0
“Ta tên là Lưu Thế, một cái tên tầm thường như cỏ dại ven đường, sinh ra giữa sơn cốc hẻo lánh nơi núi Thiên Lãnh hùng vĩ. Thôn ta nhỏ bé và đơn sơ, nhưng có phụ mẫu yêu thương, có những ngày thanh bình sống giữa núi rừng mờ sương. Ta từng ngỡ mình sẽ mãi sống đời an yên ở nơi thôn dã này.
Nào ngờ, vận mệnh trêu đùa người.
Năm ấy ta vừa tròn mười bốn, một đêm gió lạnh thổi qua từng ngọn cỏ, bỗng tiếng hò hét dữ tợn vang lên, tiếng ngựa hí cùng tiếng binh khí v·a c·hạm như xé nát bầu trời yên tĩnh.
Sơn tặc ập đến, tàn sát người trong thôn. Ngọn lửa đỏ ngầu bốc lên cao, khói hòa lẫn với mùi máu tanh nồng. Ta chỉ là kẻ yếu đuối, run rẩy núp trong góc nhà, mắt mở trừng trừng nhìn cha mẹ bị g·iết trước mặt, người trong thôn từng người ngã xuống. Nỗi đau, nỗi oán hận như sóng triều dâng trào trong lòng, nhưng ta bất lực, yếu ớt chẳng thể phản kháng.
Cuối cùng, giữa cơn hỗn loạn, ta bỏ chạy như con thú b·ị t·hương, chạy mãi cho đến khi chân ta mềm nhũn, không may trượt ngã xuống vực sâu. Ta cứ ngỡ mình đã vĩnh viễn nằm lại dưới đáy vực, nhưng sinh mệnh của ta, dường như vẫn chưa đến hồi kết.
Giữa bóng tối lạnh lẽo, ta bất ngờ mở mắt, phát hiện mình nằm trong một động cổ. Ánh sáng yếu ớt từ khe đá chiếu rọi một vật kỳ lạ, một quyển sách cổ bị lãng quên từ ngàn năm, bọc trong làn huyết quang yêu dị.
Huyết Sát Ma Điển, cái tên ấy như khắc vào tâm trí ta, chạm tới tận cùng nỗi đau thù hận. Cuốn công pháp này nói rằng người nào có thể hấp thụ huyết khí và sát niệm của người khác thì sẽ trở nên cường đại vô biên.
Ta biết, đây chính là cơ hội duy nhất để sống sót, để báo thù, để không bao giờ phải chịu nỗi nhục kẻ yếu hèn nữa.
Từ ngày đó, ta tựa như kẻ điên, đắm mình vào những huyết văn đỏ thẫm, để sát khí thâm nhập vào cơ thể. Qua từng ngày, ta cảm thấy nỗi đau dần nhường chỗ cho thứ sức mạnh quỷ dị. Lưu Thế yếu đuối của năm nào đ·ã c·hết từ giây phút đó; chỉ còn lại ta, một con quỷ đội lốt người, với thù hận và sức mạnh tàn nhẫn.
Khi đã có chút sức mạnh, ta quay lại ngôi làng cũ, truy lùng từng kẻ thủ ác, hấp thụ huyết khí từ chúng. Từng mạng sống đều biến thành sức mạnh nuôi dưỡng ta. Từ ngày ấy, thiên hạ không còn biết đến cái tên Lưu Thế nữa, mà chỉ còn nghe đến Huyết Sát Chân Ma, kẻ tàn sát khắp nơi, gieo rắc c·hết chóc.
Ta lang thang giữa cõi đời, một bóng ma bất định. Mỗi bước chân qua đều để lại xương trắng, mỗi nẻo đường đều biến thành huyết hải. Ta không còn cảm nhận hỉ nộ ái ố, chỉ còn khát vọng vô tận muốn trở nên mạnh hơn nữa. Ta không còn gia đình, không còn quê hương. Ký ức về cha mẹ, về thôn làng yên bình giờ chỉ là hư ảnh phai nhạt.
Hành trình của ta, từ ngày dấn bước vào con đường huyết sát, đã trải qua vô số trận chiến, giẫm qua không biết bao nhiêu xương trắng, hút cạn huyết khí của vô số sinh linh.
Mọi kẻ cản đường ta, từ ma đầu đến tu sĩ danh môn, đều trở thành n·ạn n·hân, nuôi dưỡng sức mạnh cho Huyết Sát Ma Điển.
Ta tự tin rằng, giữa đất trời bao la này, chẳng còn ai có thể ngăn cản bước chân của Huyết Sát Chân Ma.
Nhưng thiên địa hữu tình, vẫn còn người đứng giữa trời cao, lạnh lùng mà thanh khiết như mây trời.
Một ngày nọ, khi ta ngang qua vùng núi Thanh Vân, giữa biển mây trắng và sương mờ, một bóng người y phục xanh nhạt đứng chặn đường.
Đó là một thanh niên tuấn tú, dáng vẻ ôn hòa mà thanh cao, ánh mắt như kiếm bén xuyên thấu màn sương. Ta bước tới, sát khí cuồn cuộn như huyết hải, nhưng hắn vẫn đứng yên, lạnh nhạt nhìn ta, thanh âm vang dội tựa như tiếng kiếm rít gió:
“Ta là Thanh Vân, không cho phép một kẻ như ngươi gieo rắc sát nghiệt.”
Tên là Thanh Vân, nhưng khi hắn nói xong, một thanh kiếm đã xuất hiện trong tay, sáng rực như vầng trăng, khí thế lạnh lẽo mà uy nghiêm. Ta nheo mắt, không hề e sợ.
Với Huyết Sát Ma Điển trong tay, ta chưa từng kiêng dè bất kỳ ai. Chẳng cần đáp lời, ta vận toàn bộ huyết khí, lao tới như cơn bão đỏ ngòm, quyết nghiền nát kẻ ngông cuồng trước mặt.
Nhưng Thanh Vân cũng không hề lùi bước. Kiếm trong tay hắn phát ra một ánh sáng chói lòa, từng đường kiếm khí tỏa ra lạnh lẽo mà sắc bén. Đó là Thanh Vân Kiếm Điển, thứ kiếm đạo mà ta chưa từng thấy trước đây.
Những đường kiếm của hắn nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng ẩn chứa sức mạnh như sấm sét, không ngừng trấn áp sát khí của ta, từng chút một đè nén Huyết Sát Ma Điển.
Cuộc chiến kéo dài không biết bao lâu, từ đỉnh núi mờ mịt cho tới thung lũng sâu thẳm. Mỗi lần ta vận huyết khí xông tới, hắn lại dùng kiếm ngăn cản, thanh kiếm như mây mà vững chắc như núi, chiêu thức nối tiếp nhau không dứt, từng chiêu đều sắc bén và chuẩn xác đến mức kinh hồn. Huyết khí của ta dần bị đẩy lui, sát ý trong lòng cũng dần dần bị kiếm khí thanh khiết làm cho yếu ớt.
Cuối cùng, khi sức cùng lực kiệt, Thanh Vân vung thanh kiếm trong tay, tạo thành một đường kiếm quang chói lọi như rạch nát trời đất, đánh thẳng vào ngực ta. Ta lảo đảo, máu trào ra từ miệng, Huyết Sát Ma Điển bị phá vỡ hoàn toàn, cơ thể như mất hết sức lực.
Thanh Vân không hạ sát ta ngay lúc đó. Thay vào đó, hắn nắm chặt kiếm, ánh mắt lạnh băng, và đưa tay kết ấn, phong ấn linh lực của ta ngay tại chỗ. Ta bất lực nhìn hắn, cả cơ thể như bị xiềng xích vô hình trói buộc, huyết khí dần tan biến, chỉ còn lại chút hơi tàn trong người.
Khi phong ấn đã hoàn tất, Thanh Vân hạ kiếm xuống, giọng nói của hắn vang vọng trong không gian, lạnh lẽo mà không chút cảm xúc:
“Huyết Sát Chân Ma, ngươi đã sai đường. Từ nay trở đi, ngươi sẽ phải chịu cảnh vĩnh viễn bị giam cầm để bồi tội về những gì ngươi đã gây ra.”
Các đệ tử của Thanh Vân lập tức tiến đến, lôi ta về phía ngọn núi phía sau, một hang động tối tăm nằm sâu trong lòng núi Thanh Vân.
Bọn họ khóa chặt ta lại trong hang, dán lên cửa động vô số phù chú, phong bế linh khí, chặn mọi con đường ta có thể thoát ra.
Trước khi cánh cửa đá nặng nề đóng lại, ta nghe thấy tiếng Thanh Vân vang lên lần cuối:
“Huyết Sát Chân Ma, đây là số kiếp của ngươi. Đừng hòng thoát ra, dù trăm năm trôi qua, phong ấn này cũng sẽ không bao giờ tan.”
Cánh cửa khép lại, ánh sáng cuối cùng cũng tan biến, bóng tối phủ trùm lên tất cả. Trong hang động tối đen và lạnh lẽo, ta chỉ còn lại sự căm hận và tiếc nuối.
Thanh Vân, ngươi có thể phong ấn ta trong kiếp này. Nhưng ai dám chắc rằng linh hồn của Huyết Sát Chân Ma này sẽ mãi mãi cúi đầu chịu trận? Đợi đến một ngày phong ấn tan rã, ta sẽ trở lại, trả món nợ này từng chút một.”
Cố Trường Ca sau khi thôn phệ linh hồn thần bí, trong đầu hắn liền hiện lên phần ký ức này. Hai tay hắn ôm đầu, toàn thân đổ đầy mồ hôi, so với tu luyện Phệ Thiên Quyết, còn đau đớn hơn gấp trăm lần.
Thời gian không biết qua bao lâu, cơn đau cũng biến mất không còn, Cố Trường Ca lưng dựa cửa đá, người thở hổn hển.
"Đây chẳng lẽ là nguy cơ tiềm ẩn mà tiền bối nói sao?"
Hắn cũng trong âm thầm tạ ơn Lạc Hàn, nếu không có Lạc Hàn, hắn đã bị linh hồn này đoạt xá.
Lạc Hàn trong nhẫn ngọc như có điều suy nghĩ. Nếu là bình thường, với tình trạng của Cố Trường Ca hiện tại, thôn phệ linh hồn là không thể nào.
Nhưng đạo linh hồn kia lại tiến vào cơ thể hắn, như vậy liền dễ dàng, bên ngoài không có cách nào, nhưng một khi vào bên trong, thì chuyện sẽ rất khác. Môn công pháp này có thể nói chính là khắc tinh của đoạt xá.
Nhưng một phần là do linh hộ của Huyết Sát Chân Ma đã tổn thương nặng nề, cho nên Cố Trường Ca mới dễ dàng thôn phệ.
"Tên này cũng là một nhân tài, bị phong ấn nhưng thời khắc mấu chốt lại đột phá Nguyên Anh, thần hồn thoát ly nhục thân, nhục thân sau khi mục rữa, biến thành âm tà chi khí, lại dùng âm tà chi khí nuôi dưỡng thần hồn, không để hồn phi phách tán." Lạc Hàn cảm khái, tu sĩ cho dù ở thời đại nào đi nữa, ý chí cầu sinh vẫn luôn mãnh liệt như vậy.
Cố Trường Ca kể hết mọi chuyện về linh hồn cùng ký ức của Huyết Sát Chân Ma cho Lạc Hàn nghe, hắn có chút không hiểu hỏi:
"Tiền bối, vì sao Thanh Vân lão tổ khi đó không g·iết c·hết Huyết Sát Chân Ma mà lại phong ấn hắn?"