Biện pháp Dương Thiên đang sử dụng gọi là “Cây gậy và củ cà rốt”. Một bên đe dọa tinh thần hắn đến bờ vực khủng hoảng, một bên đưa ra phần thưởng lớn nếu hắn chịu nghe lời. Đây là thứ Dương Thiên học được trong sách kinh tế tại trường đại học. Hiện tại áp dụng, hiệu quả vượt qua mong đợi của hắn. Văn Hàng lập tức nói ra tất cả những gì hắn biết được.
- Sau khi nghe tin Thiên Sát bị tiêu diệt, để tránh bị người ngoài tra xét được gây bất lợi, Văn gia đã tiến hành một cuộc thanh trừ. Toàn bộ thành viên còn hoạt động cũng như đã về hưu, gia đình và người thân của họ đều nằm trong danh sách thanh trừ.
Thanh Vũ cả người run lên, Dương Thiên vội nắm lấy tay nàng trấn an.
- Tại sao các ngươi lại phải làm như vậy, gia đình của bọn họ đã làm gì ảnh hưởng đến các ngươi sao?
Văn Hàng lo sợ Thanh Vũ sẽ nhịn không được mà ra tay, vội nói:
- Đây không phải là ý của ta mà là do tộc trưởng hạ lệnh. Hắn nói vì Văn gia, một chút nguy cơ dù là nhỏ nhoi cũng phải tận diệt.
Dương Thiên nhìn qua Thanh Vũ:
- Ngươi ra ngoài trước đi. Chuyện ở nơi này cứ để ta lo liệu.
- Nhưng…
- Nghe lời, tâm trạng của ngươi không được ổn. Có những chuyện không nên biết thì tốt hơn.
Thanh Vũ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Nàng biết Dương Thiên nói đúng, nếu tiếp tục ở lại đây, nàng sẽ không nhịn được mà g·iết c·hết lão già này.
Chờ Thanh Vũ rời đi, Dương Thiên mới nói:
- Tiếp tục đi, kể chi tiết cho ta. Một chỗ cũng không được bỏ xót.
Văn Hàng đã yên tâm hơn không ít, tiếp tục kể:
- Mệnh lệnh được ban bố, bọn ta liền ra quyết định thi hành. Với tư cách là phó thủ lĩnh cũ của Thiên Sát, nàng là một trong những mục tiêu hang đầu cần phải tiêu diệt. Tuy nàng ẩn nấp rất kĩ nhưng bọn ta qua điều tra đã phát hiện được một người có quan hệ rất tốt với nàng…
Dương Thiên ngắt lời:
- Những chuyện sau đó ta đã biết. Bất quá có một điểm kì quái, chắc hẳn các ngươi đã phát hiện ra Thanh Vũ ngay từ lúc nàng bước vào quốc gia này. Tại sao không lập tức ra tay?
Văn Hàng hơi khựng lại, không biết phải nói thế nào. Dương Thiên khẽ động nhẹ ngón tay, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Văn Hàng gào to xin tha:
- Mau dừng lại, ta nói, ta sẽ nói hết.
- Hừ, sớm biết điều một chút có phải đã tránh được đau đớn thể xác rồi hay không.
Bị nếm thử mùi vị cực hình, Văn Hàng cũng không dám dấu giếm điều gì :
- Là do ta ham mê sắc đẹp của nàng. Khi nàng bước vào trong đất nước này, bọn ta đều đã xem nàng là cá nằm trong giỏ. Ta muốn chờ nàng sơ hở để bắt sống, sau đó…
Lại một tiếng rắc vang lên, tay của Văn Hàng gãy lìa ra. Hắn la lên một tiếng rồi b·ất t·ỉnh. Dương Thiên đưa tay lên vuốt mũi, ngại ngùng nói :
- Thật ngại quá, là do ta không kiềm chế được. Coi như là sự trừng phạt vì ngươi dám có ý đồ với nữ nhân của ta đi.
Đánh ra một đạo Thanh Tâm chú gọi hắn tỉnh lại, Dương Thiên an ủi :
- Vừa rồi chỉ là lỡ tay mà thôi. Ngươi ngoan ngoãn trả lời tiếp, ta sẽ không tùy tiện ra tay.
Trong lòng Văn Hàng đã sớm hỏi thăm qua 18 đời tổ tông của Dương Thiên. Cái gì mà lỡ tay, rõ ràng là hắn cố ý muốn lấy cái mạng già của ta. Bất quá Văn Hàng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không nói ra.
- Sau khi theo dõi nàng một thời gian, ngươi đột ngột xuất hiện khiến bọn ta lưu ý. Có quan hệ với Thanh Vũ chắc chắn không phải là người tầm thường. Vì vậy bọn ta đã đặc biệt phái người đến điều tra, nhưng chưa kịp thu được thông tin gì thì các ngươi đã tìm đến nơi đây.
- Tốt lắm, ta cơ bản đã hiểu rõ. Nói về loại thuốc giải kia đi.
- Việc này là bí mật trọng yếu của Văn gia. Lão tổ Văn gia không biết từ nơi nào mang về một loại thuốc độc rất mạnh. Tu vị dưới Kim Đan trúng phải đều bị mất hết tu vị trong một thời gian dài. Văn gia theo lệnh của hắn nghiên cứu điều chế số lượng lớn thuốc độc cũng như thuốc giải độc để chuẩn bị cho cuộc chiến.
Suy đoán của Dương Thiên hoàn toàn chính xác, Văn gia chính là một trong những thế lực đã bị Ma môn khống chế. Thứ thuốc bí mật của Ám Tổ bị Văn gia lén lút trộm mất. Hơn nữa còn sắp điều chế thành công thuốc giải. Khi đại chiến xảy ra, chỉ có tu sĩ của Ám tổ và tam đại thế lực bị ảnh hưởng, tổng chiến lực sẽ bị giảm mạnh.
Vốn không có ý định tham gia chuyện này, nhưng đã lỡ phát hiện ra thì mang về làm quà cho Diệp Vấn Thiên cũng là chuyện tốt. Biết đâu hắn quá vui mừng mà đồng ý gả Linh nhi cho ta thì sao.
Dương Thiên trong đầu đang tự sướng, Văn Hàng đã lên tiếng :
- Mọi chuyện ta đều đã nói ra, ngươi có thể tuân thủ ước hẹn tha cho ta hay không ?
- Đừng vội. Ta còn một chuyện muốn biết. Vài ngày trước, Văn gia có một vị thiếu gia gọi là Văn Lân bị g·iết ở nước ngoài, ngươi đã nghe qua chuyện này hay chưa ?
- Đương nhiên là biết, Văn Lân tuy chỉ là một tên phế vật nhưng đại ca của hắn lại là thiên tài bậc nhất của Văn gia. Quan hệ của hai người rất tốt. Hắn lại là con thứ của tộc trưởng, chính hắn hạ lệnh cho Tứ Hung đi bắt h·ung t·hủ trở về chịu tội. Lẽ nào…
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Văn Hàng, ánh mắt hắn kinh dị nhìn Dương Thiên.
- Đừng nhìn ta như vậy. Không sai, Văn Lân là do ta g·iết. Ban đầu ta đến tìm các ngươi cũng là vì chuyện này. Có vấn đề gì sao ?
- Không, ngươi g·iết hắn là đúng. Chỉ là một tên phế vật, lại thích cáo mượn oai hùm, hống hách không coi ai ra gì. Loại cặn bã như hắn c·hết hàng ngàn lần cũng chưa hết tội. Ngươi ra tay nghĩa hiệp, giúp Văn gia trừ đi tên cặn bã này, bọn hắn phải tìm ngươi tạ ơn mới đúng.
Công phu trở mặt của tên này đúng là nhất tuyệt. Câu trước còn nói t·ruy s·át Dương Thiên, câu sau đã tán dương hắn thành đại anh hùng.
- Hiện tại ngươi đưa ta đến phòng nghiên cứu và nơi tập trung cao tầng của Văn gia. Sau khi xong việc ta sẽ thả ngươi ra.
Văn Hàng trợn mắt, vội lắc đầu từ chối :
- Đưa ngươi đến phòng nghiên cứu chỉ là chuyện nhỏ nhưng Văn phủ thì không được. Tộc nhân Văn gia mắc tội phản nghịch, h·ình p·hạt so với c·ái c·hết còn đáng sợ hơn.
- Vậy ngươi không sợ ta g·iết ngươi sao ?
Hai mắt Văn Hàng hiện lên vẻ oán độc :
- Ngươi mau g·iết c·hết ta đi. C·hết trong tay ngươi so với h·ình p·hạt của Văn gia còn tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiên thở dài :
- Nếu ngươi đã lựa chọn như vậy, ta đành thành toàn cho ngươi.
Dương Thiên bước lại gần, đặt tay lên đầu Văn Hàng định tiến hành Sưu Hồn. Đúng lúc này, Văn Háng há miệng phun ra một ngụm máu màu xanh vào mặt Dương Thiên rồi cười to :
- Ha ha, muốn g·iết c·hết ta rồi Sưu Hồn sao. Nếm thử Bản Mệnh Huyết Độc của ta trước đã.
Bản Mệnh Huyết Độc là loại máu độc, được chuyển hóa từ Bản Mệnh Tinh Huyết nhờ vào công pháp độc môn của Văn gia. Độc lực vô cùng mạnh, tu sĩ Kim Đan không cẩn thận dính phải cũng gặp phiền phức lớn. Bất cứ đệ tử nào của Văn gia đều phải tu luyện. Đây là chiêu thức g·iết địch một ngàn, tổn hại tám trăm. Người thi triển sẽ tiêu hao chín phần mười bản mệnh tinh huyết, thọ nguyên đại giảm. Đối với những kẻ thọ nguyên sắp hết như Văn Hàng, phải c·hết cùng kẻ địch là điều không thể nghi ngờ.
Từ lúc rơi vào tay Dương Thiên, Văn Hàng đã có ý định sử dụng Bản Mệnh Huyết Độc để liều mạng. Hắn chắc chắn rằng Dương Thiên sẽ không bỏ qua cho mình. Sưu Hồn thuật chỉ có thể lấy được một phần ký ức nên Dương Thiên sẽ tìm cách tra hỏi để thu được thông tin đầy đủ. Hắn cố ý giả vờ sợ sệt nói ra hết để giảm sự phòng bị của Dương Thiên đến mức thấp nhất. Vào lúc Dương Thiên xuống tay, hai bên sẽ cùng c·hết. Tâm cơ của người này, so với tên tổng thống vô dụng kia còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Đáng tiếc, lần này hắn tính sai rồi. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn hợp tác, Dương Thiên thật sự sẽ tha cho hắn một con đường sống. Một tên Trúc Cơ trung kỳ tàn phế, g·iết hay tha cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Bản Mệnh Huyết Độc tưởng chừng đã chạm vào mặt Dương Thiên liền phát ra tiếng xèo xèo nho nhỏ. Đến lúc Văn Hàng kịp nhận ra có điều không ổn, Bản Mệnh Huyết Độc đã sôi lên rồi tan biến trong không trung. Dương Thiên đặt tay lên đầu Văn Hàng, giọng nói điềm tĩnh :
- Yên tâm mà ra đi. Người của Văn gia sẽ sớm xuống dưới đó đoàn tụ với ngươi.
0