Phong Lưu Chân Tiên
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 195: Bị Lừa
- Ta thừa nhận hắn rất lợi hại nhưng còn xa xa không bằng được lão tổ. Ngươi phải biết lão tổ đã đạt đến Kim Đan kỳ hơn 100 năm, một thằng nhóc mới hơn 20 tuổi có thể so sánh với người sao ?
Nơi hai người đến hoàn toàn không có bóng dáng hai lão già kia mà là một căn phòng màu trắng. Xung quanh không có bất kì vật gì ngoài 4 bức tường, cả hai như bị nhốt trong một cái hộp kín.
Hai lão giả cả người bị nâng cao lên giữa không trung, lực lượng toàn thân bị khóa chặt, cố gắng hết sức cũng không nhúc nhích nổi một đầu ngón tay. Dương Thiên trầm giọng :
Dứt lời, tia lửa điện từ khắp mọi nơi phóng đến vị trí hai người. Cả căn phòng phát sáng dữ dội, từng t·iếng n·ổ đinh tai nhức ốc liên tục vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hôm nay chúng ta tiêu diệt được tàn dư của Thiên Sát. Thật đúng là song hỷ lâm môn. Đến, ta kính ngươi một ly.
- Ngươi xem, chúng ta lại lần nữa mắc bẫy của bọn chúng.
- Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, mau trả lời câu hỏi của ta khi nãy.
- Bọn hắn đã trốn thoát, chúng ta phải tìm manh mối tiếp theo ở đâu?
- Xem ra các ngươi đã nghe lén được không ít. Kĩ thuật ẩn thân rất cao minh a. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần đầu tiên giả vờ yếu thế để lấy thông tin kẻ địch lại thất bại. Không những vậy còn bị hai lão già này chơi một vố đau, bảo sao hắn lại không tức giận cho được.
Trong khi hai người đang thi nhau tán thưởng vị đại nhân kia, cửa phòng đột nhiên mở bật ra. Dương Thiên cùng Thanh Vũ bước vào bên trong. Chỉ cần là người quen biết với Dương Thiên, nhìn thấy gương mặt của hắn lúc này đều hiểu, hắn thực sự tức giận rồi.
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh, không xác định được vị trí phát ra:
- Ta chợt nhớ ra, tra khảo chỉ cần một người là đủ rồi. Hai người là hơi dư thừa.
Đây là một hệ thống ống trượt khá dài, cả đường ống tối đen như mực, hai người tốn đến gần 10 phút đồng mới nhìn thấy ánh sáng nơi lối ra. Nhảy ra khỏi đường ống, Dương Thiên nhẹ nhàng tiếp đất, một tay đỡ lấy Thanh Vũ.
Đám người này chỉ là phàm nhân, Dương Thiên không có thời gian chơi đùa với bọn họ. Hắn nhìn Thanh Vũ:
- Thật phiền phức.
- Lập tức bỏ v·ũ k·hí xuống, buông tha chống cự.
- Ta nói, ta sẽ nói hết những gì ta biết. Mong ngươi tha cho ta một con đường sống.
- Tốt lắm, mau nói ra tất cả những gì ngươi biết. Nếu tâm trạng ta khá hơn một chút, biết đâu lại thưởng cho ngươi vài thứ tốt thì sao.
- Chút tiểu xảo vặt vãnh mà thôi. Không đáng nhắc đến.
- Chẳng lẽ ngay từ lúc bọn ta bước vào phòng, các ngươi đã biết bọn ta là ai. Còn nữa, thứ thuốc giải các ngươi đang muốn nghiên cứu là gì.
Tổng thống liền phủ nhận :
Thủ tướng mặt cười cứng lại, chuyển sang lo lắng :
Bên kia yên lặng trong chốc lát mới nói:
Thấy hai người không thèm để ý tới mình, tên chỉ huy liền ra lệnh:
Nói xong, Dương Thiên đưa tay lên mặt đất vẽ thành hình một vòng tròn. Sau đó hai ngón tay của hắn xuyên thủng sàn nhà, lấy lên một miếng kim loại hình trụ khá dày. Thông đạo lại xuất hiện trong mắt hai người.
Thủ tướng bị sự cường đại của Dương Thiên hù dọa, suýt chút nữa tè ra quần, vội nói :
Tổng thống nâng lý đáp lại, khóe miệng nở nụ cười đắc ý :
- Hừ, bây giờ ta đã rơi vào tay các ngươi, muốn làm gì cứ tùy ý. Nhưng ta vẫn còn vài chuyện chưa rõ ràng.
Thanh Vũ có chút tức giận cùng lo lắng hỏi Dương Thiên:
Thanh Vũ không chút để ý đến đám đặc vụ, lo lắng hỏi Dương Thiên:
Biết được âm thanh này là do hai lão già kia phát ra, Dương Thiên quyết định giả vờ yếu thế để tìm hiểu thêm chút thông tin. Nếu mọi thứ đúng như hắn dự đoán, lần này hắn lại mang về một món lễ vật lớn cho Diệp Vấn Thiên rồi.
Dương Thiên nhíu mày, ngón tay khẽ động, lão tổng thống cả người bị cự lực bóp chặt, máu thịt, xương cốt bị co chặt lại thành một viên cầu rơi xuống đất.
- Suy đoán này của ngươi rất hợp lý, ngoài nguyên nhân này ra, tạm thời ta chưa tìm được đáp án khác.
- Ta sẽ mở ra thông đạo, ngươi theo sát ta.
- Chỉ là chút việc vặt, không dám nói là công to a.
Nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Dương Thiên bật cười nói với nàng:
- Ngươi có điểm còn chưa biết. Ta cố tình làm như vậy, nếu ta đoán không sai, nơi này chính là chỗ giam giữ vật phẩm thí nghiệm của Văn gia. Chúng ta đã thuận lợi đột nhập vào đây, ngươi nên vui mừng mới đúng.
Thủ tướng vui vẻ nâng ly rượu hướng về phía tổng thống:
- Xông lên, bắt giữ hai người bọn họ.
- Ta nghĩ ngươi sống càng lâu, lá gan càng ngày càng nhỏ đi rồi. Hắn là người của Ám tổ thì sao chứ, bọn họ không có bằng chứng, dựa vào cái gì để đổ tội cho chúng ta. Chưa kể đến việc Ám tổ phái người điều tra Văn gia là chuyện cấm kị, nếu đưa ra ánh sáng sẽ khiến các đại gia tộc khác bất mãn. Chúng ta chỉ cần nhịn nhục qua thời gian này, đợi đến khi đại nhân hoàn toàn khôi phục. Bất kể là Ám tổ hay tam đại thế lực, đều chỉ là đá lót đường cho ngài mà thôi.
- Ha ha. Vậy ngươi mau hỏi đi. Đối mặt với ngươi sắp c·hết, ta vẫn luôn rất nhân từ.
Trông thấy Dương Thiên cùng Thanh Vũ, hai lão giả rất nhanh làm ra động tác. Không may cho bọn hắn, thông thường Dương Thiên có thói quen cho đối thủ thực hiện xong hết mọi chiêu trò rồi mới ra tay. Đáng tiếc, lần này Dương Thiên không có tâm trạng để xem.
Tổng thống nhìn thủ tướng, khinh thường nói :
- Văn Hành, tên khốn kiếp nhà ngươi. Ngươi quên mình là người Văn gia rồi sao. Ta cảnh cáo ngươi, dù c·hết cũng không được tiết lộ bí mật. Nếu không dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể, Văn gia cũng sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ phản bội. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Sao có thể nói như vậy. Tu vị của nàng là Trúc Cơ sơ kỳ, hơn nữa một thân độc thuật vô cùng lợi hại. Hai người chúng ta tuy là Trúc Cơ trung kỳ nhưng chiến lực lại rất thấp, liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng. Đặc biệt là thanh niên kia, không biết nàng tìm đến từ đâu một trợ thủ lợi hại đến vậy, khi đối mặt với hắn, trong lòng ta có một cảm giác vô lực. Rất giống khi đối mặt với lão tổ.
- Được. Nếu ngươi đã muốn biết. Vậy ta càng không cho các ngươi biết, cùng xuống địa ngục làm quỷ hồ đồ đi. Có mỹ nữ như vậy bồi tiếp ngươi xuống suối vàng, yên tâm mà đi đi.
- Đúng vậy, bất quá nói đi cũng phải nói lại. Hắn lợi hại như vậy, có khí nào là do Ám tổ bí mật phái đến điều tra chúng ta hay không ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tổng thống gương mặt phẫn nộ, quát to:
Chương 195: Bị Lừa
Nghe nói đến đại nhân, vẻ mặt hai người đều hiện lên kính ý. Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ a, trong mắt bọn họ chính là thần linh, là cảnh giới mọi tu sĩ tha thiết đạt tới.
Đám đặc vụ phản ứng rất nhanh, phát hiện có chuyện không ổn liền nổ s·ú·n·g. Hàng trăm viên đ·ạ·n bay về phía hai người. Trong không khí bất ngờ xuất hiện một vòng sáng màu trắng nhạt ngăn cản tất cả đ·ạ·n đang bay đến. Thậm chí một ít còn bị phản xạ ngược lại khiến đám đặc vụ b·ị t·hương.
Văn Hành trông thấy một màn diễn ra ngay trước mắt, sợ hãi đã lên đến mức tột cùng :
- Không phải các ngươi đột nhập mà là b·ị b·ắt vào đây mới đúng. Phòng giam này được xây dựng bằng vật liệu và công nghệ tiên tiến nhất hiện nay. Xung quanh 4 bức tường còn có điện thế cao áp, các ngươi đừng hi vọng có thể trốn thoát ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hiện tại phải làm như thế nào. Tất cả đều là tại ngươi, ra táy bắt bọn họ lại tra khảo ngay từ đầu thì đã không có chuyện này xảy ra.
- Đại nhân, cầu xin ngươi tha cho ta. Ngươi muốn biết điều gì ta đều sẽ khai hết, không dám dấu giếm chút nào.
Lúc này cửa phòng bị đạp mạnh ra, một đám đặc vụ trên người vũ trang đầy đủ xông vào. Chĩa s·ú·n·g vào hai người hét to:
- Nếu hắn thật sự là thành viên của Ám tổ, lần này chúng ta động phải tổ kiến lửa rồi.
- Trốn thoát, trước mặt ta, không ai có thể trốn đi mà chưa có sự cho phép của ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.