Dương Thiên từ trong khói bụi bay ra, quần áo vẫn hoàn hảo không hề có một vết bẩn. Hắn nhìn Thôn Thiên Thú cười khẩy:
- Thế nào? Nếu vẫn có hứng thú với bảo vật của ta, ngươi có thể tự mình đến đây mà lấy.
Thôn Thiên Thú lúc này làm gì còn lòng dạ để ý đến bảo vật, hắn run rẩy nói:
- Không thể nào. Vụ nổ vừa rồi, cho dù là Đại Thừa kỳ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, một tên Hợp Thể sơ kỳ như ngươi tại sao lại không bị bất kỳ v·ết t·hương nào.
Dương Thiên có thể chịu được v·ụ n·ổ kia? Tất nhiên là có thể, nhưng đó là hắn khi còn ở thời kỳ toàn thịnh. Bị hạn chế ở Hợp Thể sơ kỳ, Dương Thiên muốn sống sót không khó, nhưng muốn không b·ị t·hương rõ ràng là chuyện hoang đường.
Mấu chốt của tất cả chuyện này nằm ở lúc Dương Thiên cùng Liệt Viêm Kình đến gặp Vạn Sự Thông. Tên kia tu vị cũng đã đạt đến Đại Thừa sơ kỳ, lại am hiểu nhiều chuyện. Rất nhiều tu sĩ thường xuyên đến hỏi thăm tin tức từ nơi hắn, vì vậy bản thân hắn cũng có một gia tài kha khá.
Trong lúc ngồi gần Vạn Sự Thông, Dương Thiên đã tiện tay “thó” chiếc không gian giới chỉ hắn đang đeo trên tay. Tên kia tất nhiên cảm ứng được nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt cho qua. Có điên mới đi đắc tội Sát Thần, bỏ vài món đồ lấy được thiện cảm của Dương Thiên là một cuộc làm ăn rất lời. Đây là suy nghĩ của Vạn Sự Thông khi đó.
Bên trong không gian giới chỉ cũng không có nhiều thứ, đại đa số đều vô dụng đối với Dương Thiên. Chỉ có một tấm Hư Không Phù, có tác dụng đem người sử dụng tạm thời dung nhập vào hư không trong một thời gian ngắn, né tránh được những công kích cấp bậc thấp. Vụ nổ kia tuy mạnh nhưng vẫn còn chưa đủ sức phá vỡ không gian, vì vậy Dương Thiên có thể bình an vô sự vượt qua.
Bất quá những chuyện này Dương Thiên không cần phải giải thích với Thôn Thiên Thú. Đối với một kẻ sắp c·hết, hắn cũng không rỗi hơi làm những việc như vậy. Dương Thiên nâng tay lên cao rồi điểm ra một chỉ. Một tia sáng lóe lên một cái rồi bay v·út đi, hướng thẳng về phía mi tâm Thôn Thiên Thú.
Tốc độ của tia sáng kia quá nhanh, Thôn Thiên Thú lại b·ị t·hương rất nặng nên không kịp tránh né, chỉ còn cách há to miệng, một hơi đem tia sáng kia nuốt xuống. Dương Thiên nhìn Thôn Thiên Thú rồi cười nói:
- Rất khá, đến Vạn Kiếm Lực ngươi cũng có can đảm nuốt xuống, ta cũng phải có lời khen cho ngươi. Thôn Thiên Thú nổi danh có thể thôn phệ vạn vật. Nhưng ngươi chỉ là ấu thú, thực sự cho rằng mình cái gì cũng có thể nuốt hay sao?
Câu nói của Dương Thiên khiến Thôn Thiên Thú có chút lo lắng, nó dùng thần thức kiểm tra qua thể nội phát hiện không có điểm gì bất thường. Tia sáng kia giống như tan biến, hoàn toàn không thấy dấu vết. Nhưng chính sự bình thường này lại khiến Thôn Thiên Thú càng thêm kinh hãi. Thông thường khi Thôn Thiên Thú nuốt bất kỳ vật gì cũng sẽ hấp thu sức mạnh của nó, đằng này tia sáng kia lại biến mất, Thôn Thiên Thú chắc chắn hằn vẫn chưa hấp thu được nó.
Dương Thiên cười cười:
- Không phát hiện được phải không? Để ta giúp ngươi.
Dương Thiên không làm ra bất kỳ động tác gì, hắn chắp hai tay sau lưng, bộ dạng rất thoải mái. Thôn Thiên Thú thì khác, nó có cảm giác vô số những con dao rất nhỏ đang xuất hiện khắp cơ thể, tàn phá kinh mạch, xương cốt…cùng tất cả những bộ phận khác.
Thôn Thiên Thú há to miệng nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Trong ánh mắt nó chỉ còn lại sự sợ hãi đến cực độ. Một tiếp nổ nhỏ vang lên, Thôn Thiên Thú hóa thành một đám bụi rơi xuống. Dương Thiên đưa tay ra trước mặt nắm lại, tên tay hắn là một viên yêu hạch màu đen:
- Nếu ngươi chịu sử dụng toàn lực ngay từ đầu, có lẽ đã không phải chịu kết cục thê thảm như vậy.
Thôn Phệ Khí Toàn là kỹ năng cơ bản mà bất kỳ con Thôn Thiên Thú nào cũng có thể nắm giữ. Nếu Thôn Thiên Thú chịu sử ra một chiêu mạnh hơn, có lẽ Dương Thiên đã không thể chiến thắng dễ dàng như vậy. Phải biết Thôn Thiên Thú là nửa bước Đại Thừa kỳ, công thêm bản thể Thần Thú, Dương Thiên muốn g·iết c·hết nó cũng không đơn giản như hắn đã từng nói. Quan trọng nhất là, Thôn Thiên Thú còn chưa sử dụng bản thể.
Thân là một trong những Thần Thú hàng đầu, bản thân Thôn Thiên Thú tất nhiên được truyền thừa những loại thần thông nhất định. Tên Thôn Thiên Thú này vẫn là dạng ấu thú, muốn thi triển thần thông cần phải trở về bản thể. Bản thể, thần thông cộng thêm tu vị nửa bước Đại Thừa, cho dù Dương Thiên có g·iết c·hết nó cũng sẽ phải trả một cái giá khá cao.
Đáng tiếc, nó không còn cơ hội nữa. Thôn Thiên Thú thất bại chính vì sự kiêu ngạo của mình. Lần trước Thôn Phệ Khí Toàn của nó bị một kiếm của Dương Thiên phá vỡ, lần này tu vị tăng tiến, nó muốn dùng lại một chiêu này để chứng minh mình mạnh hơn Dương Thiên. Sai lầm nối tiếp sai lầm, Thôn Thiên Thú cuối cùng cũng nuốt hận mà c·hết.
Có được yêu hạch của Thôn Thiên Thú, Dương Thiên trên cơ bản đã gom đủ tài liệu để nâng cấp Thái Hư Luyện Thần Đỉnh. Hiện tại hắn còn ba thứ cần phải chuẩn bị trước khi làm được chuyện này. Thứ nhất, tìm ra Thái Hư Luyện Thần Đỉnh thật sự. Chín tấm kim bài chẳng qua là hấp thu linh lực của Dương Thiên để biến hóa thành Thái Hư Luyện Thần Đỉnh, uy lực thực sự còn kém xa bản gốc.
Thứ hai chính là đem Phệ Hồn Thạch hoàn toàn tiến hóa thành Diệt Hồn Thạch. Chuyện này Dương Thiên ngược lại không hề lo lắng. Sắp tới đây hắn sẽ tìm đến những kẻ thù cũ để tính sổ. Số lượng n·gười c·hết không đến một triệu cũng đến vài trăm ngàn, trong đó có vô số tu sĩ cấp cao, Phệ Hồn Thạch chắc chắn có đủ linh hồn để tiến hóa thành công.
Thứ ba, cũng là chuyện quan trọng nhất, khôi phục tu vị. Thái Hư Luyện Thần Đỉnh là bảo vật nằm trên Địa Bảng. Dương Thiên muốn đem nó tế luyện, tu vị tối thiểu cũng phải đạt đến cửu chuyển Độ Kiếp hoặc Thánh Thể kỳ mới miễn cưỡng đủ sức. Suy đi tính lại, tài liệu xem như đã đủ, chỉ cần chờ một thời gian nữa, Dương Thiên sẽ có thêm một món pháp bảo cực kỳ lợi hại.
Tạm thời gác lại chuyện tế luyện Thái Hư Luyện Thần Đỉnh, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn qua trận chiến giữ Liệt Viêm Kình và Tiêu Đỉnh. Hắn có chút ngạc nhiên, dựa vào những chấn động linh lực truyền sang, sức mạnh của hai người đều đã tiếp cận Đại Thừa trung kỳ đỉnh phong. Phải biết, cả hai người đều mới đột phá chưa được bao lâu, sao có thể lợi hại đến như vậy?
Liệt Viêm Kình thì không cần nói, Huyết Hỏa là một trong những loại hỏa diễm bá đạo bậc nhất tính từ Độ Kiếp kỳ trở xuống. Sử dụng nó, vượt cấp khiêu chiến không phải nói đùa. Còn Tiêu Đỉnh thì sao? Dương Thiên có thể nhìn ra hắn đang sử dụng đồng thời hai loại linh lực Kim cùng Hỏa thuộc tính.
Đạt đến cấp độ càng cao, tu luyện càng khó khăn. Rất ít người lựa chọn tu luyện nhiều loại linh lực cùng lúc. Làm như vậy có thể khiến ngươi mạnh hơn tu sĩ đồng cấp rất nhiều, nhưng bù lại tốc độ tu luyện chậm đi nhiều lần.
Tiêu Đỉnh tu vị không hề thua kém Liệt Viêm Kình, đồng tu hai loại linh lực, hơn nữa còn lĩnh ngộ Kim pháp tắc. Dựa vào những yếu tố này, hắn cùng Liệt Viêm Kình dây dưa không dứt, mãi vẫn chưa phân thắng bại.
Dương Thiên do dự một lúc rồi quyết định không ra tay. Đi cùng nhau một thời gian, hắn hiểu rất rõ Liệt Viêm Kình. Tên kia rất mong tìm được một đối thủ xứng tầm. Hiện tại đã tìm được, cùng nhau đánh một trận sống mái, Dương Thiên từ đâu xen vào phá hỏng niềm vui của hắn thì không được tốt lắm.
Trên hết, Dương Thiên tin tưởng Liệt Viêm Kinh nhất định sẽ chiến thắng. Dương Thiên trước kia cũng tu luyện Hỏa hệ linh lực, hắn hiểu rõ Huyết Hỏa có bao nhiêu đáng sợ. Mặc dù lúc này Tiêu Đỉnh vẫn chưa có dấu hiệu yếu thế. Nhưng theo thời gian kéo dài, sự đáng sợ của Huyết Hỏa sẽ dần được phơi bày. Đến lúc đó, Tiêu Đỉnh muốn rút lui e rằng đã muộn.
Đã có quyết định, Dương Thiên không thèm quan tâm hai tên kia đánh nhau như thế nào, hắn phóng thẳng xuống sâu trong Kiếm Mộ tìm kiếm Thanh Hàn. Bên dưới Kiếm Mộ, Hỏa Vũ Kiếm đã biến mất. Trên mi tâm Thanh Hàn xuất hiện đồ án hình một cây kiếm màu đỏ rất nhỏ. Hai mắt nàng nhắm nghiền, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Dương Thiên trông thấy một màn này liền trợn mắt:
- Dung hợp?
0