Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 16: Chân thực lão gia gia
Cố Trường Ca đi về hướng Tàng Kinh Các, nơi này cất không ít bí tích công pháp, cùng nhiều điển tịch của tông môn. Hắn nhớ lúc trước ở nơi đó có một quyển cổ tịch nói về Thanh Vân lão tổ từ khai sơn lập phái cũng như cuộc đời của lão tổ.
Đi về hướng Tàng Kinh Các, Cố Trường Ca bị nhiều ánh mắt hướng tới dò xét hắn, có ngạc nhiên, có tức giận, có căm hận, có khoái chí, có tiếc nuối, có lo lắng. Hắn cũng không để ý những người này, hắn hiện tại không còn là Cố Trường Ca trước kia.
"Đại sư huynh, sư tôn cuối cùng thả ngươi ra sao?"
Nghe giọng nói này, Cố Trường Ca quay đầu lại, liền thấy được chủ nhân của giọng nói này, chính là Liễu Thanh Y, bên cạnh nàng còn có một nam tử, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú bất phàm, chính là Tiêu Phàm, hư hư thực thực khí vận chi tử.
Thấy Tiêu Phàm, Cố Trường Ca tim đập mạnh hơn, lòng ngực nóng ran, một cổ sát khí từ tận đáy lòng như ngọn núi lửa, lúc nào cũng có thể bộc phát, nhưng lý trí để hắn đè ép cảm xúc của mình lại.
Liễu Thanh Y trên miệng mĩm cười, muốn chạy về phía Cố Trường Ca nắm lấy tay hắn, chỉ là nàng chưa kịp chạm vào, hắn đã lùi lại phía sau mấy bước.
Thấy tình cảnh này, Liễu Thanh Y có chút sững sờ, trên mặt vẻ mặt u buồn, sầu não nói:
"Ta biết sư huynh bởi vì ta đại nghĩa diệt thân mà hận ta, nhưng ta vẫn như cũ là sư muội của ngươi..."
"Ngừng".
Không để Liễu Thanh Y nói tiếp, Cố Trường Ca ra hiệu nàng ngừng lại.
Liễu Thanh Y nghe vậy càng thêm u buồn, đại sư huynh đã từng thương nàng nhất, mỗi khi tu luyện nàng thiếu thốn thứ gì, đại sư huynh cũng cho nàng, từ đan dược, pháp khí, phù lục tới linh thạch.
Nhưng bây giờ nhìn điệu bộ xa cách của Cố Trường Ca, khiến nàng có cảm giác một chút mất mát.
Lạc Hàn bên trong không gian nhẫn ngọc khóe miệng giật giật, đúng là cẩu huyết nhất trong những chuyện cẩu huyết mà hắn từng thấy qua.
Cố Trường Ca nói, giọng nói có chút lạnh lẽo:
"Ta đã không còn là đại sư huynh của ngươi, đừng gọi bậy như vậy, ta cũng không có người sư muội nào như ngươi cả." Nói xong hắn liếc mắt Tiêu Phàm một cái.
Tiêu Phàm cảm thấy bị ánh mắt kia dò xét, run lên một cái rồi nói:
"Trường Ca sư huynh, Thanh Y sư tỷ luôn lo lắng cho ngươi, mấy ngày nay vì ngươi mà người trở nên khô héo, sư tỷ cũng là vì không muốn ngươi lầm đường lạc bước, cho nên mới làm như vậy, nàng có nổi khổ, ngươi vì sao còn trách nàng?"
Liễu Thanh Y thở dài, đối với Tiêu Phàm nói:
"Tiêu sư đệ không cần nói nữa, ta biết ta làm như vậy là có lỗi với đại sư huynh, ta không mong huynh ấy tha thứ, chỉ mong huynh ấy hiểu cho ta."
Cố Trường Ca nghe vậy trên mặt càng thêm lạnh, tốt một đôi cá mè một lứa, cẩu nam nữ, ở trước mặt hắn người ca kê xướng, một bộ cao cả, đầy lòng vị tha cùng thương xót.
Cố Trường Ca không tiếp tục nhìn Liễu Thanh Y, mà đối với Tiêu Phàm nói:
"Ngươi sẽ không còn đắc ý được lâu như vậy!"
Nghe Cố Trường Ca lời nói có chút "đe dọa" tiểu sư đệ Tiêu Phàm, Liễu Thanh Y khuôn mặt biến đổi nói:
"Đại sư huynh ngươi không nên giận cá chém thớt, Tiêu sư đệ cũng vì mọi người nên mới làm vậy, nếu có chuyện gì, ngươi oán hận một mình ta là được."
Tiêu Phàm nghe Cố Trường Ca nói như vậy, bên ngoài cũng không có để ý, nhưng nội tâm bên trong hắn đã nổi giận đùng đùng.
[Sư tôn, Cố Trường Ca làm sao có thể còn sống đi ra ngoài?"]
Hắn tự trong lòng hỏi một câu, nếu như có người ngoài biết được, còn nghĩ là hắn điên rồi, nhưng lúc này lại có một giọng nói đáp lại.
[Không cần lo lắng, c·h·ó cùng đường mà thôi, không lật được sóng gió gì.] Giọng nói có chút già nua vang lên.
Nghe như vậy, Tiêu Phàm nội tâm thoáng an tâm phần nào. Đây chính là kim thủ chỉ của Tiêu Phàm, chân chính lão gia gia, còn về Lạc Hàn thì là hư giả lão gia gia.
Tàn hồn trong thân thể hắn là lúc hắn còn ở ngoại môn, vô tình ngộ nhập một hang động, giải thoát tàn hồn một vị tiền bối, từ đó tàn hồn kia liền dốc lòng chỉ hắn tu luyện, Tiêu Phàm mới nhất phi trùng thiên, trở thành ngôi sao sáng của Thanh Vân tông.
Lạc Hàn bên trong nhẫn ngọc bắt được khoảnh khắc này, trong lòng tự lẩm bẩm, quả nhiên lão gia gia, lão bà bà...
Tiêu Phàm nội tâm ghen ghét Cố Trường Ca, hắn cùng Cố Trường Ca đều là cô nhi xuất sinh, nhưng vì cái gì hắn bị người khác khinh thường, người người phỉ nhổ, còn Cố Trường Ca thì được kính trọng, có sư tôn, sư muội tốt với hắn như vậy.
Tiêu Phàm hắn không cam lòng, cho nên dưới sự chỉ dẫn của sư tôn, từng bước từng bước thiết lập bẫy rập, mục đích chính là g·iết c·hết Cố Trường Ca.
Nhưng không ngờ Cố Trường Ca không uổng với uy danh là thiên tài của Thanh Vân tông, cho dù bị trọng thương, nhưng vẫn như cũ có thể g·iết một con đường máu chạy ra bên ngoài.
Tiêu Phàm khi đó không g·iết được Cố Trường Ca liền cải biến chủ ý, không g·iết được hắn liền bôi nhọ danh dự của hắn, so với g·iết hắn càng thêm đáng sợ.
Cố Trường Ca không tiếp tục quanh co với hai người, đang muốn rời đi, liền thấy phía trước đang đứng đợi một người, không ai khác chính là Hồng Nguyệt Nguyệt.
Hồng Nguyệt Nguyệt hôm nay một bộ áo dài đỏ thẫm, khiến cho nàng giống như tuyệt thế Nữ Đế quân lâm thiên hạ. Nàng xưa nay khuôn mặt lạnh lùng, nhưng hôm nay hiếm thấy nụ cười trên mặt.
Tiêu Phàm bên này nhìn thấy, nhất thời đứng người mấy giây, hắn xưa nay từng gặp không ít mỹ nữ, giống như Liễu Thanh Y là nhẹ nhàng thướt tha, có chút ngây thơ trong sáng.
Hắn đã từng nghe nói về Hồng Nguyệt Nguyệt, nhưng trước đây thân phận hai người cách biệt quá xa, gặp nhau là không thể nào.
Hiện tại cho dù hắn đã là ký danh đệ tử, nhưng Hồng Nguyệt Nguyệt thường xuyên ra bên ngoài, đến nay hắn vẫn chưa gặp được. Bây giờ chạm mặt, khiến cho tim hắn đập mạnh, đơn giản là cực phẩm.
[Đồ nhi, có phải rất thích không?]
Nghe thần bí sư tôn nói như vậy, Tiêu Phàm trong lòng có chút ngượng ngùng, không có làm đáp lại, nhưng sư tôn hắn bên trong đã cười ha hả không ngừng.
Cố Trường Ca nét mặt vẫn như cũ, nhưng có chút giãn ra nói:
"Lần trước cảm ơn đan dược mà sư.. ngươi để lại, ân tình sau này ta sẽ trả lại cho ngươi."
Nghe Cố Trường Ca có chút xa cách, Hồng Nguyệt Nguyệt cũng không giận dỗi, đổi lại là nàng, hắc, Thanh Vân tông có thể giam giữ được nàng hay không rất khó nói, nói gì đến phế nàng chứ.
"Đại sư huynh, ngươi vẫn nên gọi ta là sư muội đi, với lại chúng ta sư huynh muội, nói gì đến ân tình chứ."
Hồng Nguyệt Nguyệt cười nhẹ nói ra.
Nghe vậy, Cố Trường Ca cũng nở một nụ cười:
"Được rồi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, sau này sư muội ngươi có chuyện gì, nếu như ta giúp được sẽ giúp đỡ."
Hồng Nguyệt Nguyệt nghe vậy không có tiếp tục nói về chủ đề này, đổi lại trước kia, Cố Trường Ca nhất định sẽ nói hắn sẽ giúp đỡ hết mình, chứ không hề có sự tồn tại của chữ "nếu như".
Hai người không có giao lưu quá nhiều, Cố Trường Ca còn có chuyện trong người, không ở lại bồi tiếp bọn họ. Đợi Cố Trường Ca rời đi, Hồng Nguyệt Nguyệt ánh mắt trở lại nguyên bản trước kia, lạnh lẽo cô tịch.
Nàng liếc nhìn Liễu Thanh Y một cái, rồi liếc sang Tiêu Phàm:
"Ngươi chính là Tiêu Phàm?"