Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Phản Diện Gặp Gỡ Tác Giả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Phản Diện Gặp Gỡ Tác Giả


Vì trong thâm tâm Mạc Phàm biết hắn thực sống, hắn thực sự đã yêu, chỉ là truyện Đại Tinh Vũ Siêu Cấp mô tả đúng thôi.

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai huynh muội ngồi xuống gọi hai cái đùi. Nhưng đang đợi thì đột nhiên Mạc Phàm nghe thấy một giọng nói.

Nhưng người này quả thực không giống những kẻ đó, tóc thì cắt ngắn, áo thì rộng thùng thình che đi cơ thể khá gầy yếu, chiếc quần xanh được mạ thêm vài cái lỗ. Nhìn hắn ta giống cao thủ ẩn danh hơn thực thể chí tôn.

Người đứng trước mặt Mạc Phàm chỉ có thể là một trong hai khả năng, một là hắn ta thực sự là đấng sáng tạo nên thế giới này, hai là hắn là một cao nhân có khả năng thông hiểu quá khứ vị lai, thông hiểu mọi quy tắc thế giới này, tu vi Nguỵ Thiên Đạo.

“Tất cả mọi thứ ta nói đều là thật, tin ngươi không là tùy ngươi. Nhưng ngươi cũng khổ nhở, dành cả thọ nguyên của mình để đưa cho một đứa bé thọ nguyên 3 năm, quả thực anh hùng như thế nhưng rốt cuộc vẫn bị người đời gọi với hai tiếng Ác Thần”

Đây không phải ảo giác hay huyễn cảnh, mà là Mạc Phàm thực sự trùng sinh rồi. Hắn đã được trao một cơ hội làm lại từ đầu rồi.

Chỉ biết rằng khi đột phá lên tu vi Tiên Đế thì sẽ có một giọng nói truyền thẳng vào đầu đặt danh xưng, kể cả Thiên Đạo cũng không biết sau khi có danh xưng thì nó sẽ là gì, chỉ biết rằng nếu người đó không nói ra thành tiếng thì Thiên Đạo vĩnh viễn không biết.

“Xàm ngôn, ngươi dựa vào đâu mà nói”

“Sau cái khoảnh khắc mà ta t·ử t·rận thì linh hồn của Tiểu Ly Ly đã dẫn ta đến nơi này y hệt của ngươi. Lạ ở một chuyện, nguyên hồn của ta đã bị hủy hoàn toàn, những không hiểu tại sao lại có thể hồi phục lại thời kỳ bình thường. Cộng thêm với việc một người đến từ một thời đại hoàn toàn cách xa, chứng tỏ rằng lần này ta trở lại, ngươi xuyên qua quả thực có rất nhiều điểm kỳ quái”

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy nấm đấm bé nhỏ của Diệp hồng rồi tiện người xoay một cái, đặt nàng xuống giường khống chế.

Mạc Phàm bắt đầu đánh mất đi tính kiên nhẫn đối với Nam. Anh cũng nhận thấy được điều đó, nên cũng không dài dòng nữa mà nói.

Nhưng trái với tưởng tượng của Diệp Hồng, Mạc Phàm không những không giao cho bọn chúng xử lý mà còn bá đạo nói.

“Nói bậy, ta nợ 50 Kim Tinh của các ngươi hồi nào. Rõ ràng là ta chỉ mượn 5 Kim Tinh thôi”

Nam lúc này bình tĩnh đáp.

“Được rồi, được rồi. Bỏ qua thân phận của ngươi đi, tại sao ngươi lại ở đây ? Ta hỏi lần cuối đấy, mặc kệ ngươi có là tác giả tác vả gì đi chăng nữa thì ta cũng không ngại đâu đấy.”

Đôi mắt đỏ như máu do tu luyện Thiên Ma Thần Quyết đã biến mất, mà thay vào đó chính là một đôi mắt đen nhánh của một thiếu niên 18 tuổi.

“Được rồi để ta kể. Chuyện là ta đi trên đường đi học, không may bị gặp một t·ai n·ạn thảm khốc, khiến ta c·hết đi. Lúc ta nhìn thấy được cái xác của mình, thì có một nữ nhân mặc một bộ y phục thời phong kiến bước tới dẫn ta đến nơi này. Không hiểu sao, khi vừa đến đây liền bị ngất”

Chương 2: Phản Diện Gặp Gỡ Tác Giả

Hắn ngồi bật dậy, kiểm tra thân thể của mình. Quả nhiên y hệt 4 triệu năm trước, một cơ thể yếu đuối gầy gò không rèn luyện thể lực, bộ quần áo màu vàng đất duy nhất của hắn.

Hắn không ngờ cái tên này lại nói chuẩn vậy, kể cả điểm yếu chỉ có hắn và Tiểu Ly Ly biết mà tên này lại có thể nói chính xác đến như vậy.

Chỉ là sau khi lấy lại được nhận thức của cơ thể thì những thứ không liên quan đến người điều khiển liền bị đây ra, hoặc là bị Thức Hải cắn nuốt. Như thế cũng đồng nghĩa với việc sau khi Mạc Phàm điều khiển cơ thể này, Nam sẽ hoàn toàn biến mất.

Nam hoảng hốt hỏi lại để chứng minh người đứng trước mình thật sự là Mạc Phàm hay không.

“Nếu ngươi thực sự là tác giả thì ắt hẳn phải biết đến trận chiến cuối cùng của ta chứ?”

Nghe Nam nói thế, Mạc Phàm trầm mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn như thể một vũ công chuyện nghiệp vậy. Đối thủ cứ như thế mà bị cuốn theo từng bước duy chuyển khéo léo của Mạc Phàm.

Dựa vào việc phân tích của Mạc Phàm thì Nam với tư duy của một tác giả, đã đoán chừng được thứ này thực sự không đơn giản.

“Tiểu muội của ta chỉ có mượn 5 Kim Tinh mua kẹo mà các ngươi còn lấy lãi như thế thì có phải ăn c·ướp không hả…Mà muội muội này, từ này về sau có thứ gì muốn mua thì nói với ca ca này một tiếng. Ca ca này của muội không phải không có tiền”

“Quỷ đâu mà quỷ, ca ca đây. Mạc Phàm đây”

Sau khi tỉnh dậy thì Mạc Phàm hối hận, nhưng hối hận lúc đó không còn kịp rồi. Hắn còn nhớ rõ mình đã ôm cá xác lạnh ngắt của Diệp Hồng mà khóc như thế nào, sau c·ái c·hết của Tiểu Ly Ly thì c·ái c·hết của Diệp Hồng chính là c·ái c·hết mà Mạc Phàm đau lòng nhất.

Mạc Phàm lay nhẹ người của Diệp Hồng nói.

Tuy thân thủ đã không còn như xưa, nhưng với khả năng phản xạ cực kỳ nhạy bén của mình. Mạc Phàm đã liên tiếp né được tất cả những đòn tất công của bọn chúng.

Nhà họ Diệp cũng không phải giàu sụm gì, có mảnh đất và căn nhà để ở là may lắm rồi.

Diệp hồng mơ màng thức dậy, đập vào mắt nàng đó chính là một Mạc Phàm dịu dàng khác hẳn với đại ác ma ca ca thường ngày vẫn lôi nàng ra tét đít khi dậy muộn.

“Nhiều lời, ta đã cho ngươi cơ hội để nói đến hai lần, ngươi lại không nói. Giờ đây lại dám đồi điều kiện ?”

Theo những tiểu thuyết mạng, tiểu thuyết, truyện tranh thời hiện đại thì những chuyện chuyển sinh, xuyên việt, xuyên không thường chỉ là t·ai n·ạn trùng hợp. Nhưng trong số đó vẫn cơ hồ ẩn chứa rất nhiều huyền cơ khó mà lý giải được.

Mạc Phàm lách người vòng ra sau tên tráng sĩ ấy, tung một cước thẳng vào dây chằng của gã. Khiến gã đau đớn quỵ xuống.

Cùng một lúc năm tên đạo tặc xông thẳng về phía Mạc Phàm mà đánh tới.

Cẩu Hung giơ kiếm về phía Mạc Phàm ra lệnh cho đàn em t·ấn c·ông.

Mạc Phàm lúc này đã chán ngấy với Nam, nên bày ra một khuôn mặt đằng sát khí nói.

Cẩu Hung thấy vậy liền lao vào toang chém Mạc Phàm thành hai mảnh. Nhưng thân thủ của hắn vẫn như vậy, vẫn quá nhanh nhẹn. Chỉ sau đó chừng mười hơn thở thì Mạc Phàm đoạt được con dao trên tay của Cẩu Hung, đưa lên cổ đe dọa.

Lúc Nam đang phân vân đắm chìm vào những giải thuyết của mình thì Mạc Phàm đã vận lực. Hắn không chế Thức Hải này, cưỡng chế mở ra một mái vòm để điều khiến lấy lại nhận thức được cơ thể.

Trước khi đi, Diệp hồng chính thức đoạn tuyệt tình cảm huynh muội với Mạc Phàm khiến hắn nhớ mãi cái ngày đó. Sau đó 300 năm, Mạc Phàm lúc đó vì c·ái c·hết của Tiểu Ly Ly mà để tâm ma của mình cuồng sát mọi thứ.

“Con bé trên lưng ngươi đang nợ 50 Kim Tinh của chúng ta, không hồn thì thả nó xuống thì chúng ta dễ nói chuyện”

Nhưng Mạc Phàm lại nghiên về khả năng thứ hai nhiều hơn, mặc dù hắn biết được có người có thể tạo nên cả một chiều không gian vũ trụ vô cùng vô tận.

Mạc Phàm nhẹ nhàng lay muội muội của mình. Nhưng Diệp Hồng có tính mê ngủ không chịu dậy, cái má của tiểu muội này ửng hồng lên, lật một cái. Diệp hồng bám lấy tay ca ca mình như một cái gối ôm.

Diệp Hồng nhảy dựng lên nói, nàng tuy nhỏ tuổi như cóc sợ ma quỷ. Mạc Phàm, Diệp hồng còn không sợ, nói chi đến mấy con ma nhãi nhép này.

Kim Tinh, thứ tiền tệ được lưu hành ở thế giới này, nó là thứ tiền tệ dùng để trao đổi của cả tu chân giới và phàm giới. Tác giả tạo nên Kim Tinh: Thành Nam.

“Muội Muội của ngươi à ! Xinh xắn thế !”

Thanh Huyền Thú Môn lúc đó phụ sự tiên giới cùng các đại môn phái khác cử ra các đệ tử tinh anh nhất và các trưởng lão để ngăn chặn Mạc Phàm, trong đó có Diệp Hồng với tư cách là đệ nhất thiên tài ở Thanh Huyền Thú Môn.

Quả thực là tên g·iả m·ạo mà, Mạc Phàm hàng thật đâu có nhiều tiền đến, nếu có nhiều tiền hắn cũng không lãng phí để làm một bữa ở quán ăn đâu.

“Muội muội dậy đi nà. Ngủ gì mà ngủ hoài thế” -

Gạt qua cái truyện xuyên không giả qua một bên.

Vẫn là cái căn phòng nhỏ chỉ có độc một chiếc giường tre, ngoài ra không còn cái gì khác. Diệp Hồng vẫn còn bé, chưa tính toán lo toan gì nhiều nên thành ra không có bàn ghế để ngồi tính toán như Mạc Phàm.

“Ca ca phải tin muội. Muội chỉ mượn 5 Kim Tinh để mua kẹo thôi, ca ca nhất định phải tin muội”

Câu nói này của Nam đã khiến Mạc Phàm phải kinh ngạc.

Nhưng trái với dự tính của Mạc Phàm, Nam lại rất hăng. Vì cái điểm yếu và bí mật này tạo nên một ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho anh.

“Thế cho ta biết chuyện gì xảy ra trước khi anh tới đây được không ? Nói đi tôi cho biết lý do tôi đến đây”

“Ngươi cũng là đ·ã c·hết?”

Điều này thực sự đã chứng minh thân phận của Nam.

Nam lúc này không nghe Mạc Phàm nói mà chỉ chăm chăm vào thông tin mình nhận được.

“Đương nhiên rồi, đấy là chương truyện cuối cùng ta được viết mà. Sao lại quên được”

“Tiểu Ly Ly ! Chúng ta lại một lần nữa có thể gặp lại nhau rồi. Thiên Đạo Ý Chí ! Ngươi chờ đấy, Mạc Phàm ta lần này nhất định sẽ đánh nát ngươi ra thành trăm mảnh”

Khi đã xác định mình thực sự là nhân vật của một cái tiểu thuyết trên mạng thì Mạc Phàm không những không hoảng hốt, mà hắn ta còn coi nói như một chuyện thú vị.

Chương 4: Diệp Hồng

“Đúng rồi, sao ngươi lại biết muội muội của ta ? Nhưng quan trọng hơn hết tại sao ngươi lại ở đây” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không không, ý truyện của ta không phải thế. Truyện ta là sáng tạo nên ngươi, ngươi chính là được ta tạo ra”

Mạc Phàm nghe thế liền ngạc nhiên đáp.

“Ngươi có giỏi thì thả tay ra, hai ta so tài. Ta nhất định sẽ thắng”

‘Hắn thực sự là phản diện của bộ truyện của mình. Thức Hải mà hắn nói cũng là Thức Hải mà mình miêu tả ? Mình c·hết rồi xuyên vào chính bộ truyện mình viết ??? Mà khoang, rõ ràng trong mạch truyện của mình Mạc Phàm rất ít khi vào Thức Hải mà, đây là giai đoạn nào ?’

Thấy tình hình không ổn, Diệp hồng tiếp tục đấu võ mồm. Nhưng trước khi nàng kịp phun ra lời chửi rủa từ mấy thằng chợ búa thì Mạc Phàm đã chặn họng, hắn nói.

Tên Cẩu Hung rút thanh kiếm trên người ra chĩa vào Mạc Phàm.

Quả thực, trong truyện thì có một số kẻ tự xưng là đại năng, xuyên từ một mảnh thế giới cường đại nào đó. Chuyện này cũng không phải là quá hiếm, vì trong thế giới mà Nam xây dựng thì các nhân vật phụ cũng khá là được chăm bón kỹ. Những tên trùm nhỏ trong chuyện cũng chính là có một bối phận không tệ.

Nói là làm, Mạc Phàm buông Diệp hồng ra. Hắn cuối người xuống trước mặt nàng ra hiệu cho cưỡi lên lưng. Diệp Hồng tuy không biết tên này có phải ca ca mình không, nhưng tên này có thể tin tưởng.

Thấy ca ca của mình như thế, khiến cho tâm tình của Diệp Hồng cảm động.

Ở quá khứ, Mạc Phàm đã từng bị áp lực quá nhiều về mặt tiền tài vật chất, nên hắn thường xuyên gây chuyện cãi nhau với muội muội 10 tuổi của mình, Diệp Hồng. Từ đó khiến cho tình huynh muội của hai người rạn nứt, sau đó thì Diệp Hồng được Huyền Thanh Thú Môn nhìn trúng linh căn biến dị Thuần Thú của mình nên được thu nhận làm đệ tử ngoại môn

“Có gì sốc, ta là hình tượng nhân vật để kẻ khác viết tiểu thuyết là bình thường thôi” - Mạc Phàm ung dung tự hào nói.

Mạc Phàm phát tiết với tên này, nhưng hắn cố kiềm lại để không chém Nam ra thành hai mảnh.

Cái cảm giác này thực sự giống 5 năm về trước, khi mẫu thân cùng phụ thân của hai huynh muội còn sống, một cái cảm giác được bao bọc chở che.

“Ta biết chuyện này có vẻ hơi sốc với ngươi. Nhưng ta muốn ngươi chấp nhận một chuyện này, đó là ngươi là một nhân vật trong truyện của ta”

Hiện tại trong túi của Mạc Phàm chỉ có đâu đó khoảng 120 viên Kim Tinh, với số tiền này Mạc Phàm hắn có thể mua được kha kha đồ ở trong chợ, dù sau đây cũng là số tiền tích lũy cả 5 năm của hắn chả lẽ lại không thể mua được đồ.

Nàng trèo lên lưng Mạc Phàm, rồi thả lỏng người nằm trên đó. Đây là lần đầu tiên mà Diệp Hồng cả thấy thoải mái như vậy khi sống cùng với Mạc Phàm, kể từ khi năm nàng 5 tuổi thì Mạc Phàm vì mưu sinh mà thay đổi tâm tình trở thành người hay nóng giận, thường hai đánh nàng vì tội không chịu làm việc.

“Được đấy kể xem nào, ta không tin ngươi có thể nói được” - Mạc Phàm khiêu khích.

“Đúng rồi, mà chuyện này ngươi có hứng thú sao. Mặc dù ta biết một kẻ xuyên qua là chuyện hiếm gặp, nhưng cũng không phải là không có trong thế giới của các ngươi”

Ngôi nhà của hắn vẫn còn, cái vườn rau vẫn còn đó, cái cổng tre bị phá thủng một lỗ do muội muội của Mạc Phàm vô tình té vào đó mà tạo thành.

Mạc Phàm chạy ra ngoài, lại chứng kiến một khung cảnh quen thuộc.

Nghe thế Diệp Hồng tức giận quát.

Diệp Hồng vùng vẫy, nhưng sức lực của một cô bé 10 tuổi nào so được với thanh niên 18. Diệp Hồng kêu to.

Thứ hai, đó chính là cái biệt danh Ác Ma đó không phải là thiên hạ đặt cho hắn mà chính là danh xưng tiên đế của hắn, Ác Thần Tổ.

“Diệp Mạc Phàm, ca ca của Diệp Hồng Thủy. Được mệnh danh là Ma Vương Thiên Tọa ?”

Diệp Hồng đính chính với Mạc Phàm.

Trong lần này, hắn nhất định phải làm một người ca ca tốt, phải bù đắp lại tổn thất của bản thân đã ngay ra cho Diệp Hồng.

“5 Kim Tinh nhưng mỗi ngày lấy lãi 5 Kim Tinh giờ này đã 10 ngày chưa trả, tổng 50 là đúng rồi. Tiểu tử ta khuyên ngươi nên đặt con bé kia xuống nếu không đừng trách cái danh Cẩu Hung này”

Nam lần đầu thấy Mạc Phàm biểu thị một sự ngạc nhiên như thế, anh cũng lấy làm lạ.

“Còn nhỏ mà lớn mật nhở ?”

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Huynh đệ lên !”

“Bí mật đầu tiên chính là thanh Lưu Tinh kiếm mà ngươi đang cầm chính là một sợi lông đuôi của nương tử ngươi Tiểu Ly Ly tạo thành, ngươi đã dùng luân hồi lực và 6 phần thọ nguyên của mình biến sợi lông của nàng ta thành Lưu Tinh Kiếm bá đạo. Nhưng một người nào đó hiểu nhầm là ngươi luyện chế từ đầu của hơn 18 chưởng môn của các đại tông môn”

Nam thấy hắn ta vẫn không một chút kinh ngạc, liền tự nhũ lần này hỏng thật rồi.

Nam đã bị khuôn mặt đằng s·át n·hân này của Mạc Phàm dọa sợ tới mức tè vãi cả ra quần. Nhưng anh có một cảm giác, nếu không nói ra cái sự nhận biết của mình về thế giới ngay tại lúc này, thì tương lai sẽ rất khổ sở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cám ơn bạn đã đọc truyện

Mở mắt ra, Mạc Phàm thấy một khung cảnh quen thuộc. Cái trần nhà bị nứt một miếng, chiếc giường gỗ đã cũ. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là căn phòng của Mạc Phàm ở nhà họ Diệp.

Mạc Phàm bắt đầu bước vào đề tài chính.

Nhưng cái đấy không phải là một trận chiến thực sự mà là một trận tàn sát công khai của Ma Vương Thiên Tọa, cao thủ Thuần Linh cảnh tầng 10 viên mãn. Diệp Hồng bị hắn đánh đến tay chân đứt lìa thành một phế nhân.

Đi thêm một lúc thì cuối cùng hai huynh muội cũng đến được quán của lão Trư Thành nổi tiếng khắp làng với món đùi heo nướng tẩm gia vị. Một cái đùi trị giá 10 Kim Tinh, tính ra cũng khá rẻ. Nhưng vì tính chất ngon bổ rẻ nên quán lúc nào cũng rất đông khách, may mắn là hôm nay còn một bàn còn dư.

Đầu tiên, nếu hắn ta là người có tu vi Ngụy Thiên Đạo cũng không thể nhìn thấy được cái mảnh ký ức này được, vì chính tay Mạc Phàm đã dùng Luân Hồi lực để che đi cái cảnh đó, cốt là để Luân Hồi Nhân Quả của đứa bé không bị ảnh hưởng, thứ hai đó chính là che mắt Thiên Đạo Ý Chí để nó không nhắm đến đứa trẻ này.

Nói đến đây, Mạc Phàm bắt đầu nhận thấy được điểm tương đồng của mình và Nam. Hai người đều c·hết và đều được một người con gái dẫn đến đây, đối với hắn là Tiểu Ly Ly, còn đối với Nam thì hắn không biết.

Buồn vui qua trộn lẫn, khiến Nam không biểu đạt cái gì cho người đọc dễ hiểu, anh vươn tay mình nắm lấy vai của Mạc Phàm. Anh nói.

Mạc Phàm nói.

Cha mẹ Mạc Phàm là Diệp Liễu Thu và Diệp Trương Hiệp mất sớm vì bệnh tật, bọn họ để lại một ngôi nhà cho hai huynh muội để cùng nhau bảo bọc chung sống với nhau.

Sau đấy Mạc Phàm lại dùng một thân thủ nhanh nhẹn, vòng ra đằng trước mặt gã. Mạnh mẽ tung một cước, đá bay vài cái răng. Rồi lại bồi thêm một cước nữa vào hạ bộ, khiến tên đó hoàn toàn bị sụp đổ.

Nói rối, nàng phóng lên đấm thẳng vào mặt Mạc Phàm

Chương 3: Kẻ Xuyên Không, Kẻ Trùng Sinh.

“Để ta kể ra hai bí mật thầm kín và điểm yếu trên cơ thể trước khi tu ma của ngươi thì ngươi sẽ tin ta chứ”

Không những thế Mạc Phàm trong trạng thái tâm ma của mình đánh cho hồn phách của nàng ra khỏi Luân Hồi Nhân Quả, vĩnh viễn g·iết c·hết Diệp Hồng. Không có để nàng có một cơ hội đầu thai chuyển kiếp.

“Bí mật thứ hai là cái danh thiên Ma Vương Thiên Tọa của ngươi lúc đầu không dùng để ám chỉ cái xấu, mà đó là danh xưng của một thành trì vô danh đặt cho ngươi lúc ngươi giúp bọn họ vượt qua đợt thú triều. Ma trong tu ma, Vương trong bá vương nghĩa đứng đầu, Thiên trong thiên tử biểu anh hùng, Tọa trong tọa trấn. Cái tên Ma Vương Thiên Tọa lúc đầu để ám chỉ một anh hùng tu ma tọa trấn cố thủ một thành trì vô danh qua khỏi thú triều. Nhưng sau này vì ngươi đối đầu với thiên tử hay nhân vật chính Uy Thành của ta nên mới bị người đời ghét bỏ, dù cái danh xưng nghĩa hiệp của ngươi trở thành một cái tên ám chỉ Ma Thánh.”

Diệp hồng nghe nhầm chứ, tên ca ca này nói hắn sẽ đãi nàng một bữa.

Thấy Mạc Phàm tỏ vẻ nghi ngờ, Nam liền chốt hạ một câu.

Mạc Phàm nghe Nam nói thế, khuôn mặt vẫn không một chút biến sắc. Hắn hỏi lại Nam.

Đang đi tì Mạc Phàm gặp một đám nhóc tầm tuổi mình, trong ấn tượng của hắn thì mấy tên này rõ ràng không phải bạn bè gì. Một tên có một vết sẹo dừng như là thủ lĩnh đứng ra nói.

Việc đầu tiên mà Mạc Phàm làm mỗi sáng đó chính là đánh thức Diệp Hồng, muội muội của hắn.

“Và cuối cùng là điểm yếu của ngươi trước lúc tu tiên. Dọc sống lưng, cách cột sống 3 phân có một huyệt bí mật, khi nhấn vào thì ngươi sẽ cảm thấy cực sảng khoái nhưng khi giữ huyệt đó thì họ Diệp nhà ngươi sẽ cảm thấy đau đớn đến mức không thể chống cự được một đứa bé. Lúc ngươi không chịu nghe lời nằm yên để trị thương thì Tiểu Ly Ly sẽ bấm vào chỗ đó rồi giữ thật lâu cho ngươi nếm mùi đau đớn”

Nhưng hắn không hề có ý định thả nàng ra, mấy cái thứ đau đớn tầm thường này, Mạc Phàm chịu đến chai lì cảm giác rồi.

Nói rồi Diệp Hồng há miệng ra cắn Mạc Phàm một cái.

“Ca ca của ta đời nào lại để ta ngủ nướng như vậy. Ngươi lộ tẩy rồi, xem chiêu”

“Quỷ ! Mau xuất khỏi người ca ca ta ra mau. Đừng trách Diệp hồng này vô tình”

Nói rồi, hắn quay lưng bước lại vào nhà.

Trong đó của một tên tráng sĩ cao lớn. Gã ta không nhịn được nữa liền đầm một cú thật mạnh về phía Mạc Phàm. Nhưng hắn đã sớm đoán biết được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hôm nay ca ca này có tâm trạng rất tốt, nên ta sẽ đãi muội một bữa thấy thế nào ?”

Người biết được chỉ có mình Mạc Phàm, ngoài ra không thể có người thứ hai biết. Nếu có người nào đó biết được thì người đó phải là cái người tạo ra cái danh xưng này cho hắn, mà người tạo ra danh xưng cho Tiên Đế đến bây giờ vẫn còn là một bí ẩn.

Cẩu Hung bị dồn vào thế bí nên mới ngậm ngùi chấp nhận không làm phiền Diệp Hồng nữa.

Thủ thế, Diệp Hồng vào tư thế chiến đấu. Thấy thế Mạc Phàm không nhịn nổi cười nói.

Mạc Phàm chạy tới gương ngắm nhìn khuôn mặt của mình.

Mạc Phàm cứ như thế mà cõng Diệp Hồng tiến ra chợ. Khu chợ vẫn y hệt trong trí nhớ của hắn, vẫn đông đúc nhiều người qua lại buôn bán. Chỉ tiếc là còn kém náo nhiệt so với thị trấn ở dưới núi và chợ ở tu chân giới.

Nói đến đây Nam mới mơ hồn nhận thức được vấn đề.

Nói thế, nhưng trong lòng Diệp Hồng tràn ngập lo sợ. Vì nàng quá hiểu Mạc Phàm, nghe thấy nàng mượn tiền chắc chắn sẽ về nhà tét đít. Đôi mắt Diệp Hồng bỗng rưng rưng, cái má ửng hồng lên sắp khóc.

Diệp Mạc Phàm giờ không bị ảnh hưởng bởi ma khí hay luân hồi lực lượng nên cực kỳ bình tĩnh, nhưng rõ ràng cái người đứng trước mặt hắn ta lúc này rõ ràng đang khiêu khích ý chí chịu đựng của hắn mà.

Rõ ràng là người ca ca này không để cho nàng chịu thiệt thòi mà, vừa tạo cho nàng một cảm giác ấm áp, vừa tạo cho nàng một cảm giác bảo bọc hiến thấy, vừa không ngại phiền phức mà bảo vệ nàng.

Mạc Phàm thấy vậy bỗng chốc cảm thấy tội lỗi, đúng như câu nói “Lúc có không biết quý trọng. Lúc mất lần cả đời không ra.” Diệp Hồng đối với ca ca Mạc Phàm này là người thân duy nhất trên đời, hắn đáng ra phải chăm sóc cô bé mới phải, chứ không phải suốt ngày quát mắng rồi dọa đánh đòn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Phản Diện Gặp Gỡ Tác Giả