Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Phản Thiên
Unknown
Chương 1: Một Cơ Thể Hai Linh Hồn
Tại tầng trời cao nhất, nơi một thứ được gọi là Thiên Đạo Vẫn Thạch được đặt.
Có hai người đánh đánh nhau tới mức kinh thiên động địa. Một người khoác một bộ xích giáp, tay cầm một thanh kiếm đỏ dài chừng một mét, mang tên Lưu Tinh kiếm.
Một người thì mặc một bộ bạch ngọc lân giáp, tay cầm Trạch Tiên kiếm dài chừng một thước. Phía sau còn có một cái luân (vòng) tỏa ra một luồng hào quang bạch sáng nhà nhạt. Trông cực kỳ uy nghiêm, mạnh mẽ. Đúng với chức danh của hắn, Vô Thượng Thánh Tâm Đại Tôn Thiên Tử.
Kẻ mạnh nhất trong các đời thiên tử chính là hắn, Uy Thành!
Còn kẻ kia cũng không phải tầm thường, hắn có chức danh Ác Ma Thánh Tổ, một kẻ có thể đạt đến trình độ tu vi Tiên Vương ngoài những tên vận khí thiên tử. Diệp Mạc Phàm!
Mạc Phàm nắm chặt lấy thanh Lưu Tinh kiếm chém ra một đạo bán nguyệt hồng xích về phía Uy Thành.
Một nhát này của hắn chính là phá hủy toàn bộ 8 thiên của ba cảnh trời. Hủy thiên, diệt địa, tru sát thần tiên. Đến cả Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mà chịu phải một kích này, cũng không thể nào không bị tiêu diệt.
Nhưng Uy Thành chỉ nhẹ nhàng đỡ một đòn đòn ấy của hắn chỉ bằng một cái trảm xuống.
Một đòn mạnh mẽ như thế, lại bị dễ dàng bị Uy Thành phá tan.
Mạc Phàm ngay lập tức hóa thành một luồng huyết quang bay thẳng tới Uy Thành, toan chém y. Nhưng Mạc Phàm không ngờ được, khi mới vừa tiếp cận được Uy Thành thì hắn đã bị vô số nhưng sợi xích tiên bọc chắt lấy tay chân, không cách nào cử động được.
“Ngươi dám bày ra cả Hãm Tiên Trận?”
Mạc Phàm gầm thẳng vào mặt của Uy Thành.
Uy Thành đáp trả lại bằng một khuôn mặt bất đắc dĩ.
“Vốn dĩ ta cũng không muốn, nhưng lần này kỳ thực không còn tuân theo ý ta nữa. Mạc Phàm, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi. Tiểu Ly Ly của ngươi đ·ã c·hết, phá hủy Thiên Đạo cũng chẳng thể hồi sinh lại nàng ta. Liệu ngươi có từng hiểu rằng nàng ta có thực sự muốn như thế không?”
Mạc Phàm một mực không lọt tai những lời này của Uy Thành. Muốn hắn quay lại từ đầu là chuyện bất khả thi.
Thiên Đạo đã g·iết vợ của hắn, gián tiếp khiến hắn g·iết luôn cả muội muội của mình. Lại còn hại hắn đến mức tan nhà nát cửa. Hỏi sau một Mạc Phàm lại không hận cơ chứ?
Cả cuộc đời của hắn chẳng có một giây phút bình yên. Cho tới khi gặp được Tiểu Ly Ly chân ái của đời mình thì mới khá hơn được một chút, thế nhưng, cuộc đời vốn bất công. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại gặp bất hạnh.
Vận mệnh của nàng ta được Thiên Mệnh thiết lập chính là c·hết trên tay của hắn. Đẩy hắn vào tận cùng bóng tối, khiến hắn nhập ma, khiến hắn không từ mọi thủ đoạn biến thành một kẻ ác nhân thực thụ. Và cuối cùng khiến hắn c·hết dưới ta Uy Thành.
Vốn Mạc Phàm tu luyện Luân Hồi lực lượng nên đã nhìn thấu cái nhân quả này, cũng sớm đoán biết được kết cục của chính mình. Nhưng hắn lại không muốn tuân theo cái kịch bản này, hắn muốn nghịch chuyển mệnh mình, hắn muốn nghịch chuyển mệnh của Tiểu Ly Ly. Hắn…chính là muốn một cuộc sống hạnh phúc bên nàng ta.
Mà muốn những thứ đó thì trước tiên phải phá được thiết lập của Thiên Đạo. Một khi không còn cái thứ gì quản lý nữa thì Mạc Phàm mới có thể chân chính có được những thứ mình mong muốn.
Hắn gầm lên một tiếng, một cỗ Luân Hồi khí cường đại bốc lên. Những sợi xích bắt đầu nứt ra, hào quang của trận pháp cũng bắt đầu chập chờn không rõ, còn tiên khí của tiên giới bắt đầu bị luân hồi khí từ Mạc Phàm tỏa ra lấn áp.
“Đùng”
Một cái đại trận như thế mà bị Mạc Phàm đơn giản phá đi.
Chúng tiên ở bên cạnh cũng không biết làm gì để trợ giúp được Uy Thành, bọn họ chỉ mong y có thể sống sót qua được trận chiến này.
“TRẢ LẠI TIỂU LY LY CHO TA!!!!!!”
Mạc Phàm giờ đã bị Luân Hồi sát tâm nuốt trọn, hắn không còn là hắn nữa. Hắn chính là một đại ác ma, nhìn thấy ai liền phóng lực viết kẻ đó.
Uy thành thấy vậy cắn răng lùi lại một cái. Y triệu ra một cái bản hệ thống, đổi hết tất cả số điểm mình có, để lấy một cái cơ hội chiến thắng Mạc Phàm.
Mạc Phàm tay kết ấn, thân vận Luân Hồi lực lượng. Triệu ra một cái thân ảnh cao hơn ngàn vạn năm ánh sáng, nó cao lớn đến độ đã vượt qua cả tam giới. Tiến vào Vĩnh Hằng Hỗn Độ Giới.
Cái thân ảnh cao lớn ấy triệu ra thanh Lưu Tinh kiếm.
Cây kiếm ấy cũng biến ảo dài lớn ra, cho bằng cái nguyên ảnh.
Mạc Phàm vận lực, đem toàn bộ sức mạnh của mình mà thẳng tay chém xuống tam giới. Hòng phá hủy thiên đạo, lẫn tên Uy Thành. Nhưng, từ trong tam giới phóng ra một cái bàn tay to lớn đến cùng cực, đem một kiếm đó của Mạc Phàm phản lại.
Uy Thành triệu ra một thân ảnh của bản thân mình. Trang phục vẫn vậy, vẫn có pháp luân phía sau, lại còn thêm chín thanh Trích Tiên kiếm đằng sau. Trông lại càng uy mãnh.
Y một kiếm toàn lực đâm xuyên qua nguyên ảnh của Mạc Phàm.
Trích Tiếm mạnh mẽ xoáy thẳng vào sâu nguyên thần của hắn, rồi biến thành vô số thanh kiếm nhỏ lần mò đến cơ thể Mạc Phàm. Khi đã tìm thấy, bọn chúng hóa thành một thanh kiếm chỉnh thể. Đem hồi nguyên chi tâm của Mạc Phàm phá nát.
Cái thân ảnh to lớn vạn năm như thế liền bị một kiếm này này của Uy Thành làm cho biến mất. Mạc Phàm cũng từ đó mà rơi từ Hỗn Độn giới xuống dưới góc tảng đá Thiên Đạo.
Hắn ngước nhìn tảng đá, toang muốn dùng toàn bộ sức lực của mình mà hủy đinh. Nhưng bây giờ với tình trạng của hắn, e rằng kể cả một con ma thú cấp độ Đại La Kim Tiên liền có thể tùy tiện đánh g·iết.
Mạc Phàm chỉ có thể vô lực dùng hết sức mình mà bóp Thiên Đạo Vẫn Thạch, nhưng nó vẫn y nguyên không một chút sức mẻ gì.
‘Không, nhất định sẽ không từ bỏ. Tiểu Ly Ly, ta nhất định sẽ tìm được cách hồi sinh nàng, ta nhất định sẽ phá hủy cái tảng đá c·hết tiệt này, báo thù cho nàng’
Mạc Phàm tự nhủ. Mặc dù hắn biết bản thân mình đến giờ vẫn không thể nào phá hủy được tảng đá này, nhưng chấp niệm trong lòng quá lớn, không thể nào từ bỏ được.
Uy Thành cũng nhận ra được tình trạng của Mạc Phàm. Y nhẹ nhàng kêu hệ thống thu lại thân ảnh, rồi từ từ hạ xuống chỗ của hắn. Nhìn một tràng cố gắng như thế, Uy Thành cũng có chút thương xót.
“Thôi được rồi, nể tình chúng ta là kình phùng địch thủ lâu năm. Ta sẽ hoàn thành một tâm nguyện của ngươi”
Mạc Phàm lúc này cũng đã tận mạng, thứ hắn nhìn thấy được đến đây là kết thúc. Rốt cuộc thì màn kịch mà Thiên Đạo công phu sắp xếp cho hắn, cuối cùng cũng đã khép lại.
“Ngươi nói muốn thực hiện cho ta một tâm nguyện chứ gì?…Được rồi, tâm nguyện của ta chính là được trở về cùng với nàng. Tuy ta biết nàng không có ở m Quỷ giới, hay Luân Hồi giới…”
Mạc Phàm nói đến đây thì nước mắt hắn giằn ra. Hắn tại sao không có một cơ hội cơ chứ, suốt cả triệu năm qua hắn cố sống vì cái gì cơ chứ? Hắn thực sự không hiểu nỗi. Biết bao bằng hữu, biết bao người đã vì hắn mà đánh lên tiên giới. VÌ hắn mà hy sinh, vì hắn mà b·ị đ·ánh tới hồn bay phách lạc.
Rốt cuộc thì Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo, vẫn là thứ chí tôn không thể b·ị đ·ánh bại.
Uy Thành cũng toàn nguyện cho Mạc Phàm. Y dùng thanh Trích Tiên kiếm của mình, chém đi bản nguyên của Mạc Phàm, khiến hắn từ một kẻ có tu vi Tiên Vương thành một con người bình thường.
Mạc Phàm khi mất hết tu vi thì nhanh chóng già đi. Những nếp nhăn hắn đứng tuổi, mái tóc đen dài thành bạc trắng, đôi mắt thấu rõ mọi vật đã trở nên mờ đục. Thọ nguyên đã tận không thể sống được bao lâu nữa.
Những giây phút cuối cuộc đời của mình, Mạc Phàm lại thấy hình bóng của một nàng hồ ly tinh xinh đẹp quen thuộc hiện lên. Nàng ta vẫy vẫy chín cái đuôi của mình, bước tới nắm tay Mạc Phàm kéo dậy.
“Muội…muội thật sự là Tiểu Ly của ta?”
Mạc Phàm kinh ngạc nói. Như Tiểu Ly Ly này không đáp lại, nhưng Mạc Phàm cũng chả cần, hắn ngay từ khi gặp nàng đã biết nàng chính là Tiểu Ly Ly rồi.
Mạc Phàm ôm tiểu Ly Ly vào lòng xúc động nói.
“Ta…ta cuối cùng vẫn thất bại”
Tiểu Ly Ly lúc này mới quay lại. Nàng ta ôm hắn vào lòng âu yếm hỏi.
“Muội biết là huynh đã cố gắng cứu muội. Tuy giờ mọi chuyện đã muộn nhưng huynh có muốn làm lại từ đầu không?”
Mạc Phàm nhìn đôi mắt ngọc của nữ nhân mình yêu nhất trần đời, không kìm được mà nói.
“Đương nhiên là muốn, ta muốn cứu nàng, ta muốn cứu cả Diệp Hồng. Ta muốn sống một cuộc đời trọn vẹn với nàng”
“Vậy thì đi với muội”
Tiểu Ly Ly như một sứ giả, dẫn đường cho Mạc Phàm đi tới.
Mặc dù bây giờ hồn phách của hắn cũng đã bị tiêu biến, đây cũng chỉ là một tia ý niệm mà thôi. Tuy chỉ là một tia ý niệm nhưng cơ hồ vẫn là Mạc Phàm, vẫn là hắn.
…
Tại gần kế ngoại ô của thành phố Hồ Chí Minh, có một căn nhà trọ nhỏ yên ấm, không một chút tiếng động.
Vào sâu một căn phòng trong đó thì thấy hai thanh niên, một thanh đang ngồi cày game Liên Minh Huyền Thoại trên laptop, còn một thanh niên thì đang viết tiểu thuyết mạng kiếm sống vật vờ qua ngày.
Thanh niên lại bị vỡ nhà, nên tâm trạng sanh ra không tốt. Bực tức nói.
“*%# &%# nhà nó. Team chơi ngu quá. Thành Nam! Mày nói coi tao có nên lên mạng chửi nát chúng nó hay không?”
Thành Nam đang viết đến đoạn cuối của tác phẩm của mình liền bị tên đó phá rối, nên cũng thành ra bực tức. Anh kêu lên
“Muốn chửi thì cứ chửi, đừng làm phiền tao. Ta nhất định phải viết một cái kết thật viên mãn cho Uy Thành, mày đừng có mà phiền tao”
Cái tên kia thấy Nam như thế liền đáp lại bằng một cái câu.
“Tối ngày cứ truyện truyện truyện. Không chừng mai mốt còn mất mợ cái bản sắc dân tộc trở thành Trung Cụa luôn đó”
Đúng là không hợp tính thì ở chung không hợp tình mà.
Nam lắc đầu ngao ngán bám đăng chương cuối của truyện, rồi đi đến cái bộ ngựa lấy cặp của mình. Chuẩn bị đi học.
Nam vừa bước ra cửa thì cậu thanh niên kia nói vọng ra.
“Nhớ khóa cửa!”
“Ừ biết rồi, mệt quá”
Hôm nay không biết là ngày xui xẻo gì thế không biết, mới tới bên thì xe buýt đã rời đi. Thế nên Nam lại mất thêm nửa tiếng nữa để leo lên xe khác mà đi.
Lúc đang ngồi trên xe lướt điện thoại thì thông qua cửa sổ. Nam thấy một chiếc xe tải bị mất lái. Sau đó thì rầm một cái, chiếc xe đó đâm thẳng vào chiếc xe buýt của Nam.
Anh liền bị rơi vào hôn mê. Trong một khoảnh khắc Nam vừng dậy thì thấy mẹ mình đang ở trong bệnh viện khóc nức nở, bên cạnh còn có một cái xác của chính bản thân mình.
Nam kinh ngạc không thể nó lên lời, anh như thế mà lại bị một chiếc xe tải tông c·hết? Cái chuyện này quả thực với người khác thật khó chấp nhận, nhưng đối với Nam thì lại khác.
Nam từ nhỏ đã được ông của mình kể lại vô số những câu chuyện về luân hồi nhân quả vô cùng kinh dị, từ đó hình thành lên một cái tính sợ ma cùng một cái tính dễ dàng chấp nhận sự quả luân hồi.
Đột nhiên từ trong bức tường bước ra một người con gái mặc một bộ đồ cổ trang của trung quốc, khuôn mặt tuy anh không thể thấy nhưng thực sự rất xinh đẹp.
Cô ta nắm lấy tay của Nam nói.
“Người đã c·hết. Mau chóng đi theo ta”
Nghe thế Nam liền hoảng hết cả ra quần, cả đời anh chính là sợ nhất sứ giả từ điện ngục. Có mấy tên như cô nàng thì chắc chắn nơi tiếp theo mà anh đến chính là 18 tầng địa ngục.
Đối với cái nơi này, Nam thực sự không muốn đến.
Nhưng sức mạnh của nữ nhân này quá mức cường đại, dù Nam có dẫy dụa cỡ nào thì anh cũng không thoát được.
Dần dần thì nhận thức của anh bắt đầu nhợ nhòa, sau đấy mất hẳn.
…
Mạc Phàm không biết đi đến nơi nào, sau cùng chỉ thấy một chiều không gian đen nghịch. Tiểu Ly Ly lúc này cũng biến đi mất, để lại hắn bơ vơ một mình.
Đứng ở giữa không gian này Mạc Phàm bỗng chốc nhận ra một sự quen thuộc đến kỳ lạ.
Đây không phải là Thức Hải của hắn sao? Sau khi nguyên hồn liền b·ị đ·ánh nát lại có thể hồi phục lại? Đây quả thực là kỳ ngộ gì.
Mạc Phàm lại nhìn xa thì thấy một thân ảnh cũng tầm chừng hắn đang nằm. Hắn mới bước tới thì Nam choàng tỉnh lại.
Ảnh thở hổn hển, dùng mắt quét ngang thấy Mạc Phàm thì liền kinh hãi lên.
“Quỷ!!!”
Sau một tiếng quỷ đó thì Mạc Phàm bắt đầu trấn tĩnh nam lại. Khí tức mà Mạc Phàm toát ra gây cho Nam không ít sợ hãi, nhưng không hiểu sao, anh đối với người này lại có một cái thiện cảm vượt bậc
Nam sau khi nói vài câu xã giao xong thì bắt đầu làm quen bằng cách hỏi tên.
“Ngươi tên là gì?”
Mạc Phàm điềm đạm đáp.
“Diệp Mạc Phàm”
Nghe một câu như thế liền khiến Nam chấn kinh.
Anh như thế nào lại nghe lại cái tên phản diện này? Không thể nào mà vừa sống dậy lại gặp một tình huống trùng hợp như vậy được.