Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phong Lam

Unknown

Chương 1: Trại huấn luyện số 8

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trại huấn luyện số 8


Tịch Lam chửi mắng bản thân một cách chua chát, hắn được đánh giá là hạng F, tu vi mãi mãi không thể vượt quá Kết Đan kì, vậy nên hắn dù có học giỏi thế nào thì cũng chỉ tính là hàng phế thải, bị bỏ mặc ở cái bãi rác lạnh lẽo, tanh tưởi và hôi hám này. Sáng hôm sau, gà còn chưa kịp gáy thì Tịch Lam đã bị dội một xô nước muối vào người, hắn đau đớn, giãy đành dạch như con cá ở tên sàn nhà bẩn thỉu.

- C·hết tiệt! Nếu tên anh hùng đó không tồn tại vậy thì ta đã không bị nhốt vào cái chốn này này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tỉnh lại trong căn phòng giam chật chội, Tịch Lam vừa than thở vừa cảm thấy thật may mắn: (đọc tại Qidian-VP.com)

- C·hết tiệt! C·hết tiệt…

Tịch Lam nghiêng đầu qua, nhìn sang buồng bên cạnh. Phía sau song sắt lạnh lẽo là một khoảng không trống rỗng. Hôm qua hình như có một đứa bé được nhốt ở đây, nó bị mất một tay thì phải. Hôm nay không thấy vậy thì chắc là c·hết rồi, dù sao cái chuồng bên cạnh cũng đã qua ba đời chủ, lần trước tên xấu số kia chúng gió, c·hết cứng ra, đến khi bốc mùi mới có người đến dọn dẹp.

Giọng giáo quan hôm nay thật lạnh, gió tuyết ngoài kia cũng không đến nỗi băng hàn như vậy. Tịch Lam không thể dừng run rẩy, hắn nghe thấy giọng của tử thần đang gọi tên mình. Tịch Lam cố gắng co người, nép mình không chịu ra, ngay lập tức từ ngoài có hai tên đô con bước vào, bọn này có cầm theo một cây gậy dài có thòng lọng ở đầu.

Trong thùng xe có khá nhiều người nên cực kỳ nóng bức và ngột ngạt, chỉ thở thôi cũng là một việc cực kỳ khó khắn rồi. Tịch Lam hai mắt nhắm chặt, đầu óc hoa cả lên, mùi mồ hôi của đám người lâu rồi chưa tắm nó vừa chua chư chanh, khẳm như mắm. Tệ nhất là bọn người này không nằm yên mà lúc nhúc, chen chúc, chèn ép nhau như một lũ sâu bọ, cảm giác kinh tởm và tuyệt vọng ấy thật khó mà tưởng tượng. Sau nhiều giờ đồng hồ di chuyển, Tịch Lam cảm thấy đất trời quay cuồng, còn có tiếng động cơ phản lực rít chói tai. Có lẽ hắn đã được chuyển lên một cái máy bay nào đó.

Nhưng tất cả mơ mộng ấy kết thúc rồi. Vào cái ngày bước chân lên đài cao để làm lễ trưởng thành, hắn đã từ vị trí thiên tài cao cao tại thượng rơi xuống làm phế vật bất nhập lưu. Triệu hồi thú mà hắn kỳ vọng cũng chỉ là một con Độc Phong rất bình thường. Hắn vô cùng tuyệt vọng, cố gắng cầu xin cho được kiểm tra lại nhưng không. Binh lính canh giữ đã túm cổ và ném hắn vào cũi như cách người ta bắt một con c·h·ó. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Lôi nó đi!

- Chưa được một tháng đ·ã c·hết ba mạng người, nơi này quả thật là địa ngục…

Suốt mấy ngày qua chẳng biết vì cái gì mà hắn thường bị bỏ đói. Cái đói thực sự vô cùng khủng kh·iếp, nó không g·iết c·hết n·ạn n·hân ngay mà từ từ dày vò, t·ra t·ấn người đó trong vô tận. Tịch Lam đã phải vật lộn rất nhiều để tồn tại, hắn ăn thịt chuột cống, gián, dòi bọ mà chẳng cần sơ chế gì cả. Chúng thật kinh tởm, tanh tưởi và h·ôi t·hối.

Lúc đó cơ thể, thiên phú đều đã đạt tới ngưỡng có thể đo đạc được bằng các loại máy móc tinh vi. Nói rằng nơi đó và Vũ Môn cũng không sai, vượt qua thì cá chép hóa rồng, uy bức, oai nghiêm, thống trị một phương. Thất bại vậy chính là tìm c·hết, những con tạp long què quặt, dị dạng cùng những con cá chép vô năng tốt nhất không nên tồn tại.

- Lại sống thêm được một ngày!

Tịch Lam nhắm mắt lại, không suy nghĩ nữa. Có lẽ cuộc đời hắn rồi cũng kết thúc một cách nhạt nhẽo như vậy.

Để mà nói thì nơi này chẳng khác gì cái chỗ nuôi gia s·ú·c là mấy, ngay cả nhà tù tệ nhất An Lạc quốc cũng có khi tốt hơn cái chuồng c·h·ó này. Là một kẻ chân tay lóng ngóng, trói gà không chặt, hắn thực sự không tin rằng bản thân vẫn mình còn sống.

Cái tên anh hùng mà hắn nguyền rủa ấy chính là người đã hy sinh bản thân đồng quy vu tận với thú vương, cứu vớt An Lạc khỏi nguy cơ diệt quốc. Không ai biết anh ta từ đâu tới, tên là gì, chỉ biết anh ta mang họ Hồ. Từ đấy một tục lệ mới đã ra đời, những đứa trẻ “Tiềm năng” từ khắp nơi trên đất nước sau khi bộc phát thiên phú bẩm sinh sẽ được nhà nước bảo hộ, ban cho họ “Hồ”.

Hôm nay vẫn vậy, chẳng có thức ăn, chỉ có một ít nước bẩn chảy ra từ rảnh thoát nước mà thôi. Tịch Lam cười cay đắng, hắn từ từ lết tới, hục mặt xuống cái rãnh đó mà húp sùn sụt. Sau khi tích đầy một bụng nước, hắn nằm ngửa mặt lên trời, hai mắt đờ đẫn:

Tháng 7 năm 2123, vừa mới đầu thu, tuyết đã rơi phủ kín mọi con đường dẫn vào thủ đô. Từ cái ngày đại hủy diệt vào một trăm năm trước, thời tiết địa cầu càng lúc càng khắc nghiệt. Thiên tai không dứt suốt nhiều năm đã tàn phá toàn bộ nền nông nghiệp của An Lạc. Ngày đó, chỉ cần bước ra ngoài đường là có thể thấy được vài cái xác người đang phân hủy nằm còng queo ở đâu đấy. Không khí thì luôn thoang thoảng một mùi th·ôi t·hối của trứng ung và mùi ngây ngấy, tanh tanh đến lợm giọng của mỡ người. Phải mất hơn ba năm, An Lạc mới có thể thoát khỏi n·ạn đ·ói kinh hoàng ấy, dân số cũng chỉ còn lại khoảng hai phần ba.

Nhưng mà cái thời kỳ kinh khủng đó cũng qua lâu rồi, bây giờ là là thời đại khai phá. Bằng một điều thần kỳ nào đó, trái đất đang từ từ to ra như một miếng bọt biển thấm nước. Các vùng đất mới, tài nguyên mới, cùng với những nền văn minh kỳ lạ từ từ lộ diện. Chúng đến từ hư không, chả ai biết rõ nguồn gốc của chúng, tuy nhiên những lợi ích mà loài người thu được từ nó là không thể phủ nhận. Tuy vậy, đâu phải ai cũng được tận hưởng cái thế giới màu hường, hoa lệ ấy. Dù thời đại nào thì sự phồn vinh xa hoa vẫn luôn được xây trên lưng những kẻ nô lệ, bần cùng… (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 1: Trại huấn luyện số 8

Tịch Lam nhớ về cái thời mình còn là “Tinh binh ưu tú” tiền đồ sáng lạn. Hắn lúc đó còn tuyên bố sẽ có được phần thưởng và đãi ngộ lớn nhất của Hồ gia. Nào là hầu gái vài trăm người, biệt thự giữa thủ đô, ruộng vườn thì phải nói đến thẳng cánh cò bay, doanh nghiệp ăn theo nhiều không kể xiết.

Từ khi lên máy bay, thời gian trôi qua gần một ngày nữa. Không có thức ăn, nước uống, không thể cử động cũng không thể nhìn thấy gì, dây là một sự t·ra t·ấn tinh thần và thể xác đến cùng cực. Rất nhiều tiếng là hét, chửi rủa phát ra nhưng rồi chuyển thành tiếng rên rỉ, cầu xin trong tuyệt vọng.

- Từng nghe mấy người già kể về n·ạn đ·ói nắm ấy, cái gì n·gười c·hết nhiều đến mức dọn không xuể, chỉ có thể dùng xe mà ủi, chất thành đống ở nơi thưa người rồi tạt xăng t·hiêu r·ụi. Rồi mấy kẻ đã mất đi nhân tính, hành động như loài s·ú·c· ·v·ậ·t, lao vào đống xác thịt đồng loại đang cháy xém mà cắn xé, mà nuốt trọn. Đúng là không trải qua thì không thể hểu con “Quỷ” đói đó đáng sợ thế nào.

Tên giáo quan rút ra khẩu s·ú·n·g điện, lão bóp cò cái tách, Tịch lam ngay lập tức giãy đạch đạch như giật kinh phong, bàng quang không còn tự chủ nữa mà xả nước ướt hết quần. Hai tên kia cũng rất nhanh tay, một tên tròng dây vào cổ Tịch Lam kéo ra, tên còn lại khóa tay, khóa chân, trùm đầu rồi vứt lên xe tải như vứt một bao rác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trại huấn luyện số 8