Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phong Lam

Unknown

Chương 2: Trại huấn luyện số 8 (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trại huấn luyện số 8 (2)


Nằm trên giường, Tịch Lam trằn trọc mãi không ngủ được, có vẻ như mọi người ở trong phòng đều vậy, cảnh tượng hành quyết lúc nãy quá ghê tởm, quá ám ảnh. Trong phòng có hai mươi cái giường tầng được cố định xuống sàn nhà, một cửa sổ nhìn ra phía sân tập, máy quay an ninh thì có tận sáu cái, ngoài ra không còn gì khác nữa cả.

- Tốt, đồng chí hãy hỏi đi!

- Thưa chỉ huy, tôi không có ý kiến về khoản nợ của mình. Chỉ qua việc đối xử vô nhân đạo với tôi suốt một tháng qua rất không hợp lý, nếu như chính phủ muốn tôi trả nợ, vậy tốt nhất nên tạo cho tôi cơ hội làm việc chứ không phải là tra tấn tôi thừa sống thiếu c·h·ế·t như vậy.

Tịch Lam thì không cho là vậy, dù sao thì bộ đồ hắn đang mặc quá cao cấp, nếu thật là đi tù trả nợ thì sẽ không có đãi ngộ như vậy đâu. Vậy nên hắn quyết định bắt đầu tìm kiếm những thông tin có ích còn đỡ lãng phí thời gian, dù sao cũng chẳng ngủ được.

- Các đồng chí là những người đã không vượt qua lễ trưởng thành, là những người bị tước đoạt đi tên họ. Hiện tại mỗi đồng chí ở đây đều nợ An Lạc quốc 10 triệu đô la, đó là số tiền thuế dùng để nuôi dưỡng mỗi đồng chí ở đây cho đến hiện tại. Các đồng chí có câu hỏi gì không?

- Nơi này là trại huấn luyện số 8 trực thuộc quân khu 8. Một lần nữa chúc mừng cậu đã sống sót thoát khỏi luyện ngục, không phải ai cũng may mắn như vậy đâu. Giờ thì mặc nó vào và ra sân tập hợp đi.

- Từ từ, mọi chuyện ổn rồi, ổn rồi!

Buổi tập trung hôm nay quả thực không mấy vui vẻ, những kẻ làm loạn bị phạt một năm trong Luyện Ngục. Có hai tên vẫn cứng đầu, la hét “M** có biết bố m** là ai không!” với sĩ quan đã bị xử tử ngay tại chỗ.

Tịch Lam cũng chưa hiểu chuyện lắm nhưng vẫn làm theo hướng dẫn. Bộ quần áo này rất tuyệt, chất vải mềm mại, sờ vào mát lạnh, thấm mồ hôi nhanh mà lại không bí bách. Kích cỡ cũng rất chuẩn, tựa như hàng đặt may riêng chứ không phải loại sản xuất công nghiệp.

- Máy quay an ninh đa năng AX 6000 của tập đoàn Sio. Phạm vi quan sát 300 m, tầm nhìn 270 độ kết hợp với cảm biết âm thanh, nhiệt, áp suất, chuyển động… Là loại được ưu tiên sử dụng tại ngân hàng và nhà tù. Chỉ là một trại lính, có cần thiết phải làm đến mức này không?

- Đây là đâu? Ông là ai? Sao tôi lại ở đây?

- Đây là phòng bệnh, tôi là bác sĩ, còn cậu bị bệnh nên mới phải nằm đây.

Tịch Lam quan sát cái máy quay một hồi rồi ngồi phịch xuống giường mà than thở:

- Không, không phải ý ấy!

- Nghiêm!

Có vẻ Tịch Lam đã nói ra tiếng lòng của mọi người ở đây, trăm ánh mắt lúc này đều đổ dồn về vị sĩ quan. Ông ta nhìn Tịch Lam thật lâu rồi cười:

Tịch Lam vừa thở hổn hển, vừa tỏ ra cảnh giác với người trước mặt, người kia cũng chỉ đứng ở khoảng cách “An toàn” ông ta vẫn dùng giọng trầm trầm để trả lời:

Tịch Lam ngay lập tức bước lên phía trước, xoay người, đi đều bước tới trước mặt vị sĩ quan. Hắn đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, bàn tay phải giơ chéo ngang chân mày, thực hiện kiểu chào quân đội:

Nữ y tá lịch sự yêu cầu Tịch Lam, hắn cũng ngay lập tức chấp hành mà không cần thắc mắc. Sau khi ra sân tập, Tịch Lam ngay lập thức thấy được khoảng trăm người đã đứng sẵn ở đó rồi. Chỗ này có vẻ thực sự là một trường huấn luyện quân đội, nhìn ngang nhìn dọc là thấy hào sâu, kẽm gai, cảnh vệ vũ trang, xe quân dụng… Tịch Lam được xếp vào hàng đầu tiên, có vẻ như mọi người đều đang đợi hắn. Sau khi tất cả vào vị trí, một vị sĩ quan áo xanh ô liu từ từ bước lên bục cao, ông ấy đứng yên và hô to:

“Bíp, bíp, bíp” Những âm thanh chán ghét vang vọng bên tai khiến Tịch Lam bừng tỉnh. Một luồng sáng chói lóa rọi thẳng vào mắt khiến hắn giật mình bật người dậy.

Hắn cố ngắng sắp xếp lại ngôn từ, sau một lúc mới nói:

Chương 2: Trại huấn luyện số 8 (2)

- Ý tôi muốn hỏi là tên và địa chỉ của nơi này. Tôi nhớ bản thân đã ở một tình cảnh rất tồi tệ, cho dù được cứu sống thì cũng không thể có phản xạ nhạy như thế. Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tịch Lam xua tay:

Tịch Lam cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo nhất có thể, ở trong cái thùng nóng bức, hôi hám và ngột ngạt này, chỉ cần nhắm mắt lại ngủ là vĩnh viễn không còn cơ hội tỉnh lại. Nghĩ thì đơn giản nhưng làm rồi mới thấy khó, cơn buồn ngủ luôn t·ấn c·ông vào những lúc hắn ít đề phòng nhất. Tịch Lam cắn nát cả đầu lưỡi, dùng cơn đau để chống chọi nhưng càng lúc càng giảm hiệu quả. Tịch Lam bắt đầu mất đi ý thức, hai mí mắt nặng trĩu từ từ khép lại.

Sau khi hí hoáy viết lách một hồi thì ông ta bấm nút gọi người, ngay lập tức một y tá đẩy xe cút kít vào, bên trên có một bộ quân phục họa tiết rằn ri. Vị bác sĩ chỉ vào đó rồi nói:

- Báo cáo chỉ huy, tôi Tịch Lam có một câu hỏi!

Vị sĩ quan rất ngạc nhiên, Tịch Lam làm rất chuẩn các nghi thức điều lệnh đội ngũ trong quân đội dù rằng đám gà này chưa từng được đào tạo qua bao giờ. Ông ta mỉm cười, giơ tay chào lại rồi nói:

Một người mặc áo bác sĩ, tay cầm cuốn sổ liên tục dùng giọng trầm trầm trấn an hắn. Tịch Lam đưa tay ôm ngực, hắn chưa bao giờ cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy, cảm giác tựa như là vừa c·hết đi sống lại vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ngay từ đầu đây là nhà tù cho những kẻ bị đào thải chứ không phải quân doanh, đừng nghĩ ngợi nhiều. Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến đây ông ấy nhìn thẳng xuống đám người đang đứng ở phía dưới, giọng dõng dạc: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Các đồng chí trước khi đến đây đều đã trải qua một bài kiểm tra thực tế ảo tên là Luyện Ngục. Nó giúp các đồng chí trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng, c·h·ế·t chóc. Mục đích là để mài đi sự kiêu ngạo đã tích lũy suốt mười tám năm qua. Các đồng chí có mặt ở đây ngày hôm nay chính là vì trả nợ nước nhà, đây có thể xem như cơ hội cuối cùng rồi, chả thể thay đổi nguyện vọng được đâu.

Vị bác sĩ kia không trả lời ngay mà ghi chép gì đó, miệng lẩm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Trí lực nhanh nhạy, có vẻ cậu là người duy nhất còn giữ được ý chí của mình. Cậu quả thực rất đặc biệt đấy!

Tịch Lam vẫn giữ thế nghiêm, giọng dõng dạc:

- Từ lúc đồng chí bị bắt cho đến khi chuyển đến đây mới qua một ngày, lấy đâu ra một tháng tra tấn kia chứ?

Tịch Lam thở dài, con nợ thì làm gì có quyền lựa chọn. Một tháng trong thế giới ảo đã khiến hắn học được cách chấp nhận hiện thực khắc nghiệt. Tịch Lam chào sĩ quan rồi quay trở lại vị trí của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịch Lam nhớ cảnh tượng đó như in, vị sĩ quan kia chỉ đẩy nhẹ, viên bi thép xoay tròn rồi hai tên xấu số không ngừng căng phồng lên, nổ tung, máu thịt bắn ra đầy đất tựa những chùm pháo giấy, rất tởm lợm.

Cả đám ngay lập tức đứng thẳng lưng, mắt tập trung hết về phía ấy. Trong ấy cũng có vài kẻ không chịu chấp hành mệnh lệnh, ngay lập tức bị cảnh vệ phía sau bắt lại và áp giải lên phía trước. Vị sĩ quan lấy từ trong túi ra một viên bi thép màu xám trắng, ông từ từ bước tới phía những kẻ nổi loạn, miệng gằn từng chữ. Giọng nói ấy rất vang, lại còn mang theo uy áp của cường giả:

Một anh bạn ở tầng dưới nghe vậy thì tặc lưỡi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trại huấn luyện số 8 (2)