0
"Đã đến lúc rời khỏi nơi này."
Cố Trường Ca trong lòng thầm nói, Nguyệt Hoa Minh Tâm Kinh hắn đã giao cho Tô Tinh Vận mấy ngày trước, nhưng hắn không có vội vàng đi ra, mà là tiếp tục chờ ở Diện Bích phong tu luyện.
Nơi này đối với hắn chính là bảo tàng, là cơ duyên của hắn. Nhưng hiện tại, hắn đã khôi phục đến Luyện Khí tầng mười, chỉ còn một là có thể đột phá Trúc Cơ.
Nhưng vì lý do an toàn, Cố Trường Ca muốn ra ngoài tìm Trúc Cơ đan, như vậy sẽ không gặp nhiều nguy hiểm khi đột phá.
Tại thời kỳ Thượng Cổ, tu sĩ tu luyện mỗi khi đột phá đều tự dựa vào lực lượng bản thân, vì lẽ đó mà nguy hiểm trùng trùng, một khi đột phá thất bại, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, tàn phế cả đời, nặng thì trực tiếp chuyển kiếp đầu thai.
Sau này tu sĩ sáng tạo ra một loại đan dược gọi là Trúc Cơ đan, không chỉ nâng cao tỷ lệ đột phá, còn giúp bảo trì lực lượng nếu như đột phá thất bại, hiệu quả vô cùng thần kì.
Cố Trường Ca tuy có kinh nghiệm đột phá Trúc Cơ, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm.
"Tiểu tử, ngươi sau này ra bên ngoài, cũng không thể cho người khác biết ngươi tu luyện ma công, ở đây ta có một bộ công pháp tên là Dương Hỏa Dục Tâm Quyết, nhập môn không khó, có thể giúp ngươi ngụy trang bên ngoài."
Lạc Hàn "thiện ý" nhắc nhỡ Cố Trường Ca, dù sau bên ngoài ma đạo như chó bên đường, không thể giương giương đắc ý đi ngoài ánh sáng được.
Nghe Lạc Hàn tiền bối nhắc nhở, Cố Trường Ca có hơi cảm động, nếu như Tô Tinh Vận có ơn cưu mang, thì Lạc Hàn chính là ơn tái tạo cho hắn cuộc đời mới.
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở."
Dương Hỏa Dục Tâm Quyết là công pháp chí dương chí cương, khắc chế âm tà ma mị. Chính là khắc tinh của Huyết Sát Ma Điển, nhưng đối với Phệ Thiên Quyết ảnh hưởng không quá lớn.
Phệ Thiên Quyết về một ý nghĩa nào đó, đây là công pháp trung hòa, có thể thông qua thôn phệ, dung hợp nhiều loại thuộc tính khác nhau.
Huống chi Dương Hỏa Dục Tâm Quyết hắn chỉ cần nhập môn là được, không cần phải đi sâu tìm hiểu làm gì, như vậy không cần phải lo lắng.
Cố Trường Ca bước chậm rãi rời khỏi Diện Bích phong, tay cầm lệnh bài của sư tôn Tô Tinh Vận, ánh mắt sắc bén nhưng bình thản như không để bất kỳ ai hay điều gì vào mắt. Con đường núi heo hút, hoang vu và lạnh lẽo, từng tán lá rơi lác đác dưới chân hắn như xua tan chút tàn tích cuối cùng của những ngày bị giam cầm.
Khi Cố Trường Ca chạm đến chân núi, một nhóm đệ tử đứng tụm lại ngay lối đi, vừa trông thấy bóng dáng hắn, liền lộ rõ vẻ khinh thường, đôi mắt chứa đầy sự chế giễu.
"Ồ, chẳng phải là kẻ bị phạt Diện Bích hay sao?" Một đệ tử trẻ tuổi cao ngạo lên tiếng, nụ cười mỉa mai nở trên môi. "Sao, bây giờ định trốn chạy khỏi Diện Bích phong để thoát tội à?"
Cố Trường Ca vẫn điềm tĩnh, không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn qua đám người trước mặt, ánh mắt sắc lạnh, nhưng đầy lãnh đạm.
Thái độ đó càng khiến đám đệ tử kia tức giận. Một kẻ trong bọn hằn học bước lên, giọng cười khinh bỉ vang lên giữa không gian yên tĩnh.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể nhìn bọn ta như thế hả? Một kẻ phản nghịch thì có tư cách gì mà ngạo mạn? Có phải ngươi quên mất chỗ đứng của mình rồi không?"
Không dừng lại ở đó, tên đệ tử khinh thường bước tới, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Cố Trường Ca, rồi lớn tiếng quát, "Ngươi muốn được tha thứ? Được! Ta sẽ thay mặt các trưởng lão dạy dỗ ngươi một bài học, cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Vừa nói hắn muốn tiến lên vung quyền về hướng Cố Trường Ca, nhưng khi nắm đấm chỉ còn cách gò má Cố Trường Ca vài tấc, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức đầy ác ý hướng về phía hắn, tên đệ tử kia liền bị dọa lui, rút tay lại lui về sau mấy bước.
Đám người xem kịch vui thấy vậy liền kinh ngạc, làm sao đánh tới trước mặt rồi phút cuối lại kéo tay về, một tên trong đó có chút nóng lòng nói ra.
"Trương Tam, ngươi làm cái gì vậy? Cố Trường Ca đã không còn là đại sư huynh, hắn lại tự tiện rời đi Diện Bích phong, đây chính là làm trái môn quy, chúng ta mỗi người đều là đệ tử của Thanh Vân tông, có quyền bắt giữ lại hắn."
Nghe lời nói hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, đám người như tiếp thêm động lực, đặc biệt là tên Trương Tam kia, nắm đấm càng thêm khép chặt lại, chuẩn bị vung quyền lần hai, liền bị một đạo âm thanh cản lại.
"Dừng lại."
Đám người kinh ngạc quay người về phía sau, người đến chính là Trương Tuấn Hùng, tam đệ tử của Tô Tinh Vận.
Hắn bây giờ tại Thanh Vân tông chính là tân nhiệm đại sư huynh, không ai dám đắc tội với hắn. Trương Tuấn Hùng vừa đi đến, liếc nhìn đám người một cái rồi nói:
"Tụ tập ở nơi này đông như vậy làm gì?"
Một tên trong đám người nịnh nọt cười nói:
"Trương sư huynh, Cố Trường Ca hắn dám trốn đi Diện Bích phong, chúng ta chỉ là muốn bắt hắn lại giao nộp cho tông môn." Nói xong hắn quay sang quát Cố Trường Ca.
"Họ Cố kia, còn không mau chào Trương đại sư huynh."
Cố Trường Ca giống như không có nghe thấy, nhìn Trương Tuấn Hùng một chút, hắn thân hình vạm vỡ, cao hơn Cố Trường Ca nửa cái đầu, nhưng làn da có chút ngâm, khuôn mặt thô kệch, tựa như một đầu uy mãnh hắc hùng.
Trương Tuấn Hùng cũng nhìn hắn, nội tâm đau lòng biết bao nhiêu. Nhưng lại không có cách nào giúp đỡ đại sư huynh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cố Trường Ca không nhìn Trương Tuấn Hùng quá lâu, liền tiếp tục tiến về phía trước, đám người kia muốn quát lớn liền bị Trương Tuấn Hùng ngăn cản.
"Trường Ca sư huynh đã được tông chủ bỏ lệnh cấm túc tại Diện Bích phong, lệnh bài trên tay hắn chính là bằng chứng."
Nghe Trương Tuấn Hùng nói như vậy, đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, khuôn mặt biến ảo không ngừng.
Tên Trương Tam vừa rồi hừ lạnh, có chút bất mãn nói:
"Hừ, được tha thì như thế nào, dù sao cũng đã là phế nhân, Thanh Vân tông không nên nuôi loại phế vật n.."
Hắn còn chưa kết thúc lời nói liền bị một đạo phi kiếm chém tới, nhưng may mắn là chém hút, chỉ để lại một vết sẹo trên mặt. Trương Tam tức giận đang muốn quát mắng, nhưng khi thấy đạo thân cảnh kia, chính là đang cưỡi phi kiếm bay đi Hồng Nguyệt Nguyệt, hắn lưng đổ mồ hôi lạnh, không dám nói thêm nửa lời.