi dạt, cũng chẳng khác một ngày bình thường là bao.
Nhưng có một điều kỳ lạ là ở nơi này lại có một con sông khá rộng lại vắt ngang qua bầu trời, trông qua thì cực kỳ khó hiểu.
Mà tại tại bên trong lòng dòng sông, bóng dáng bơi lội của những loại động vật thuỷ sinh đang không ngừng ẩn hiện.
Soạt!
Mặt nước đang chảy nhanh bất chợt chấn động, văng ra những bọt nước trắng xoá.
Là một con cá chép vảy vàng đột ngột nhảy ra khỏi dòng sông, có đôi vây tựa cánh mang một màu đỏ rực.
Đuôi cá dài đẹp như lá cờ bay trong gió không ngừng chuyển động, vảy đều đặn xếp từng hàng ngăn nắp.
Con cá vàng lại không hề biết rằng, quyết định nhảy ra khỏi dòng sông này lại chính là lựa chọn ngu ngốc nhất cuộc đời của nó.
Sông vắt qua bầu trời, nhảy ra khỏi dòng sông cũng tương đương với nhảy tự do từ trên cao xuống, nếu mà không biết bay thì cũng đồng nghĩa với c·ái c·hết đang đến gần.
Đáng tiếc, dù con cá chép này biết hay không cũng quá muộn màng rồi.
Nhưng may thay, trước khi nó rơi xuống đất thì một con chim nào đó màu đen đi ngang qua đón lấy, đem cá chép cứu khỏi c·ái c·hết rơi tan xác này.
“Ực!”
Con chim mang trên mình bộ lông đen đem cá chép vàng nuốt chửng rồi liếm mỏ, tâm tình nó lúc này rất tốt, cũng có thể là do bữa ăn sáng nay khá dồi dào.
Đôi cánh nó vẫn vỗ đều đều, kéo theo thân hình nho nhỏ và cái bụng vừa căng tròn bay xa, tiếp tục tìm đến những con mồi từ dòng sông kia rơi xuống.
Nhưng con chim đen đang bay thì đột nhiên, một vết nứt nhỏ đột ngột xuất hiện ngay trước mặt nó, rất nhanh đã lan rộng ra xa, khiến con chim đen có chút khó hiểu.
Chỉ là ngay lúc nó định né vết nứt này thì “ầm” một tiếng, một cơn gió cuồng bạo bất chợt nổi lên, một lỗ hổng đã được hình thành, từng mảnh vỡ bén nhọn văng ra từ đó rồi v·a c·hạm vào nền trời, xé toạc cả không khí tạo nên những vết xước ngay trong không gian.
“Quác!!!”
Con chim đen sợ hãi kêu lớn một tiếng, nhưng tiếng kêu vừa phát ra đã trở nên im lặng, thân thể nó bị kéo vào sâu trong lỗ hổng như miệng của một con quái thú dị thường.
Không có gì bất ngờ, t·ử v·ong đã chọn nó.
Đông! Đông! Đông! …
Mỗi thanh âm vang lên, cả không gian xung quanh cũng càng lúc càng run rẩy dữ dội.
Gió cũng ngày càng mạnh, không gian xung quanh cũng bị kéo căng tựa tấm màn nhăn nhúm, từng loại chấn động đua nhau nổi lên, đem mọi thứ xung quanh trở nên rất nặng nề.
Nhưng dù là vậy, từ chính giữa lỗ hổng của không gian, hai bóng đen đột ngột từ trong đó bay ra bên ngoài.
Một bóng người cùng một khối hắc cầu khá lớn.
“Ở đây đi!” Bóng người hư huyễn nhìn về phía dưới nói.
Nói xong, y nhìn về khối cầu đen khá lớn bay bên cạnh.
Tư! Tư! …
Màn nước đen như mực nhanh chóng tan biến thành từng làn hắc khí ngay dưới ánh sáng rực rỡ của ban ngày.
Vây bên trong hắc cầu, linh hồn thiếu niên cũng nhận thấy màn đen này đang mờ nhạt dần, không bao lâu sẽ hoàn toàn biến mất nên sắc mặt liền có chút sững sờ ngoài ý muốn.
Tại cạnh đó, ngay khi hắc cầu đã hoàn toàn hoà lẫn vào ánh sáng, bóng người
đưa một cánh tay hướng về phía thiếu niên nhẹ nhàng nhấn một cái.
“Ừm?!” Nhìn thấy động tác của kẻ này nhanh gọn lẹ như thế, thiếu niên liền sững sờ.
Thân thể hơi rùng mình một cái, tầm nhìn hắn chỉ còn có một màu đen. Thiếu niên dường như đã đoán được kết cục của chính mình như nào, trong lòng liền thầm thở dài một tiếng:
“Xong!”
Đúng như thiếu niên nghĩ, hắn cũng chưa kịp nghĩ được gì tiếp theo thì linh hồn lam sắc của hắn đã bị một lực ép vô hình vo thành một khối cầu bé nhỏ.
Dần dần, khối cầu linh hồn ấy dưới sự điều khiển của bóng người dần co lại chỉ bằng một điểm sáng.
“Đi!”
Bóng người hư huyễn lạnh nhạt nói, bàn tay của y đang nắm chặt, liền đưa ra một ngón chỉ thẳng hướng dưới đất, điểm sáng xanh liền bùng lên, chớp động rồi hoá thành một dải chỉ lam quang hướng về dưới mặt đất mà bay.
Tựa con đom đóm bay chính giữa ban ngày, dù vẫn có phát ra ánh sáng nhưng lại như không có. Ánh sáng ấy yếu ớt trôi dạt theo gió trời, từ trên trời cao rơi nhanh qua vách núi cao dốc, xuyên qua cả rừng cây, vượt qua cả con sông tại mặt đất và đi đâu không rõ.
Đưa ánh mắt liếc nhìn linh hồn thiếu niên bị chuyển hóa thành một phần tinh quang biến mất cuối chân trời, bóng người ngoái đầu nhìn lại phía đằng sau.
Y quay đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, để lộ ra một nửa khuôn mặt cùng với loại ánh mắt hững hờ, làn tóc đen nhẹ bay theo cơn gió được tạo ra từ lỗ hổng đằng sau.
“Đừng núp nữa!” Y mở miệng như nói chuyện một mình.
Ù ù ù…
Mà ngay khi lời nói y vừa dứt, lỗ hổng phía sau cũng tức khắc đóng lại, nhưng phong bạo ngoài trời lúc này không còn ôn hoà như xưa mà trở nên cực kỳ lăng lệ, sắc bén.
Từng luồng gió mạnh mẽ v·a c·hạm, ly ly hợp hợp với nhau, kéo theo đám mây trắng thưa thớt xung quanh, tạo thành một cơn vòi rồng khổng lồ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cơn gió tăng tốc xoay tròn mỗi lúc một mạnh lên, một loại hoa văn phức tạp lấy trung tâm là chính giữa vòng xoáy cũng nhanh chóng hình thành.
Và rồi, từ chính giữa trung tâm loại hoa văn ấy đột ngột rọi lên một vầng sáng, một loại ánh sáng trắng ngay tức khắc bao phủ lấy toàn thế giới này, mà mục tiêu lại chính là bóng người mờ ảo.
Đạm mạc, hờ hững với mọi thứ,
bóng người hư huyễn vẫn có vẻ dửng dưng với chuyện này.
Trong mắt y, một màu đen không thể chứa thêm loại hình ảnh nào khác vẫn như cũ sắc bén hướng về phía đằng sau, còn vòi rồng xoay tròn và vầng sáng đang bao bọc lấy y thì y lại coi như không thấy.
Theo gió xoáy, mái tóc đen dài cũng vì thế mà bay r·ối l·oạn.
Mà chính lúc ánh sáng kia chiếu qua, toàn bộ thế giới bên dưới ngay tức khắc đình chỉ vận chuyển. Và rồi, một giọng nói uy nghiêm không phân biệt nam nữ truyền xuống:
“Truyền tống!!!”
Lời nói vừa ra, bóng người hư huyễn đã bị vầng sáng và câu nói dịch chuyển đến một không gian kỳ lạ.
Trong không gian này, loại hoa văn phức tạp kia vẫn như cũ chuyển động, nhung lúc này đã hoá thành hai loại ở trên và dưới.
Nhưng… một con mắt dọc cũng từ chính giữa hư không bất chợt mở ra.
Ầm!
Không gian xung quanh như bị thứ gì đó đè nén khiến lực ép không gian tăng lên hàng ngàn vạn lần, khiến bóng người khó mà động đậy.
“Thiên Ngoại Chi Ma! Trở về đi, ngươi không nên bước chân vào thế giới này.” m thanh uy nghiêm nhưng có xen đôi chút chần chừ vang vọng ra.
Nhưng bóng người không đáp lại nó mà nhìn về một phía khác rồi cười cười:
“Ồ! Là vậy?”
Con mắt dọc khổng lồ nghe vậy liền có chút bực bội, nó cũng hướng phía xa kia nhìn nhìn, mặc dù cho nơi này đã không phải là thế giới có con sông vắt ngang bầu trời nữa.
Mà tại mặt đất thế giới kia, một thiếu niên tên Khá Bá Quá đang nằm co ro trên mặt đất, không hiểu sau lúc này như cắn thuốc, đột ngột vùng lên đứng dậy.
“Haha… ta thật sự xuyên không rồi?” Khá Bá Quá nhìn qua thân thể nhỏ bé của mình rồi cười lớn.
Lúc này hắn cũng đã xác định được rằng, hệ thống kia cũng không có lừa hắn tí nào.
Vận động để làm quen với cơ thể mới này, Khá Bá Quá dường như nghĩ đến chuyện gì, liền ngó ngó xung quanh nhỏ giọng:
“ y ây… hệ thống à.Nhiệm vụ đầu tiên của ta ở thế giới này là gì? Mà không có thì đưa luôn cho ta vài món quà tân thủ.”
Đối với Khá Bá Quá, hệ thống này không phải là hệ thống vô địch hay trang bức đã chính là một kết quả thiếu hoàn mỹ rồi.
Nhưng không sao, có còn hơn không, hắn cũng không dám phàn nàn gì với hệ thống.
“Đinh! Hệ thống đang khởi động lại!”
“Đinh! Hệ Thống đang cập nhật lại tài nguyên mới!”
“...”
“Đinh! Hệ thống đã ổn định và có thể tiếp tục sử dụng như bình thường.”
“Đinh! Hệ thống thông báo, suy nghĩ vừa rồi của túc chủ là cực kỳ không tốt cho bổn hệ thống, vậy nên sẽ tự động khấu trừ một vạn điểm tích lũy để coi như bồi thường.”
Tiếng hệ thống nhắc nhở ruyền ra.
Vốn Khá Bá Quá sắc mặt hơi hướng về vui vẻ, nhưng nghe thông báo kia của hệ thống, sắc mặt ấy liền đọng cứng lại.
“Này này…không thể nào! Hệ thống ngươi tiến hoá rồi hay sao, hay là ngươi trước giờ vẫn có thể đọc được suy nghĩ của kẻ khác?”
Khá Bá Quá lúc này không giữ được bình tĩnh mà hỏi lại. Nhưng chưa kịp để hệ thống trả lời, tiếng bất mãn của hắn lại lần nữa vang lên: “À mà từ từ đã, sao lại trừ của ta tận một vạn điểm? Hệ thống, ngươi có ý định làm tặc c·ướp không vậy?”
“Đinh! Mong túc chủ hãy giữ lấy bình tĩnh.” Tiếng hệ thống máy móc lại truyền ra.
Khá Bá Quá nghe thế, sắc mặt liền đen lại. Hắn đưa cánh tay nhỏ vung lên, đấm vào giữa không trung, nơi mà màn hình sáng mà chỉ hắn mới trông thấy:
“Bình tĩnh? Bình tĩnh cái con khỉ ấy, hệ thống ngươi trừ mất của ta một vạn điểm thì ta đây sao có thể bình tĩnh được!”
Nhưng hắn vừa nói xong, chợt màn hình trước mặt hắn lại nổi lên một tin nhắn. Trong tin nhắn này có viết:
“Bạn nhận được Vãng Sanh Cực Lạc Đan x1, đã chuyển vào túi đồ.”