Ta làm sao biết? Ngươi vì sao vẫn thích hỏi nhiều như vậy!
Lạc Hàn lầu bầu mấy câu, nhưng hắn cũng không thể nói như vậy, hình tượng sẽ mất sạch hết.
"Huyết Sát Chân Ma hấp thụ số lượng lớn tinh huyết, làm nhiều việc ác, hỏa nghiệp quấn thân, cho dù hắn khi đó chỉ có Kim Đan kỳ đi nữa, trừ khi Nguyên Anh xuất thủ, ma diệt đi linh hồn của hắn, nếu không một khi hắn c·hết đi, ma khí sẽ thoát ra nên ngoài, khiến sinh linh đồ thán, chưa kể đến Huyết Sát Chân Ma còn có thể biến thành oán linh."
Lạc Hàn không nhanh không chậm giải thích nói, cách giải thích này quá hoàn mỹ không một kẻ hở, trong tình huống này lại rất đúng, hắn ở trong lòng tự cho mình một cái khen, khen hắn ứng đối quá nhanh.
Thật ra còn nhiều lý do giải thích khác, chẳng hạn như Thanh Vân tiểu nhi khi đó cảnh giới không đủ để g·iết c·hết Huyết Sát Chân Ma, chẳng hạn như Thanh Vân khi đó cũng đã trọng thương nặng.
Chuyện này đã mấy trăm năm rồi, nhất định sẽ không ai đối chứng, mà có đối chứng thì làm sao, hắn nói như thế nào chính là như thế đó, không phục liền so nắm đấm... "Ây, ta giống như cũng không có nhục thân để so nắm đấm với người ta." Lạc Hàn lầu bầu trong lòng.
Cố Trường Ca nghe vậy một bộ mặt quả nhiên như thế, thầm thán phục Hàn tiền bối quả nhiên kiến thức uyên bát, nếu là thời kỳ đỉnh phong, không biết mạnh đến mức nào.
Trong đầu hắn ngoài ký ức của Huyết Sát Chân Ma, còn có một bôi Huyết Sát Ma Điển trong đầu, đây là một bộ tà công, lấy huyết tế đến để tăng cường thực lực bản thân, cực kỳ tà ác cùng tàn nhẫn.
Phải biết ngày xưa ma đạo hung hăng càng quấy, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, đồ sát diệt thành giống như chỉ là một chuyện nhỏ trong cuộc đời của họ.
Mãi sau khi chính ma đại chiến diễn ra, chính đạo hưng thịnh, ma đạo như chó chạy ngoài đường, ma đạo tu sĩ mới tiết chế lại, không còn bá đạo như lúc xưa, lui về hoạt động trong bóng tối.
"Không đúng, chính ma đại chiến đã diễn ra hơn ngàn năm, Huyết Sát Chân Ma chỉ mới sống mấy trăm năm, làm sao còn dám càng quấy như vậy?" Cố Trường Ca hơi một chút khó hiểu, không tự nhủ nói ra.
Lạc Hàn cười trầm thấp nói:
"Muốn huyết tế một nơi nhưng không muốn để chính đạo biết có rất nhiều cách, chẳng hạn như chế tạo ôn dịch, hoặc tại nơi nào đó sáng tạo ra truyền thuyết quỷ dị, lời nguyền nào đó là được."
Nói về chuyện này, huyết tế không phải chỉ có cách trực tiếp đồ sát, mà còn có thể gián tiếp thông qua trận pháp, chế tạo huyễn cảnh, chế tạo trận pháp phong ấn.
Hắn giống như nhớ tới cái gì, đối với Cố Trường Ca nói:
"A, nhắc đến mới nhớ tới, ngươi sau khi thoát khỏi nơi này, đừng vội thoát khỏi tông môn, mà hãy đi xem điển tịch tìm hiểu một chút về Thanh Vân chân nhân."
Cố Trường Ca không biết vì sao Hàn tiền bối lại muốn như vậy, cũng không có tiếp tục hỏi về chuyện này, mà cười khổ nói:
"Tiền bối, ta còn chưa biết làm cách nào để ra khỏi nơi này đây, nhưng khi nào ra ngoài, ta nhất định sẽ chiếu theo phân phó tiền bối nói mà làm."
Nghe như vậy, Lạc Hàn trầm thấp nói:
"Tiểu tử ngươi đôi lúc đầu óc linh hoạt, nhưng đôi lúc lại như kẻ ngốc, ở đây có phần cuối của Thanh Vân Kiếm Điển, ngươi làm vật trao đổi là có thể ra bên ngoài còn gì? Với lại chúng ta cần thứ đồ rác rưởi này làm gì, chi bằng tặng cho người đổi lấy tự do."
Nghe như vậy ánh mắt của Cố Trường Ca sáng lên, đúng nha, hắn vì cái gì phải luyện Thanh Vân Kiếm Điển, dù sao hắn đã không còn thích hợp với công pháp chính đạo, nhớ thương thứ này thì có lợi ích gì chứ.
Lạc Hàn không đợi hắn trả lời mà nói tiếp:
"Với lại không vội ra ngoài, không phải trong đầu ngươi có một bộ Huyết Sát Ma Điển hay sao? Nơi này đối với tu sĩ chính là luyện ngục, là ác mộng, nhưng với ngươi lại là thứ đồ tốt, sương mù này là do âm tà chi khí của Huyết Sát Chân Ma tạo ra, tu luyện Huyết Sát Ma Điển, không hấp thụ âm tà chi khí của hắn thì còn của ai?
Tiểu tử ngươi đúng là vận khí rất được, không cần tốn công đồ thành diệt tộc, Huyết Sát Ma Điển cũng có thể luyện thành, mà ma khí còn rất thuần khiết, không tạp nham như Huyết Sát Chân Ma năm đó."
Lạc Hàn cảm khái, trên đời này không có chuyện may mắn nhiều như vậy, nhưng nhất định sẽ có đối với một số người. Huyết Sát Chân Ma có thể nói là làm áo cưới cho người khác, nếu hắn hay biết, nhất định muốn hồi dương sống dậy.
Trong đại điện u tịch của Thiên Cơ Các, lão nhân khoác trên mình tấm trường bào màu xám bạc, đôi tay gầy guộc đan xen những đường gân xanh nổi rõ, mỗi đường nét trên mặt lão đều hằn dấu của năm tháng, tựa như một cây cổ thụ đã trải qua bao cơn gió bão. Đôi mắt lão trầm lắng, sâu như biển cả, mang theo sự am hiểu vượt qua nhân gian.
Trước mặt lão, một bàn tròn khắc đầy phù văn và những ký hiệu cổ xưa mà chỉ các bậc cao nhân Thiên Cơ Các mới hiểu được.
Giữa bàn là một quả cầu tinh thể trong suốt, óng ánh tựa như cả bầu trời sao bị nhốt lại bên trong, những điểm sáng lấp lánh hiện lên vô cùng mờ ảo, như một dòng thời gian bị đóng băng trong khoảnh khắc.
Lão nhân khẽ nhắm mắt, tập trung tinh thần, tay lướt nhẹ lên từng phù văn, đầu ngón tay chạm đến đâu, ánh sáng bạc lập tức bừng lên nơi đó. Lão chậm rãi, đều đặn, tựa như mỗi chuyển động đều chính xác và không cho phép sai sót dù là nhỏ nhất.
Linh khí từ lão tỏa ra bao trùm lấy quả cầu, từng sợi tơ linh khí lan tỏa rồi tụ lại bên trong, bắt đầu tạo nên các hình ảnh mờ ảo của dòng chảy vận mệnh, như thể vận mệnh thiên hạ đang hiện lên trước mắt.
Trong một khoảnh khắc, lão có thể thấy rõ dòng chảy của số phận, từng quỹ đạo của các thế lực đang vận động khắp càn khôn, mọi biến chuyển đều nằm trong tầm tay lão. Nhưng đột nhiên, lão cảm thấy một dao động bất thường trong linh khí, những sợi tơ bạc kia vụt tan ra như dòng sương mù bị gió cuốn, các hình ảnh trong quả cầu trở nên vỡ vụn, hỗn loạn đến kỳ lạ.
Lão nhân chấn kinh, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào quả cầu tinh thể, cảm thấy như có một thế lực nào đó đang phá vỡ trật tự mà thiên đạo đã định.
Sương mù mờ ảo bao trùm lấy quả cầu, vận mệnh vốn rành rành trước mắt nay như trở thành một mớ bòng bong, không thể nào dò ra đầu đuôi. Những luồng ánh sáng trong quả cầu dần dần biến thành những đường nét kỳ dị, vặn xoắn và đan xen nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng huyền ảo, nhưng cũng tối tăm mơ hồ như vực thẳm không đáy.
Lão nhân rùng mình, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi mà trước giờ chưa từng có. Lão khẽ thì thào, như tự nói với chính mình:
"Thiên cơ đã bị nhiễu loạn, vận mệnh càn khôn đang đổi thay... Là ai? Kẻ nào lại dám nghịch thiên, đảo loạn cả dòng chảy thiên đạo?"
Lão đứng bật dậy, trong lòng dâng lên sự băn khoăn, tự hỏi kẻ nào có khả năng khiến thiên cơ trở nên mờ mịt đến mức ngay cả Thiên Cơ Các cũng không thể nhìn thấu.
Ánh mắt lão dần trầm xuống, tựa như đã nhận ra điều gì đó. Lão ngước nhìn về hướng xa xăm, như xuyên qua cả không gian vô tận, đôi mắt lão lóe lên một tia sáng nghiêm nghị và đầy kiên định.
"Một trăm năm trước cũng giống như thế này, Thiên Cơ dao động, nhưng cuối cùng vẫn đi theo về hướng quỹ đạo của nó, lần này sẽ là ai gây ra?" Lão thì thào, âm thanh đầy trầm ngâm và cẩn trọng, như báo hiệu một thời kỳ phong ba sắp kéo đến.
0