Lúc này gã Bích Khương Tử kia cũng dần dần hiện ra mà đứng trước mặt năm người, hắn bây giờ không còn là một tên cao to phong trần bụi bặm nữa mà thay vào đó là một dáng người rất bình thường, đằng sau lưng hắn là hai cây giới đao đen xì có khắc hình đầu lâu và nổi bật trên người hắn là một bộ khôi giáp màu đen bóng, chỉ có mỗi bộ tóc đỏ xù lên như bờm sư tử của hắn vẫn y nguyên như ban đầu, hắn ta nhìn năm người Nguyễn Hoàng Dương rồi nhếch mép cười khinh thường, sau đó hắn từ từ một cách chậm rãi đưa tay ra sau lưng rút hai thanh giới đao ra, sau đó một tay hắn chỉ đao hướng về phía năm người rồi cười khinh:
- Tất cả các ngươi... lên hết đây đi!!!
Cả năm người còn chưa kịp phản ứng gì thì thoắt một cái, bóng ảnh Bích Khương Tử đã chủ động lao tới, cả người hắn như thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho cả năm người gặp khó khăn trong việc phòng thủ và người đầu tiên được gã này mở hàng đã xuất hiện, Bích Khương Tử bất ngờ áp sát người Tuấn Anh, hắn vung đao chém ngang vào phần eo của Tuấn Anh.
Mắt thấy đòn hiểm thì ngay lập tức có phản ứng, cộng thêm chút may mắn Tuấn Anh đã kịp đề phòng nên đã tránh được đòn hiểm nhưng gần như ngay lập tức thì Bích Khương Tử đã nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng Tuấn Anh và tặng hắn một chém vào chân khiến cho máu huyết Tuấn Anh bắn ra khiến b·ị t·hương.
Sự việc xảy ra quá nhanh, phía bên này Khải Vũ vừa mới kịp phản ứng, hắn thấy mục tiêu ngay trước mắt, vung đao lên để chém nhưng hắn lại chậm hơn Bích Khương Tử một nhịp nên bị hụt và còn suýt nữa đã bonus thêm cho Tuấn Anh một phát chém nữa nhưng kim long châm trong tay Tuấn Anh có linh tính nên đã kịp thời đỡ lấy một chém từ Khải Vũ nhưng do Tuấn Anh còn đang b·ị t·hương nên khi kim long châm đỡ một chém nặng nề của Khải Vũ thì cũng đã có chút tác động khiến cho hắn mất thăng bằng mà không đứng vững, may là Tuấn Anh đã chống được vào kim long châm không thì sấp mặt.
Bên này thì ba người Kiến Phương, Tịnh Hòa và Tử Lam thì cũng không khá hơn so với hai người Tuấn Anh và Khải Vũ, cả ba người mới chỉ qua vài tích tắc đều bị Bích Khương Tử bón hành cho vô số, hắn vừa đánh với Kiến Phương vài ba chiêu thì đã ngay lập tức đã xuất hiện và hạ gục cả Tịnh Hòa và Tử Lam bên này, chỉ sau một hồi giao chiến thì thế cục đã xoay chuyển 360° cả năm người từ kẻ ở trên thế thượng phong và hiện giờ lại đang đứng trên bờ vực gục ngã.
Còn ở tại bên trên thiên đình thì kể từ lúc Bích Khương Tử bản update 2.0 xuất hiện thì cũng đã kinh động tới cảm đám thần tiên đang họp khẩn trong Linh Tiêu điện cũng cảm nhận được điều gì đó không hay, cũng nể mặt Hoàng Quy lão nhân nên khiến đã cho Ngọc Hoàng và cả đám thần tiên lại kéo nhau ra cổng trời để dõi xuống dưới mà... chỉ chỏ, xì xào bàn tán, tán ra tán vào đủ thứ chuyện...
Na Tra bên này dõi thấy cả đám năm người bọn Nguyễn Hoàng Dương càng đánh càng thua, thấy nguy thì ngay lập tức dưới chân hắn cũng bùng lên hai ngọn diễm hỏa rồi hắn thả mình mà nhảy xuống rồi phong hỏa luân cũng xuất hiện giúp hắn lao xuống trần gian để trợ giúp cho đám người Nguyễn Hoàng Dương theo những gì mà trước đó Thái Thượng lão quân giao phó.
Cách chiến trường chính tại một rừng cây đối diện, Vĩ Thành và Nguyệt Lệ cũng đang đứng trên một mỏm núi mà dõi theo cả năm người đánh, Vĩ Thành thì khoanh tay tỏ ra dửng dưng như không muốn giúp đỡ vì hắn có niềm tin vào ba người Nguyễn Hoàng Dương có thể đánh lại Bích Khương Tử, còn không thì sẽ khác có người tới giúp đám sư đệ của mình.
Ngược lại thì khác với Vĩ Thành, Nguyệt Lệ ở bên cạnh lại đứng ngồi không yên, có thể nhìn rõ được b·iểu t·ình trên nét mặt của nàng tỏ ra vô cùng lo lắng cho ba người sư đệ Nguyễn Hoàng Dương dù chưa một lần được giao tiếp, nàng gần như không thể nhịn được nữa khi ba người sư đệ của Vĩ Thành bị ăn hành, bàn tay ngọc nuột nà của nàng đã lăm lăm định rút vô tinh kiếm ra để ứng cứu ba người nhưng nàng chưa kịp động thủ thì đã bị Vĩ Thành đưa tay ra giữ lại:
- Muội không phải lo cho đám đầu đất đó!!!
Nguyệt Lệ bên này khó hiểu quay lại nhìn Vĩ Thành:
- Nhưng...
Vĩ Thành không để nàng nói hết thì cắt lời đáp lại:
- Sẽ có người giúp bọn chúng thôi!!!
Vĩ Thành vừa dứt lời thì ở phía đám người Nguyễn Hoàng Dương bỗng xuất hiện một vầng lửa đỏ rực từ trên bầu trời đêm bắn xuống phía Bích Khương Tử, dù đang bận bón hành cho năm người bọn Nguyễn Hoàng Dương, mắt hắn thấy một vầng lửa đỏ rực đang nhắm vào mình mà đánh tới thì hắn ta cũng không hề chủ quan mà khinh thường một luồng hỏa công này.
Không chần chừ, nhanh như cắt hắn liền dừng lại nhưng hắn lỡ nhịp mà cũng kịp vung chân sút bay Tịnh Hòa đang trong đà lao tới sang một bên rồi mới ngả người ra sau mà lướt đi tránh sang một bên nhưng không vì thế mà ngọn lửa kia dừng lại, luồng hỏa diễm với lính tính vẫn tiếp tục lao vào hắn như đã khóa mục tiêu.
Bích Khương Tử nhìn qua cũng biết ngọn lửa này có uy lực không tầm thường, nếu nó bắn vào người thì chắc chắn sẽ bị trọng thương cả thân thể cũng như nguyên thần nên hắn cũng không có ngu mà cứng rắn đối lại.
Nhân lúc Bích Khương Tử bên này đang bận đối phó với ngọn thiên hỏa kia thì năm người bọn Nguyễn Hoàng Dương cũng đã có thể đứng dậy được và lúc này thì chủ nhân ngọn thiên hỏa kia - Na Tra cũng đã hạ mình xuống trần gian và đang đến chỗ của năm người, bên này Nguyệt Lệ thấy có người đến giúp đám tiểu đệ của Vĩ Thành thì nàng cũng thả lỏng được phần nào rồi cũng trở lại chỗ cũ mà nép vào bên người Vĩ Thành.
Trở lại diễn biến chính thì khi thấy có hỗ trợ tới thì năm người bọn Nguyễn Hoàng Dương cũng có chút thời gian thả lỏng, quay sang xem gã tới là ai thì nhận ra đó là Na Tra Tam Thái tử tới, Tuấn Anh thở hắt vài cái rồi với mặt mũi nhem nhuốc và một vài vết xước, dù chân đang b·ị t·hương nhưng vẫn không quên hỏi thăm, hắn liền hất mặt về phía Na Tra như trách móc:
- Sao bây giờ ngươi mới tới???
Na Tra bên này đang chống nạnh nhìn năm người nghe Tuấn Anh nói vậy thì chỉ nhún vai:
- Không được à, vậy ta về nhé!!!
Tuấn Anh chỉ trêu một chút thấy Na Tra tự ái thì cũng cười cười rồi tiến lại vỗ vai nhằm giữ Na Tra lại:
- Ấy ấy huynh đệ, muộn vẫn còn hơn không mà!!!
Tuấn Anh và Na Tra nói chuyện phiếm chưa được bao lâu thì bên này Bích Khương Tử cũng không mất quá nhiều thời gian đã đánh tan đám lửa mà thoát ra khỏi đám hỏa diễm nóng bỏng của Na Tra, Tuấn Anh thấy vậy thì vỗ vai Na Tra:
- Hề hề, nhường sân khấu cho nhà ngươi đó!!!
Dứt lời hắn liền tìm đến một gốc cây gần đó mà ngồi xuống dưỡng thần, thấy vậy thì Na Tra thở dài chán nản vì màn tiếp đón hời hợt, hắn sau đó liền quay lại rồi dùng phép triệu ra hỏa tiêm thương rồi lao lên đối phó với Bích Khương Tử, Tuấn Anh bên này vừa ngồi xuống để thổ nạp lại linh lực bỗng chốc như nhớ ra điều gì lại mở mắt hướng tới Na Tra rồi hô lớn:
- Tiểu huynh đệ, cậu giúp bọn ta cầm chân hắn một chút!!!
Na Tra nghe xong thì như giật mình quay lại liền hỏi:
- Ngươi nói thật đấy à, vậy năm người các ngươi làm gì, xem kịch hả???
Khải Vũ cũng chen vào cười rồi nói:
- Bọn tôi yếu lắm rồi, cần phải tĩnh dưỡng lại, đánh với hắn lâu quá nên cạn kiệt sức lực rồi!!!
Na Tra nghe xong thì cũng thấy hợp lý nên cũng đành đồng ý, và ngay tức khắc chào đón hắn mà một đao của Bích Khương Tử quét tới, Na Tra cũng không phải hạng xoàng, hắn lách mình và khi vừa tránh khỏi một đao của Bích Khương Tử, hắn liền triệu hồi ra hỗn thiên lăng rồi phóng tới định quấn lấy cổ Bích Khương Tử nhưng đã hụt, tiếp đà hắn lại đạp lên hai vòng phong hỏa luân rồi phóng hỏa tiêm thương mà đánh tới Bích Khương Tử.
Bích Khương Tử với bản chất của một con cáo già thấy một loạt những mũi hỏa thương phóng đến thì cũng nhanh chóng ngà người rồi lướt mình về phía sau nhằm tránh đòn rồi tìm thời cơ để phản công lại Na Tra và khi hắn tìm ra được sơ hở thì cũng nhằm thẳng nơi đó mà đánh tới và cũng khiến cho một người như Tam Thái tử cũng gặp phải đôi chút lao đao và rồi cứ thế cả hai bên liên tục giằng co qua lại như đã tường tận hết về đối phương vậy.
Ban đầu hai bên đánh cầm chừng để tìm hiểu đối phương, ngươi công ta thủ, được một hồi thì Bích Khương Tử phát hiện ra điểm yếu của Na Tra, đúng lúc này Bích Khương Tử khi nhận ra Na Tra đã phần nào đuối sức, hắn cũng không thèm giấu bài nữa, hắn liền bắt đầu đẩy nhịp độ lên nhanh hơn và kết quả khiến Na Tra bên này, dù là một thiên tướng của nhà trời nhưng càng đánh thì lại càng rơi vào thế yếu, hắn phải cố gắng mà chống đỡ.
Chống đỡ được một lúc thì Na Tra cũng bắt đầu rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn phải gồng mình mà chống đỡ những đòn đâm, chém vô cùng nặng đô đến từ vị trí của Bích Khương Tử, nghiến răng chống đỡ thêm một hồi nữa thì lúc này Na Tra đã suy yếu thật sự hắn liền quay lại mà lớn:
- Năm tên kia, có lên giúp ông đây không hả???
Nghe được tiếng cầu cứu của Na Tra thì ngay lập tức, Tử Lam sau khi hấp thụ thêm một viên thủy tinh đan cộng với song tiên thủy lôi trong tay mà lao lên trợ chiến cho Na Tra.
Tuy là hai người khác hệ nhưng không vì thế mà dẫm chân nhau, nhưng dù có thêm được một nguồn lực lượng nữa nhưng cả hai người Na Tra và Tử Lam vẫn bị rơi vào thế yếu, không thể xoay chuyển được cục diện vì đối thủ quá mạnh.
Lúc này thì Khải Vũ và Tịnh Hòa cũng đã ổn, hai người cũng không ai bảo ai rồi cũng cầm chắc binh khí mà lao lên tham gia vòng chiến với Bích Khương Tử và lần này thì lực lượng hai bên cũng đã dần dần bằng nhau nhưng bên Bích Khương Tử vẫn nhỉnh hơn một chút.
Rồi Bích Khương Tử từ chơi nội dung 1 vs 1 nhưng bây giờ đã là một mình hắn chọi với cả thẩy bốn người có thể được coi là cao thủ nhưng cũng không hề rơi vào thế hạ phong, hắn không hổ danh là một trong ngũ đại quỷ tướng dưới trướng của Hắc Trùng.
Hai bên cứ vậy mà giằng co, không bên nào nhường bên nào và chuyển biến đã xảy tới là khi Kiến Phương thổ nạp xong thì ngay lập tức hắn cũng nhanh chóng lao vào vòng chiến, năm chọi một nhưng cũng chỉ khiến cho Bích Khương Tử hơi lung lay một chút, gọi là có ra tí mồ hôi.
Năm người chọi với một, sau hơn năm trăm hiệp giao lưu qua lại thì đôi bên cũng không hề có phần thắng nghiêng về bên nào cả nhưng với quyết tâm là phải lấy bằng được cái mạng chó của Bích Khương Tử để hắn đề tội, cả đám vẫn đánh tiếp một cách hăng hái tuy vậy thì năm người đánh với một mình Bích Khương Tử nhưng vẫn không thể tạo ra đột biến.
Mặc dù có cảm giác thời gian đã đánh rất lâu nhưng lúc này thời gian thực mới chỉ là 3 giờ 36 phút sáng, bên ngoài thì người bình thường vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngon nhưng họ đâu biết vào lúc này tại ngoại ô thành phố, nơi khu rừng xương, một trận đại chiến vẫn đang diễn ra, không bên nào nhường bên nào, tình hình vẫn không có tiến triển gì cả, Khải Vũ đang đánh thì ngoái lại thấy thiếu thiếu gì đó liền gọi lớn:
- Tuấn Anh, anh em đang thiếu chân, cậu có ra chiến không thì bảo???
Trái ngược với vẻ khẩn trương của Khải Vũ thì Tuấn Anh bên này vẫn bình thản dựa gốc cây nhắm mắt ngồi thổ nạp:
- Đang bận, mọi người chờ tôi!!!
Khải Vũ nghe vậy thì như hiểu ra được cái gì đó, hắn liền quay lại trận đánh rồi truyền âm với huynh đệ của mình:
- "Chúng ta cố gắng cầm chân tên này thêm một lúc nữa để cho Tuấn Anh độ kiếp lên cảnh giới mới!!!"
Cả năm người nghe vậy thì mặc kệ mệt mỏi liền dồn lực lại, cố gắng lấp vào chỗ trống của Tuấn Anh mà chiến tiếp với Bích Khương Tử, đánh thêm khoảng ba trăm hiệp nữa thì lúc này Bích Khương Tử cũng đã bắt đầu thấm mệt, hắn cũng dần dần rơi vào thế hạ phong còn năm người bọn Khải Vũ lại ngày càng tỏ ra hưng phấn hơn.
Bích Khương Tử chống đỡ một hồi thì biết đánh lâu với đám người đang tỏ ra hưng phấn cũng không phải là cách hay, hắn sau khi tách ra liền lùi lại, hắn chờ cho năm người bọn Khải Vũ lao tới và không phải chờ lâu, ngay lập tức cả năm người bọn Khải Vũ liền lao tới vung binh khí lên nện xuống, Bích Khương Tử thấy đúng ý mình rồi hắn cười lên một cái rồi liền vận lực sau đó hô lên:
- Diệt nhân lệnh... khai!!!
Vừa dứt câu chú, một luồng chưởng lực vô cùng mạnh mẽ từ Bích Khương Tử lan tỏa ra xung quanh khiến cho mọi thứ phải ngả nghiêng bởi dư chấn của nó và khiến cho cả năm người bọn Khải Vũ dính phải mà bắn ra xa khiến cả đám ngã xuống, mỗi người một nơi.
Dư chấn đó còn khiến khu dân cư ở gần đó rung lắc mạnh như có đ·ộng đ·ất và làm cho cây cối cũng như cột điện nhà của mà bị rung lắc dữ dội, cây nào hay nhà nào yếu quá cũng có thể bị đổ bị sập.
Ngay cả ở bên dưới âm ty cũng có một chút trấn động, rung lắc nhẹ, các vị phán quan đang làm công chuyện cho đám linh hồn được gửi tới bởi ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương thì cũng cảm nhận được sự rung động nhưng được mấy phút ngơ ngác chả hiểu cái con mẹ gì nên cũng mặc mẹ rồi lại tiếp tục công chuyện.
Điều này không sớm thì muộn và cuối cùng nó cũng đã tới lượt một à không phải là hai trong số những lão đại to nhất dưới âm giới là Phong Đô đại đế và Địa Tạng vương.
Mà cũng chẳng cần phải nói thì ngay thời điểm này bên dưới âm giới, hai ông sếp to nhất ở dưới cũng đang uống trà, đánh cờ đàm đạo ở bên trong Phong Đô đại điện và khi hai lão cảm nhận được rung chuyển thì cả hai cũng đã phần nào cảm nhận được điều không lành sắp ập tới, Địa Tạng vương ngay sau khi hạ một con cờ xuống thì lập tức cho triệu Đế Thính vào để nghe ngóng xem trên dương gian có gì vui.
Sau một hồi thì Đế Thính trong hình dạng một loài cự thú gì đó đi vào, sau đó hắn mới huyễn hóa thành hình người rồi tiếp lệnh mà làm theo lệnh của cấp trên, hắn chỉ cần úp tai xuống đất mà nghe ngóng, một khoảng ngắn thời gian sau thì hắn cũng đứng thẳng dậy rồi chắp nói:
- Thưa chủ nhân, kỳ thực tiểu nhân đã nghe thấy ở bên trên trần gian thì đang có một cuộc giao tranh xảy ra!!!
Địa Tạng vương nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
- Giữa ai với ai???
Đế Thính đáp:
- Bẩm chủ thượng, đó là giữa Bích Khương Tử và ba tên đồ đệ của Hoàng Quy lão nhân, đệ tử của ngài, con trai thứ của Đông Hải Long vương và Na Tra Tam thái tử!!!!
Địa Tạng vương gật đầu rồi quay sang phía Phong Đô rồi nói:
- Ta nghĩ tên Bích Khương Tử này vô cùng khó đối phó, ta mong Đại đế hãy lệnh cho Chung Quỳ lên dương gian mà giúp bọn chúng, coi như nhắc nhở Hoàng Quy lão nhân trả nợ!!!
Phong Đô đại đế nghe vậy cũng vuốt râu khẽ gật đầu, sau đó ông ta liền sai một tên sứ giả ở gần đó tới gần rồi truyền lệnh:
- Cho gọi Chung Quỳ thiên sư vào tiếp lệnh!!!
Tên sứ giả nghe lệnh xong liền chắp tay:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh chủ công!!!
0