Nghe được âm thanh này, Thôn Thiên Thú lập tức nhận ra chủ nhân của nó là ai. Hắn gầm lên:
- Lần trước để ngươi may mắn trốn thoát, lần này ta sẽ cho ngươi tận hưởng cảm giác sống không bằng c·hết, xem như “đền đáp” những gì người đã làm với ta.
Dương Thiên cười nhạt:
- Lần trước ngươi suýt nữa c·hết dưới tay của ta. Nếu không phải tên kia cản trở, ngươi nghĩ lúc này mình còn mạng đứng ở đây nói những lời này sao?
Thôn Thiên Thú lắc đầu:
- Khi đó ta miễn cưỡng hấp thu những tên kia để tăng tiến tu vị, còn chưa có thời gian ổn đỉnh nên chỉ sử dụng được một phần sức mạnh. Hiện tại thì khác, ta đã hoàn toàn làm chủ được sức mạnh, ổn định cảnh giới, chân chính là nửa bước Đại Thừa kỳ. Tuy chỉ là nửa bước, nhưng Đại Thừa và Hợp Thể chênh lệch lớn đến mức nào chắc ngươi cũng có thể hiểu được.
Những gì Thôn Thiên Thú nói là sự thật, lần trước giao đấu với Dương Thiên nó cùng lắm chỉ sử dụng được năm phần sức mạnh mà thôi. Hiện tại thì khác, dưới sự trợ giúp của Tiêu Đỉnh, Thôn Thiên Thú đã hoàn toàn ổn định cảnh giới, có thể sử dụng toàn lực, so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Có điều, chỉ có như vậy thì vẫn không đủ. Dương Thiên mỉm cười:
- Vậy chắc ngươi cũng biết, nửa bước Đại Thừa thì vẫn không phải chân chính là Đại Thừa kỳ. Chỉ cần không đạt đến Đại Thừa kỳ thì không đáng để ta đặt vào mắt.
- Ngươi rất kiêu ngạo.
Dương Thiên lặp lại câu nói của Tiêu Đỉnh:
- Không phải sư phụ ngươi vừa nói, “kiêu ngạo thì đã sao? Chỉ cần có đủ thực lực thì đó không tính là kiêu ngạo”.
Vẻ mặt Thôn Thiên Thú hơi cứng lại rồi đáp:
- Đã như vậy, để ta cho ngươi thấy giữa chúng ta rốt cuộc chênh lệch lớn như thế nào.
Thôn Thiên Thú bất ngờ há to miệng, phun ra một vòng xoáy màu đen rất lớn. Vẫn là một chiêu Thôn Phệ Khí Toàn, nhưng lần này uy lực đã vượt trội hơn rất nhiều. Mặt đất, không khí, thiên địa linh khí, thậm chí linh lực trong cơ thể Dương Thiên cũng có xu hướng bị nó hút ra.
Vòng xoáy ngày càng lớn hơn, lực hút ngày càng mạnh hơn. Dương Thiên không khỏi vỗ tay tán thưởng:
- Không tệ, uy lực quả nhiên tăng tiến rất nhiều, thậm chí có thể đem linh lực trong cơ thể tu sĩ hút ra. Thôn Thiên Thú quả không hổ danh là một trong những loại Thần Thú hàng đầu.
Cảm nhận linh lực trong cơ thể Dương Thiên đang không ngừng bị hút ra, Thôn Thiên Thú đắc ý nói:
- Ngươi biết như vậy thì đã muộn. Ngoan ngoãn chịu c·hết đi.
- Ây, đừng tự tin như vậy. Ngươi bất quá chỉ là ấu thể Thôn Thiên Thú mà thôi, có thể hấp thu được bao nhiêu.
- Đủ để hút cạn ngươi.
Dương Thiên cười:
- Vậy phải thử mới biết được.
Linh lực trong cơ thể Dương Thiên cuồn cuộn xông ra, để cho Thôn Phệ Khí Toàn hấp thu dễ dàng hơn. Thôn Phệ Khí Toàn giống như một cái động không đáy, liên tục hút lấy linh khí. Thôn Thiên Thú trông thấy một màn này liền trợn mắt. Với lực hút khủng bố của Thôn Phệ Khí Toàn, tu sĩ Hợp Thể kỳ vốn không thể chịu đựng được bao lâu. Đằng này Dương Thiên lại đem linh lực ra cho nó dễ dàng hấp thu hơn, rõ ràng chính là tự tìm đường c·hết. Tên này không phải sợ quá hóa rồ rồi chứ?
Dương Thiên sợ quá hóa rồ? Câu trả lời đương nhiên không phải. Tuy hắn b·ị t·hương thế khiến cho sức mạnh sử dụng được chỉ đạt đến Hợp Thể sơ kỳ nhưng thực lực chân chính vẫn là Chân Tiên, có thể nói là linh lực vô hạn. Chỉ một cái Thôn Phệ Khí Toàn cỏn con cũng muốn hút cạn hắn quả thực quá thiển cận. Tuy Dương Thiên có rất nhiều cách hóa giải Thôn Phệ Khí Toàn nhưng hắn lại muốn lựa chọn cách này. Bởi vì Thôn Phệ Khí Toàn một khi quá tải chắc chắn sẽ dẫn đến phản phệ lại Thôn Thiên Thú, Dương Thiên khí đó chính là làm ít hưởng nhiều, không công mà vẫn giành được phần thắng.
Thời gian dần trôi qua, vẻ mặt của Thôn Thiên Thú dần chuyển từ đắc ý sang khó coi. Thôn Phệ Khí Toàn đã hấp thu một lượng linh lực khổng lồ, bắt đầu có dấu hiệu sắp chịu không nổi. Dương Thiên thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, linh lực trong cơ thể tràn ra liên miên không dứt. Biết nếu tiếp tục để như vậy sẽ có chuyện không tốt xảy ra, Thôn Thiên Thú liền hô:
- Thu.
Dương Thiên nhẹ lắc đầu:
- Đã muộn.
Dương Thiên vung tay một cái, một tia sáng màu vàng nhắm ngay trung tâm của Thôn Phệ Khí Toàn đâm thẳng vào. Thôn Phệ Khí Toàn lúc này giống như một trái bóng căng phồng, chỉ cần một chút tác động lập tức sẽ nổ tung. Một t·iếng n·ổ khổng lồ phát ra. Linh lực do Thôn Phệ Khí Toàn hấp thu từ nãy đến giờ đã đạt đến một mức độ khó tin được. Một khi bạo tạc, uy lực v·ụ n·ổ cực kỳ khủng bố.
Tiêu Đỉnh cùng Liệt Viêm Kình đang chiến đấu ở đằng xa cũng phải tạm ngưng lại, nheo mắt nhìn sang bên này. Tiêu Đỉnh cười lạnh:
- Tên đệ tử của ngươi có lẽ đã lành ít dữ nhiều.
Liệt Viêm Kình bình thản:
- Hắn không phải đệ tử của ta. Có điều ta vẫn phải khen ngợi ngươi, đến Thần Thú Thôn Thiên Thú cũng có thể thu phục được, thật sự khiến ta có chút bất ngờ.
Tiêu Đỉnh đáp:
- Chờ hắn g·iết xong tên kia sẽ đến đây trợ giúp ta. Tuy tu vị của hắn không được nhưng Thôn Thiên Thú có một loại bản mệnh thần thông rất đặc biệt. Có nó trợ giúp, ta chắc chắn sẽ giành được phần thắng.
Liệt Viêm Kình nhún vai:
- Tự tin như vậy? Nhưng ta e rằng phải để ngươi thất vọng rồi.
- Ý của ngươi là?
- Cho dù là Thôn Thiên Thú, đối mặt với Dương Thiên cũng chỉ có con đường c·hết.
Tiêu Đỉnh hơi bất ngờ. Liệt Viêm Kình bản tính cao ngạo, hắn chưa từng thấy tên này đánh giá ai cao như vậy. Lẽ nào Dương Thiên đang ẩn chứa bí mật gì đó?
Liệt Viêm Kình đưa cao trường thương:
- Những gì ta nói có đúng hay không lát nữa sẽ rõ. Nãy giờ chỉ là khởi động, tiếp theo đây ta sẽ sử dụng toàn lực, hi vọng ngươi đừng c·hết quá sớm.
Một ngọn lửa đỏ như máu tươi bắt đầu chảy ra, bao lấy trường thương. Tiêu Đỉnh thất thanh hô lên:
- Huyết Hỏa?
Liệt Viêm Kình gật đầu:
- Ánh mắt không tệ. Chính vì tu luyện Huyết Hỏa dẫn đến Hỏa linh lực trong cơ thể ta khó lòng khống chế. Vì vậy ta gần như chưa bao giờ sử dụng đến nó. Hiện tại vấn đề kia đã được giải quyết, ta có thể sảng khoái đánh một trận.
Tiêu Đỉnh không đáp, hai loại linh lực một đỏ một vàng bắt đầu vận chuyển. Thanh kiếm trên tay hắn cũng được hai loại màu sắc khác nhau đan xen. Liệt Viêm Kình ngẩn đầu cười to:
- Kim, Hỏa hai loại thuộc tính. Tiêu Đỉnh, ngươi thực sự xứng đáng là đối thủ của ta. Đến đây đi.
Mang theo sự hưng phấn, Liệt Viêm Kình quét mạnh trường thương, không gian lập tức xuất hiện một vết nứt kéo dài, đánh mạnh về phía Tiêu Đỉnh. Dưới uy lực của một thương này, gương mặt Tiêu Đỉnh xuất hiện sự nghiêm túc hiếm có, đưa kiếm lên đón đỡ.
…
Quay lại với trận chiến giữa Dương Thiên và Thôn Thiên Thú. Cả hai đều bị cuốn vào v·ụ n·ổ khủng bố. Khói bụi mịt mù, phải mất một hồi lâu sau, Thôn Thiên Thú mới từ bên trong phóng lên. Lúc này cả người nó chảy đầy máu tươi, phần bụng bị thủng mất một lỗ, nhìn qua khá đáng sợ. Liên tục ho ra vài ngụm máu, Thôn Thiên Thú vừa thở hổn hển vừa nói:
- Đáng c·hết, hắn đoán mình không đánh lại ta nên muốn dùng một chiêu này khiến cả hai bên đồng vu quy tận, quả thực là một tên điên. May mắn, bản thể của ta là Thần Thú, khả năng phòng ngự so với nhân loại cao hơn rất nhiều. Nếu không hậu quả thực khó tưởng tượng được. Chỉ là món bảo vật kia, ài, thật đáng tiếc.
Thôn Thiên thú thực lực nửa bước Đại Thừa kỳ, bản thể lại là đỉnh cấp Thần Thú. Dương Thiên chẳng qua chỉ là Hợp Thể sơ kỳ, ai cao ai thấp có thể dễ dàng nhìn ra được. Nó đoán Dương Thiên có một món bảo vật cho phép hắn có một lượng linh lực gần như vô hạn nên muốn dùng nó để đồng vu quy tận. Bây giờ Dương Thiên đ·ã c·hết trong v·ụ n·ổ, bảo vật kia chắc chắn cũng không còn được nguyên vẹn.
Thôn Thiên Thú còn đang tiếc nuối, từ trong khói bụi đã vang lên âm thanh:
- Sắp c·hết đến nơi còn dám mơ tưởng đến bảo vật của ta. Ta nên nói là ngươi quá tham lam hay là quá ngu ngốc đây?
Thôn Thiên Thú giật mình, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi:
- Ngươi còn sống?
0