- Ta đã biết. Mẫu vật thí nghiệm sẽ lập tức được đưa đến.
Nói xong, người này nhanh chóng tắt máy, nhìn qua người còn lại:
- Thủ tướng, ngươi đã nghe thấy rồi chứ, mau đi chuẩn bị mẫu vật thí nghiệm đi.
- Tổng thống, chẳng lẽ thí nghiệm kia sắp thành công rồi sao.
Tổng thống đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, thở ra một làn khói trắng, gật đầu:
- Chuyện này diễn ra nhanh hơn dự kiến của chúng ta. Dựa theo tiến độ này, trong vòng một tháng nữa, lô thuốc giải chính thức đầu tiên sẽ được điều chế xong.
- Ha ha, rất tốt. Ngươi đợi ta một lát.
Thủ tướng để lại một câu nói rồi bước ra ngoài của. Dương Thiên cùng Thanh Vũ vẫn đứng một bên lắng nghe. Hắn lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Bên kia rất nhanh vang lên âm thanh đáp lại:
- Thanh Phong.
- Huyết Vũ.
- Bát phương thiên địa.
- Văn gia độc tôn.
- Âm điệu, khẩu lệnh trùng khớp. Lực lượng đặc vệ Văn gia kính chào thủ tường. Không biết ngài gọi bọn ta là có việc gì?
- Lập tức đưa một mẫu vật thí nghiệm đến phòng nghiên cứu. Lần này nhớ lựa chọn mẫu vật cao cấp. Tu vị ít nhất phải đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ.
Bên kia dừng lại một lúc mới hồi đáp:
- Việc này có điểm khó khăn. Hiện tại trong căn cứ không còn lưu lại bất kỳ mẫu vật thí nghiệm nào có tu vị đạt đến Luyện Khí hậu kỳ chứ đừng nói đến Trúc Cơ kỳ. Có thể tạm thời sử dụng vài tên Luyện Khí trung kỳ được hay không?
Thủ tướng dứt khoát nói:
- Bắt lấy một tên Trúc Cơ kỳ yếu nhất, cho hắn uống thuốc độc rồi chuyển đến phòng thí nghiệm.
Đầu dây bên kia lập tức phản đối:
- Không được, Trúc Cơ kỳ là lực lượng nòng cốt của gia tộc. Dù là người yếu nhất cũng không được tùy tiện động vào. Nếu gây nên sự bất ổn trong tâm lý của bọn họ, Văn gia chúng ta sẽ mất nhiều hơn được.
- Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Phương pháp điều chế thuốc giải đã sắp thành công. Hắn tối đa cũng chỉ bị mất hết tu vị trong một khoảng thời gian ngắn. Ta lại để cho hắn vài lợi ích, tin tưởng sẽ có nhiều kẻ tranh nhau đến thử thuốc.
Đầu dây bên kia bán tín bán nghi, dò hỏi:
- Thật vậy sao?
- Đương nhiên. Nếu không ta làm sao dám sử dụng Trúc Cơ kỳ của gia tộc để đem ra thử thuốc. Não ta còn chưa có bị úng nước a.
- Được. Vì lợi ích gia tộc, ta sẽ nhanh chóng mang mẫu vật đến phòng thí nghiệm.
Tắt máy, thủ tướng vui vẻ đi vào trong. Quá trình nghiên cứu này do hắn và tổng thống đồng thực hiện, chỉ cần điều chế thuốc giải thành công, bọn họ sẽ nhận được trọng thưởng của gia tộc, tu vị lại có thể một lần đại tiến a.
Dương Thiên vẫn chưa vội hành động, hắn đã hơi hiểu ra thứ gì đó nhưng vẫn cần thông tin xác thực hơn.
Thủ tướng quay trở lại phòng, tổng thống đã sớm chuẩn bị sẵn một chai rượu, rót sẵn ra để mời hắn. Cả hai nâng ly chúc mừng:
- Khi quá trình nghiên cứu thành công, ta và ngươi cũng nên lùi lại, nhường chức vị hiện tại cho đám trẻ trong gia tộc rồi.
- Không sai, nắm giữ quyền lực tuy rằng không tệ, nhưng đối với Tu Chân giả chúng ta mà nói thì đạt được tu vị càng cao, sống càng lâu mới là chuyện quan trọng nhất. Những năm qua ta và ngươi đã qua hao tâm khổ tứ trong việc phát triển quốc gia này khiến cho tu vị đính trệ không tiến thêm được. Đại hạn sắp đến, cũng đã đến lúc lui về rồi.
Thủ tướng gật đầu đồng tình:
- Ngươi nói đúng, chúng ta vất vả quá nhiều rồi. May mắn khi còn tại vị hoàn thành được nghiên cứu quan trọng này. Dựa theo quy định của gia tộc, phần thưởng đạt được đủ để tu vị chúng ta tiến thêm một bước nữa.
Tu vị hai người đều là Trúc Cơ Trung kỳ, tuổi thọ 200 năm. Tiến thêm một bước nữa chính là Trúc Cơ hậu kỳ, có thể sống đến 300 năm. 100 năm thọ nguyên a, ai mà không vui mừng.
Dương Thiên đứng ngoài đợi lâu mà hai lão già này vẫn chưa nói vào chuyện chính. Hắn mất kiên nhẫn mở cửa bước vào. Trước ánh mắt bất ngờ của hai người, Dương Thiên đi lại cầm lấy chai rượu trên bàn, một hơi uống cạn rồi nói với bọn họ:
- Hai lão già các ngươi nói chuyện thực quá dài dòng. Chính sự không nói mà chỉ lo đến việc tăng cao tu vị an hưởng tuổi già. Có cần ta giúp các ngươi đoàn tụ với tổ tiên sớm một chút hay không.
Hai lão nhân vẫn giữ bình tĩnh, tên tổng thống lấy thêm một chai rượu dưới chân bàn đặt lên trước mặt Dương Thiên:
- Tiểu huynh đệ, đã đến đây thì là khách của bọn ta. Loại rượu này ta có rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thái độ của hai lão già này khiến Dương Thiên hơi bất ngờ. Theo suy nghĩ của hắn, trước tiên bọn hắn sẽ hỏi Dương Thiên là ai rồi lao lên tấn công mới đúng. Quả nhiên là lão quái vật đã sống nhiều năm, suy nghĩ và hành động cũng kín kẻ hơn nhiều so với đám người trẻ tuổi ngoài kia.
Dương Thiên ngồi xuống, ra hiệu cho Thanh Vũ cùng tiến vào:
- Ta có mời thêm một người bạn, không có vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên không có, các ngươi cứ tùy tiện.
- Vậy tại sao ngươi còn chưa chịu đứng lên nhường chỗ cho nàng?
- Thất lễ, là do ta tuổi đã cao, tay chân có chút chậm chạp.
Thủ tướng ngoan ngoãn đứng dậy theo lời của Dương Thiên, bước qua ngồi cùng một ghế với tổng thống. Thanh Vũ gương mặt lạnh lùng, chứa đầy sát khí tiến vào ngồi cạnh Dương Thiên. Đối với nàng, bất cứ tộc nhân nào của Văn gia đều là kẻ đáng chết. Nắm tay Thanh Vũ để trấn an nàng, Dương Thiên quay lại hỏi hai người kia:
- Chắc các ngươi đã biết lý do bọn ta đến đây rồi phải không?
- Tiểu huynh đệ, bọn ta và ngươi chưa từng một lần gặp mặt. Sao có thể biết được lý do ngươi xuất hiện ở đây.
Dương Thiên bật cười, hai lão già này, diễn kĩ rất tốt. Chuyện này rất bình thường, thân là nguyên thủ quốc gia, hàng ngày đối mặt với đủ mọi loại người, diễn kĩ là một trong những thứ bọn họ am hiểu nhất.
- Ngươi không biết bọn ta là ai mà vẫn tiếp đón nhiệt tình như vậy sao?
Tổng thống hiền từ gật đầu:
- Bọn ta là lãnh đạo của quốc gia này. Tiếp đón khách quý là việc phải làm. Các ngươi vượt qua được tầng bảo vệ ngoài kia đã chứng tỏ được các ngươi không tầm thường. Đáng để bọn ta tiếp đón.
- Là vậy sao. Tốt, chúng ta cùng uống đi.
Dương Thiên cùng hai lão giả bắt đầu uống rượu, hai bên cười nói vui vẻ như bạn thân đã quen biết lâu năm. Thanh Vũ vẫn ngồi lạnh lùng ở một bên, chỉ chờ Dương Thiên ra hiệu sẽ lập tức động thủ.
Uống hết vài chai rượu ngoại, lão tổng thống đứng dậy nói:
- Các ngươi đợi ta một lát, ta vẫn còn cất dấu khá nhiều loại rượu quý hiếm ở đằng kia. Đêm nay chúng ta nhất định phải uống cho thật sảng khoái.
Thủ tướng cười:
- Lão già nhà ngươi, quen biết nhiều năm như vậy. Ngươi chưa một lần mời ta được một bữa sảng khoái như hôm nay. Hai tiểu tử các ngươi thật có phúc a.
Tổng thống cười ha hả rồi tiến lại phía bàn làm việc, cả người cúi xuống như đang cố lấy vật ở dưới gầm bàn ra. Đúng lúc này, thủ tướng cả người phóng nhanh về phía tổng thống. Một tấm kính bảo vệ bật lên ngăn cách bọn họ với hai người Dương Thiên. Ngay vị trí đứng của tổng thống và thủ tướng xuất hiện một cái lỗ hình tròn. Hai người vừa biến mất, cái lỗ trên mặt đất nhanh chóng đóng lại. Tiếng còi báo động vang lên in ỏi.
Thanh Vũ tu vị so với hai người kia còn kém hơn một ít, đương nhiên không kịp phản ứng lại. Thấy hai lão giả bỏ trốn, nàng cả người phóng lên, một quyền nện mạnh vào tấm kính. Một tiếng nổ mạnh vang lên, trên kính xuất hiện vài vết nứt. Thanh Vũ đang gấp, liên tục tung ra mười mấy quyền, vết nứt trên kính ngày càng lan rộng. Cuối cùng vỡ thành từng mảnh vụn rơi xuống đất.
Phá vỡ kính bảo vệ xong, Thanh Vũ lao nhanh về phía hai lão giả kia biến mất, một quyền nên mạnh lên sàn nhà. Âm thanh phát ra so với khi nãy còn kinh khủng hơn, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Sàn nhà làm bằng một loại hợp kim rất cứng. Một quyền toàn lực của nàng chỉ để lại một đạo quyền ấn sâu khoảng 1 mm mà thôi.
Dương Thiên vẫn thong thả uống hết ly rượu còn xót rồi bước lại gần, nhìn xuống dưới bàn làm việc. Phát hiện ra một cái nút màu đỏ, hắn đưa tay bấm thử vài cái. Không có chuyện gì xảy ra:
- Là loại cơ quan khởi động một lần. Đám người này thật sự rất cẩn thận a.
0