Trở lại với diễn biến phía bên ngoài hang động của Bích Khương Tử thì sau khi nhát đao sắc lẹm đó của Khải Vũ vừa biến mất thì bóng ảnh của con thanh long kia cũng gầm lên một tiếng rồi bóng hình của nó cũng dần dần mờ đi và biến mất vào hư không, lúc này Khải Vũ mới lên tiếng:
- Sao vậy, quên ta rồi sao, chúng ta có nhiều điều để tâm sự đó!!!
Bích Khương Tử đưa tay xoa qua v·ết t·hương sau đó lại nhìn Khải Vũ:
- Khá lắm, rất có bản lĩnh!!!
Bích Khương Tử cũng chẳng có gì là tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Khải Vũ, còn phía Khải Vũ hắn cũng không nói không rằng, hắn liền phi thân hạ mình xuống chỗ bọn Tuấn Anh để hội họp cùng huynh đệ mình, bỗng như nhớ ra một điều gì đó, tay trái hắn đưa vào trong túi quần rồi lôi ra một nắm đất sau đó ném xuống đất sau đó quay sang mỉa mai Bích Khương Tử:
- Ngươi quên lão thổ địa vùng này đã bị đàn em của ngươi bắt đi sao, nhờ có lão ấy mà ta mới có thể thoát ra đây để có cơ hội sút vào mông ngươi đó, con trai ạ!!!!
Rồi như nhớ ra điều gì hắn lại khoác vai Tuấn Anh rồi tỉa đểu Bích Khương Tử:
- Mà suýt nữa thì quên, an ninh của chú mày hơi kém đó!!!
---------------
Trở lại khoảng thời gian 20 tới 25 phút trước trong hang động, lão thổ địa sau khi hỏi thăm thì đã biết Khải Vũ đã gần như hồi phục linh lực về trạng thái đỉnh phong và cũng nhân lúc Bích Khương Tử đang hấp thụ đám linh hồn b·ị b·ắt như tù nhân một cách tàn nhẫn mà không để ý về bên này, để chắc chắn về bí mật sắp tới, lão liền truyền âm với Khải Vũ:
- "Thưa tiên nhân, ngài đã hồi phục tới đâu rồi???"
Khải Vũ khẽ gật đầu:
- "Sắp lên tới đỉnh phong rồi nhưng có một vấn đề ngoài luồng mà ta vừa nhận thấy!!!"
Lão thắc mắc:
- "Điều gì vậy thưa ngài???"
Khải Vũ khẽ lắc đầu mà thở dài:
- "Haizz, ta chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi sợi xích c·hết tiệt này như thế nào đây, dùng phép gì cũng không ăn thua tất nhiên là trừ thuật xuất hồn ra, còn lại dẫu ta có biến to hay thu nhỏ thì sợi xích cũng theo trạng thái cơ thể của ta cũng biến to hóa nhỏ như vậy, đám lằng nhằng này khiến đau đầu ta quá à!!!"
Lão thổ địa thấy Khải Vũ cảm thán về sợi dây xích đang trói cả hai người thì cũng không giấu được cười, lão đáp lại Khải Vũ:
- "Tiên nhân, là do ngài chưa biết đó thôi, thứ đang giam giữ hai người chúng ta chính là xích hóa thần, dù bất kể kẻ bị nó xích là ai đi chăng nữa và dùng bất cứ phép gì để thoát thân hoặc là binh khí gì chém vào thì cũng vô dụng thôi!!!"
Khải Vũ hỏi tiếp:
- "Lão nói vậy thì ta thoát ra bằng mắt à???"
Rồi như nhận ra được điều gì, hắn quay sang nhìn lão thổ địa rồi cười cười:
- ''Theo như ta thấy thì biểu hiện của ông như vậy, chắc chắn là đã có cách gì để giúp ta thoát ra, đúng không???"
Nghe được câu hỏi đó của Khải Vũ thì như trúng tâm can của lão, lão thổ địa ho một cái rồi thở dài nói:
- "Là lão có cách nhưng ngài phải chờ tên Bích Khương Tử kia không để ý về phía chúng ta hoặc hắn đi ra ngoài!!!"
Khải Vũ nghe lão thổ địa nói xong thì cũng gật đầu rồi cả hai người ngắt kết nối, bên này lão thổ địa thì ngồi im mà nhắm mắt dưỡng thần, còn Khải Vũ thấy không còn gì để nói chuyện nữa thì hắn liền dùng thuật để che giấu đi khí tức của mình rồi xuất hồn để đi tìm linh hồn của bốn người cha mẹ Tuấn Anh và Kiến Phương để xem họ ở gần đây không.
Khải Vũ ở dạng hồn thể lướt đi vòng quanh một hồi trong cái hang động rộng lớn này thì hắn đã thấy tất cả những gì tàn nhẫn nhất của Bích Khương Tử và bè lũ đàn em của hắn, những hành động như một bóp đã bóp nát tất cả các linh hồn trong tay mình, những gì còn lại của những linh hồn xấu số này chỉ còn lại một đám tinh phách và họ cũng bị Bích Khương Tử và đám tiểu đệ ném vào trong mồm mà hấp thụ một cách vô cùng sảng khoái.
Thấy cảnh này, dù cho không phải là người thân ruột thịt nhưng Khải Vũ lại cảm thấy vô cùng tức giận thay cho họ, họ đ·ã c·hết nhưng mà c·hết cũng không được yên, lúc này dù có biết nhưng cũng chẳng thể làm gì được, hắn chỉ có thể nắm chặt tay lại rồi đập mạnh vào tường đá nghiến răng rồi nói:
- "Ta thề không đội trời chung với thằng chó Bích Khương Tử nhà ngươi!!!"
Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài vang một tiếng động vang vào trong này, hắn tò mò liền hướng về phía vừa phát ra tiếng động, tò mò hắn liền tới nhưng lần này không chỉ có mình hắn đi ra xem đó là tiếng động gì mà còn có cả Bích Khương Tử đích thân mình đi ra, có lẽ tiếng động này đã kinh động tới hắn, hắn lao ra, v·út một cái lao xuyên qua cả hồn thể của Khải Vũ mà hướng ra bên ngoài mà bật chế độ hóng.
Nguyên hồn của Khải Vũ thừa biết mình ở thể thân xác đã chẳng phải đối thủ của Bích Khương Tử huống hồ bây giờ mình lại đang ở thể hồn phách, chưa kể hắn còn một đám đàn em phía sau thì lại càng không nên cứng đối cứng, Khải Vũ sau đó liền dùng thuật bế khí để che đi khí tức của mình thêm một lần nữa cho chắc chắn rồi vòng ra phía sau Bích Khương Tử rồi mở ra thiên nhãn mà đưa hướng theo Bích Khương Tử mà quan sát xem nơi phát ra tiếng động có gì hot.
Đến khi nhìn ra thì trong tâm chí hắn như muốn nhảy cẫng lên và người gây ra tiếng động này không ai khác chính là Tuấn Anh cũng đang ở dạng nguyên hồn, thấy huynh đệ của mình đang đánh với đám đàn em của Bích Khương Tử nhưng vì không có kết nối thần thức nên hắn không thể gọi được và rồi Bích Khương Tử dùng phép gì đó mà gầm lên khiến cho phần hồn của Tuấn Anh bị hiện nguyên hình rồi bị trấn áp mà phải bay ra bên ngoài chạy trốn.
Biết thời cơ đã đến, Khải Vũ liền ngay lập tức nhanh chóng bay trở lại trong thân thể của mình rồi sau khi hắn vừa mở mắt ra thì ngay lập tức hắn liền đánh thức để gọi lão thổ địa đang nhắm mắt dưỡng thần tỉnh lại, khi thấy lão thổ địa đã tỉnh thì hắn khẽ gật đầu, thấy vậy lão thổ địa cũng hiểu ý rồi gật đầu.
Lúc này trên người Bích Khương Tử đã tỏa ra nộ khí, hắn hằm hằm tức giận vì chưa hồi phục được bao nhiêu đã bị Tuấn Anh đến phá quấy nhưng với việc miếng mồi ngon đã tới miệng nên sau khi hắn lấy binh khí để ra nghênh chiến với đám Tuấn Anh và Kiến Phương để bắt luôn một mẻ.
Khi hắn cùng đám đàn em đi qua nơi giam giữ hai người Khải Vũ thì hắn tiện chân sút thẳng vào ngực lão thổ địa khiến lão ta phun ra một ngụm máu lớn, đám đàn em của hắn phía sau thấy vậy thì cũng cười ré lên tỏ ra vô cùng thích thú, Khải Vũ thấy vậy thì điên lắm nhưng hắn lại không thể phản lại đòn giúp lão thổ địa mà chỉ có thể trừng mắt bừng lửa giận mà nhìn Bích Khương Tử, còn về Bích Khương Tử thì hắn cười lớn rồi nói:
- Dù sao thì lão ta cũng sắp c·hết rồi, nhưng lời lão vừa sủa với ngươi toàn những lời xằng bậy, thôi để ta ra ngoài đưa đám anh em của người vào để cho các ngươi gặp nhau lần cuối!!!
Dứt lời, hắn cùng đám tay chân liền lao ra khỏi hang động để nghênh chiến với đám người Tuấn Anh và Kiến Phương, Bích Khương Tử vừa đi khỏi hang động thì lúc này chính là đến thời cơ chín muồi để thoát ra, Khải Vũ liền đánh tiếng gọi lão thổ địa:
- Này ông già, đến lúc rồi ông làm gì thì làm đi!!!
Nghe thấy được Khải Vũ bên này đang gọi mình thì lão thổ địa khẽ ho khù khụ tỏ ra mệt mỏi, lão lồm cồm ngồi dậy rồi nói:
- Haizz, không biết với đống thân tàn này có thể giúp được ngài không nữa, nhưng lão đây sẽ cố nhưng trước khi làm thì ta có một điều kiện cần ngài giúp sau khi mà thoát được ra khỏi đây!!!
Khải Vũ gật đầu:
- Lão nói đi, nếu làm được ta sẽ giúp lão!!!!
Lão thổ địa nói:
- Tiên nhân, nếu như ngài thoát ra được mà ta chỉ còn lại một đám tro bụi, ta... ta... ta....
Ngập ngừng một lúc, lão cũng định không nói thì bị Khải Vũ giục:
- Lão già, ông phải nói thì ta mới giúp được chứ!!!
Lão thổ địa cũng thở dài:
- Nếu vậy thì ta chỉ xin ngài sau khi thoát ra hãy hốt lấy đám tro cốt của ta khi ra ngoài thì ngài hãy ném xuống đất để cho gió thổi đi, sau này ta sẽ cơ hội tụ hồn lại!!!
Khải Vũ nghe xong thì hắn như hiểu ra được điều gì nhưng vì sự tự do nên hắn cũng chỉ đành miễn cưỡng mà ậm ừ đồng ý cho qua mà không nói thêm câu gì, hắn chỉ hy vọng là sau khi mình có thể thoát ra được nơi này còn về lão thổ địa kia sẽ không có việc gì bất trắc xảy ra, còn bên này lão thổ địa khi thấy Khải Vũ đã đồng ý thì lão nói:
- Tiên nhân, ngài nên dùng phép để bảo vệ tâm mạch và hồn thể của ngài đi vì phép này của ta sẽ nổ ra một lực chấn động vô cùng mạnh đó!!!
Khải Vũ quay sang hỏi lại:
- Ông chắc về điều này chưa, có thể tìm cách khác mà???
Lão thổ địa khẽ cười khổ nhưng vẫn kiên định nói:
- Ta chắc rồi, ít ra thì khoảng ngàn năm nữa thì ta có thể hồi hồn lại mà!!!
Dứt lời, lão liền bỏ đi cái khuôn mặt ỉu xìu nặng trĩu tâm sự mà cười lớn như một lão điên, sau đó lão liền vận khí mà dồn toàn bộ sức lực của một thần thổ địa trong người của mình vào đan điền của lão rồi dùng hết sức mà bộc phát ra một luồng lực lượng như là để tự bạo thân thể vậy.
Khải Vũ lúc này đã dùng phép mà phong bế lại thân thể và hồn phách để tránh việc bị tổn thương bên trong, thì mắt thấy vẻ mặt khó chịu của lão thổ địa thì như nhận ra điều gì thì định hô lên thì lão thổ địa nhìn hắn rồi lắc đầu.
Đấy là bên ngoài còn bên trong thể nội lão thổ địa lúc này đã nóng đến cực hạn, lão đã gần như là đèn cạn dầu, trong miệng của lão thì thầm gì đó nhưng được một lúc, bỗng lão ú ớ trong miệng như nói:
- Không... không ổn rồi....!!!
Khải Vũ như nghe được lão nói vậy thì hắn quát:
- Không ổn thì lão dừng lại đi, để đó ta nghĩ cách khác!!!
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Khải Vũ, con hãy thay bọn ta gửi lời tới hai đứa Tuấn Anh và Kiến Phương nhé, nói với hai đứa nó rằng bọn ta tự hào về hai đứa chúng nó rất nhiều, chúng ta đi trước...
Khải Vũ quay lại, thì ra, đó là giọng nói của bốn người Nguyễn Khang, Huyền Chân, Dương Nguyên và Ái Liên đang ở thể linh hồn, rõ ràng là họ đã bị Bích Khương Tử trói ở gần đó:
- Bốn vị thúc bá, chẳng phải bốn người....
Không để hắn nói hết, Dương Nguyên cười:
- Có một người bí ẩn giúp đỡ chúng ta nên đã thoát ra được!!!
Dương Nguyên vừa dứt lời cả bốn người liền không để Khải Vũ hô lên ngăn cản thì cả bốn liền bay thẳng về phía lão thổ địa đang bộc phát toàn bộ sức lực rồi để giúp cho lão ta có thêm một phần lực lượng để phá sợi xích trên người của Khải Vũ, cả bốn người cùng nhập thẳng vào thân thể của lão thổ địa rồi cả năm cùng hợp lực lại nhằm phá tan xiềng xích cho Khải Vũ.
Còn bên này, Khải Vũ khi nghe Dương Nguyên thúc thúc nói vậy còn chưa kịp ngăn cản thì đã không kịp phản ứng, cả bốn vị thúc bá thân thiết của hắn cùng với lão thổ địa đã chấp nhận hồn phi phách tán để giải thoát cho hắn... và bùm.
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên và một luồng lực vô cùng lớn đã đánh nát đám dây xích gai và nó còn đánh bay Khải Vũ ra một bên, cuối cùng thì Khải Vũ cũng được giải thoát nhờ sự hy sinh của năm người và hắn sau khi đứng lên được thì tiến lại chỗ lão thổ địa vừa rồi thì thấy một đám tro bụi đen, ngay lập tức hắn liền cúi xuống bốc lên một nắm đất pha lẫn với tro cốt rồi nắm chặt tay lại rồi sau đó hắn cùng với viễn long đao trong tay mà lao ra bên ngoài mà tụ họp với huynh đệ...
--------------
Trở lại với hiện tại, sau khi biết được sự việc thì hai người Tuấn Anh và Kiến Phương lúc này mắt mũi đã cay xè vì không thể cứu được phần hồn của cha mẹ mình nhưng vì việc chung là báo thù cho họ, cả hai người Tuấn Anh và Kiến Phương cố kìm nén lại nỗi đau mất mát vì phía trước vẫn còn một trận quyết tử với Bích Khương Tử đang chờ đợi.
Hai người Tịnh Hòa và Tử Lam bên này cũng cầm chắc thần khí rồi tiến đến bên cạnh chỗ ba người Nguyễn Hoàng Dương mà chuẩn bị lao lên đánh một trận thật là sảng khoái, Tuấn Anh sau khi bình tĩnh lại liền nói:
- Các cậu, đến lúc chúng ta phải quyết một trận sống còn với hắn, quyết tâm báo thù cho cha mẹ để họ không phải hồn phi phách tán một cách vô ích!!!
Bốn người còn lại không ai bảo ai cùng gật đầu đồng ý với lời nói của Tuấn Anh, sau đó cả năm người liền ngay lập tức mà lao thẳng về phía Bích Khương Tử mà đánh, phía đối diện Bích Khương Tử thì hắn cũng dương đại đao lên để nghênh đón năm người, Kiến Phương là người mở đầu với một kích hướng thẳng vào cổ họng của Bích Khương Tử mà đâm tới.
Mắt thấy một kích tràn ngập sát khí của Kiến Phương sắp đâm vào cổ họng mình thì Bích Khương Tử cũng ngay lập tức dùng thân thủ linh hoạt mà tránh nhưng đen cho hắn là chiêu đó của Kiến Phương chỉ là hư chiêu để giúp cho Tử Lam có cơ hội vung cây hai cây roi mà đập vào bả vai hắn, tuy có né được một bên nhưng một roi còn lại kia của Tử Lam đã khiến cho Bích Khương Tử b·ị t·hương bên bả vai phải, tiếp đó thì Khải Vũ quét ngang viễn long đao mà chém về phần thân dưới Bích Khương Tử khiến cho hắn phải di chuyển liên tục nhưng lần này hắn ta đã có đề phòng mà chỉ nhảy lên.
Ngay khi Bích Khương Tử nhận thấy Khải Vũ đã hết đà tiến lên thì hắn liền vung đao nhắm đầu của Khải Vũ mà chém xuống, thấy nguy Tử Lam liền nhanh chóng đan chéo hai cây roi lại rồi lao tới nhanh hơn Bích Khương Tử một bước để đỡ cho Khải Vũ một chém và nhân tiện hắn cũng kiến tạo cho Tuấn Anh có thời cơ để tặng cho Bích Khương Tử một gậy vào v·ết t·hương ở lưng khiến cho tên đại ma đầu này phải chững lại một lúc.
Không để hắn chờ lâu, Tịnh Hòa ngay khi thấy thời cơ thì cũng nhanh chóng dùng chiêu cũ, hắn xoay đầu có lưỡi hình trăng lưỡi liềm của cây thiền trượng mà lao lên rồi ghì vào gáy của Bích Khương Tử mà dùng sức mà đè hắn xuống đất, Kiến Phương cũng lao tới mà giúp Tịnh Hòa ghì Bích Khương Tử xuống.
Khải Vũ dùng thuật nhân mộc để triệu tập đám cây cối xung quanh dùng cành rễ cây mà quấn chặt lấy phần thân người dưới của Bích Khương Tử khiến cho bị trói chặt, còn Tử Lam dùng phép triệu hồi một luồng nước phóng tới để quấn chặt các phần còn lại của Bích Khương Tử rồi hắn dựng tên quỷ này lên thẳng đứng.
Tuấn Anh thấy Bích Khương Tử đã bị khống chế một cách triệt để, hắn liền tiến tới để chất vấn Bích Khương Tử, chưa kịp nói gì thì Bích Khương Tử nói trước:
- Các ngươi nghĩ là có thể không chế được ta mãi sao???
Tuấn Anh nhếch mép cười mỉa mà khinh khỉnh đáp lại:
- Chẳng cần nhiều, như vậy là cũng đủ rồi!!!
Bích Khương Tử lại hỏi:
- Vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào???
Tuấn Anh cười rồi gằn lên:
- Muốn gì hả, trả mạng của cha mẹ chúng ta đây!!!
Dứt lời, hắn liền dồn toàn lực rồi vung kim long châm lên nhắm vào đầu Bích Khương Tử mà nện xuống, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, tên Bích Khương Tử này không thể nào dễ dàng c·hết như vậy, rồi như nhận ra điều gì đó, Kiến Phương liền hô lên nhằm ngăn Tuấn Anh lại:
- Tuấn Anh... đừng...
Nhưng tiếc là đã muộn mất rồi, một đập từ kim long châm cộng với toàn bộ sức lực của một vị tu tiên giả cảnh giới thượng đẳng tiên đỉnh phong đã khiến cho đầu của Bích Khương Tử vỡ toác khiến óc não của hắn bắn ra tung tóe nhoe nhoét như bã đậu rồi cả thân thể của Bích Khương Tử liền hóa thành tro bụi và nó cũng khiến cho bốn người Khải Vũ; Kiến Phương; Tịnh Hòa và Tử Lam mất đi cái để khống chế nên đã được thả lỏng.
Bốn người đang định thở phào nhẹ nhõm vì đã giải quyết xong tên khốn Bích Khương Tử này nhưng trái ngược với sự thảnh thơi của đám bạn thì Kiến Phương lắc đầu nói:
- Hỏng rồi, hỏng rồi!!!
Tuấn Anh chống kim long châm xuống đất rồi đưa tay lên quệt đi mồ hôi trên trán sau đó quay sang hỏi:
- Hỏng cái gì???
Ba người kia cũng quay về phía Kiến Phương để nghe câu trả lời từ hắn, Kiến Phương thở dài lắc đầu nói:
- Hắn đã khích Tuấn Anh để cậu ấy đập c·hết hắn và có lẽ hắn đã chuẩn bị sẵn một âm mưu gì đó rồi nên mới khích cậu như vậy đó!!!
Cả bốn người nghe xong thì cũng thấy có lý và ngay lập tức một trận xung chấn như làm rung chuyển cả khu vực khiến cho cả năm người không thể trụ được mà mất thăng bằng, may mà có binh khí ở bên cạnh nên cả năm đã có thể chống lên đó mà giữ thăng bằng, rồi một giọng nói vang lên khiến cho chim chóc và các loài vật khác sợ hãi mà bay chạy đi tán loạn:
- Nói hay lắm, cảm ơn các ngươi đã giúp ta thoát xác, đặc biệt là ngươi đó thiên kim đan, cuộc chiến bây giờ thực sự mới bắt đầu!!!
Giọng nói đó vừa dứt thì cả năm người liền thủ thế để sẵn sàng nghênh địch và trước mặt họ, từ một luồng khói đen bắt đầu tụ lại và một tên Bích Khương Tử với một giao diện hoàn toàn khác với mái tóc bờm sư tử đỏ chóe đang từ từ bước ra... và cuộc chiến như hắn đã nói, bây giờ mới thực sự bắt đầu....
0