Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phong Lam

Unknown

Chương 3: Cái giá của sự tò mò

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Cái giá của sự tò mò


Sau khoảng nửa tiếng, phía bên kia cuối cùng cũng hồi đáp lại:

- Chậc chậc! Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Là đồng chí tự nguyện hiến tặng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của mình cho những người cần nó. Những người kia tri ân đồng chí bằng cách quyên góp tự nguyện cho quỹ phúc lợi quốc gia. Không có mua bán gì ở đây cả, hãy nhớ điều đó.

- Cám ơn đã sử dụng dịch vụ.

“Bốp, bốp, bốp” Vị bác sĩ kia vừa vỗ tay vừa cười hớn hởn, ông ta nhìn thẳng vào Tịch Lam mà đe dọa:

Mọi người hầu như đều trùm chăn mà co ro, chẳng ai nói chuyện với ai, họ cứ như đang sợ cái gì đó vậy. Do Luyện Ngục đã mài mòn ý chí của họ hay là do màn xử tử những kẻ nổi loạn kia khiến bọn họ hồn bay phách lạc? Tịch Lam cứ vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa đi dạo, lâu lâu gặp được vài người có phong thái ngáo ngơ, không sợ trời, không sợ đất giống hắn thì liền bắt chuyện làm quen. Nhưng mấy tên ấy cứ tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo, chả thèm để ý tới hắn.

- Muộn rồi, một khi nhấn vào cái nút đó là đã đồng ý với tất cả mọi điều khoản của chúng tôi. Quân đội cần những binh sĩ biết nghe lời chứ không phải những binh sĩ thích tò mò. Những người không sợ Luyện Ngục như đồng chí rất nguy hiểm, nhưng họ lại không phạm lỗi gì quá lớn để bị hành quyết công khai nên là cái nút đó mới ra đời. Mục đích của nó là để loại bỏ những kẻ cứng đầu, hay tò mò như đồng chí.

- Sau khi trải qua Luyện Ngục, người bình thường sẽ hình thành sự sợ hãi vô hình với nó. Vậy nên bọn họ sẽ luôn có suy nghĩ như “ Nếu lỡ lời sẽ bị phạt” “Nếu làm gì đó thì sẽ bị phạt” “Nếu nhấn cái nút thì sẽ bị phạt” Chính những suy nghĩ như vậy sẽ khiến các tân binh trở nên ngoan ngoãn và nghe lời hơn. Cho dù chúng tôi không phổ biến luật lệ hay bố trí canh gác thì bọn họ cũng sẽ chẳng làm gì cả. Trong tâm trí họ lúc này, tất cả mọi thứ họ làm đều sẽ dẫn đến Luyện Ngục.

- Xin chào đồng chí, tôi tên Tịch Lam, là lính mới nhập ngũ ngày hôm nay. Hiện tại tôi chưa được phổ biến về quân ngũ và đơn vị trực thuộc của bản thân. Vậy nên tôi mong muốn được cung cấp sách hướng dẫn chi tiết để có thể học tập và chuẩn bị cho khóa huấn luyện sắp tới.

Một giọng nói điện tử từ đầu dây bên kia ngay lập tức xuất hiện, Tịch Lam mỉm cười, hắn lịch sự nói ra yêu cầu của mình: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Một lũ điên!

- Chào chỉ huy, chúc ngài một buổi tối tốt lành!

- Píp, yêu cầu của đồng chí đã được chấp thuận, khoản nợ hiên tại của đồng chí sẽ tăng từ 10 triệu đô lên 11 triệu 6000 đô.

Tịch Lam thở hắt ra:

Vị chỉ huy đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng:

- Píp, trung tâm hỗ trợ quân khu 8 xin nghe.

- Tôi mua sách chứ không cần làm phẫu thuật! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Píp, yêu cầu đang được gửi đi, xin hãy đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Một lũ nhát c·h·ế·t!

Ông ta đưa cho Tịch Lam một xấp giấy rồi thao thao bất tuyệt, Tịch Lam bực mình la lớn:

- Vậy thì sẽ chỉ có ông và tôi thực hiện cuộc phẫu thuật này thôi đồng ý chứ?

Đi tới cuối hành lang, chỗ này có một cánh cửa lớn nhưng đã bị khóa chặt. Bên cạnh cánh cửa có một cái nút đỏ và loa, có vẻ là dùng để liên lạc khẩn cấp với bên ngoài. Tịch Lam nhìn chằm chằm vào nó một hồi và nghĩ “Cùng lắm là lại vào Luyện Ngục”. Thế là hắn mỉm cười, đưa tay nhấn nút.

- Thật sao? Chỉ cần đồng chí chấp nhận cuộc phẫu thuật này do tôi làm bác sĩ phẫu thuật chính thì mọi chuyện còn lại đều dễ nói.

- Ra vậy, là cái nút của sự sợ hãi nhỉ?

- Ôi, khách quý. Cám ơn đồng chí đã sử dụng dịch vụ phẫu thuật của tập đoàn y tế quân khu 8. Xin đồng chí hãy ký vào giấy chấp nhận rủi ro để tiến hành phẫu thuật, có vài nguy hiểm đồng chí cần phải chú ý…

- Ha ha ha! Vậy bây giờ mọi người sẽ g·i·ế·t tôi sao?

- Không đâu!

- Rồi rồi!

Tịch Lam chửi thầm, hắn cũng không dám to tiếng, dù sao nơi này không có sự riêng tư, mọi lời nói ra phải thật cẩn thận, nếu không rất dễ méo miệng.

Nơi này tuy khắp nơi đều là máy quay an ninh nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cảnh vệ. Sau sự kiện đẫm máu hồi sáng, hầu như ai cũng khá ngoan ngoãn, không còn tên ngu nào dám làm loạn nữa. Lang thang ngoài hành lang, Tịch Lam thấy không khí thật là u ám, tĩnh lặng.

Chương 3: Cái giá của sự tò mò

Tịch Lam ngh câu trả lời này thì hài lòng, hắn đứng im ở đó chờ đợi kết quả cuối cùng đến với mình. Hành động này của hắn thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Tịch Lam nhìn về phía những kẻ đang lấp ló phía xa thì chỉ cười khẩy: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịch Lam hơi nhíu mày:

- CPU sinh học AC 221 mà những 1 triệu đô? Tuyển tập sách hướng dẫn cho tân binh 100 đô? Chi phí phẫu thuật cấy ghép 5900 đô?

Một giọng nói vang lên từ phía sau Tịch Lam, hắn giật mình quay người lại thì thấy vị sĩ quan hồi sáng đã ngồi ở đấy từ lúc nào. Hắn từ lúc vào đây không hề thấy, nghe hay cảm nhận được sự tồn tại của ông ta.

Tịch Lam hoảng hồn hét lên, hắn cần sách thôi mà chứ đâu cần phụ kiện kèm theo này.

- Cái quái gì thế này, quân đội mà cũng chơi kiểu tư bản bẩn thế này á!

- Quân đội chính quy mà cũng buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g ư?

Vị bác sĩ kia nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ:

Vị bác sĩ kia có vẻ cũng chẳng hề ngạc nhiên trước sự tức tối ấy: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịch Lam nghe vậy thì mặt có hơi đen lại, “Tít, tít tít, xè xè” âm thanh giống như máy tính tiền ở siêu thị vang lên, từ phía dưới cái loa, một tờ hóa đơn dài loằng ngoàng xuất hiện. Tịch Lam vội nhận lấy rồi xem xét thật kỹ, những thứ ghi ở trong đó thật sự không thể tưởng tượng được.

Tịch Lam lườm ông ta:

Tịch Lam mỉm cười một cách quái dị:

Vị bác sĩ kia suy tư một chút rồi cũng nở nụ cười méo mó, nhìn rất biến thái:

- Này, tôi sẽ ký giấy phẫu thuật, tuy nhiên tôi sẽ là người chỉ đạo cuộc phẫu thuật này cũng như chỉ định bác sĩ. Như vậy có được không?

Tịch Lam điên cuồng ấn cái nút, cố gắng thanh minh nhưng phía bên kia thì chỉ đáp lại gọn lỏn:

- Vậy thì khá khó nhưng không sao, tôi thích thử thách.

- Chính xác!

Tịch Lam la lớn rồi xé cái hóa đơn, nhưng mọi chuyện muộn rồi. Cánh cửa mở ra, nguyên một dàn cảnh vệ vũ trang đầy đủ “hộ tống” hắn đến phòng phẫu thuật. Ở đây, Tịch Lam lại gặp vị bác sĩ đáng ghét kia.

Tịch Lam nghe vậy thì bật cười:

Tịch Lam vẫn ngồi chứ không đứng, tay giơ lên chào cho có lệ, khuôn mặt tỏ rõ sự bình thản đến lạ. Vị sĩ quan đó cũng không hề tức giận, ông chỉ vào đống giấy đặt trước mặt Tịch Lam mà nói:

- Đồng chí, tôi chỉ mua sách thôi mà, đồng chí in nhầm hóa đơn rồi!

Hắn cầm đống giấy tờ lên mà đọc tỉ mỉ từng chữ một. Bỗng khóe miệng Tịch Lam không thể ngừng cười được, hắn đã phát hiện ra một vài lỗ hổng có thể tận dụng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Cái giá của sự tò mò