Trở lại hiện tại với Tuấn Anh, thì sau một đêm ngủ tại căn ký túc xá cùng với bạn mới và cũng là bạn cùng phòng Lưu Kính Thiên thì vào thời điểm hiện tại thì hắn sau khi có được một chỗ ở phải gọi là một trong số ít những phòng VIP nhất của khu ký túc xá thì hiện giờ hắn ta vẫn đang mơ màng trên chiếc giường êm ái với cơn mộng ướt át cùng những idol Nhật Bổn...
Trong khi vẫn còn đang mơ mơ màng màng thì cái tiếng chuông báo thức từ chiếc Nokia 6300 vang lên bên đầu giường đã khiến cho Tuấn Anh đang trong cơn mộng mị bị giật mình rồi cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn ngại mở mắt nên đã trùm gối lên hai tai nhưng như nhớ ra điều gì đó, dù đang trong cơn mê nhưng hắn vẫn cố ngồi bật dậy.
Vừa đưa tay tắt chiếc điện thoại đi, sau đó hắn đưa đôi mắt vẫn còn đang mơ màng thì hắn đã thấy Lưu Kính Thiên đã thức giấc từ lúc nào ở trên giường đối diện mà chơi game từ lâu, còn chưa kịp chào hỏi gì thì Kính Thiên bên này mặc dù vẫn đang chú ý vào màn hình chiếc điện thoại nhưng vẫn mở lời trước:
"Chào buổi sáng bạn cùng phòng, cậu đi vệ sinh cá nhân đi rồi chúng ta sẽ tới giảng đường chính mà cua gái à!!!"
Tuấn Anh tuy vẫn đang ngái ngủ nhưng khi nhắc tới từ "cua gái" thì đang dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang hoen một chút gỉ mắt thì hai mắt hắn như được tiếp thêm sinh lực mà sáng bừng lên rồi hắn cũng nhanh chóng mà bật dạy rồi đi đánh răng rửa mặt để bắt đầu một ngày mới vào lúc 10 giờ 50 phút sáng...
Sau 15 phút thì mọi việc cũng đã ổn, rồi hắn cũng ăn mặc chỉnh tề rồi cùng với bạn cùng phòng Kính Thiên ra khỏi phòng mà hướng về phía giảng đường lớn mà đi tới, trên đường đi thì Lưu Kính Thiên cũng đã mua rất nhiều đồ ăn vặt các thứ dành cho hai người và hắn cũng đưa cho Tuấn Anh một phần rồi nói:
"Ăn đi anh bạn!!!"
Tuấn Anh cũng nhận lấy một phần rồi cả hai cũng vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cả hai vừa đi vừa nói chuyện thì Kính Thiên như nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
"Này anh bạn, hỏi thật nhé, sao tên cậu lại phát âm lạ vậy, gọi tên cậu tôi cũng thấy hơi méo mồm á!!!"
Tuấn Anh bốc một miếng châu chấu khô rồi nhìn qua bên Kính Thiên mà cười cười:
"À, đó là phát âm của tiếng Việt đó, giới thiệu lại với cậu, tôi là người Việt Nam chứ không phải là người Duy Ngô Nhĩ hay là Mãn gì gì đâu, cha tôi là người Việt Nam, mẹ tôi là người Hán nên tôi có thể gọi là người lai đó, còn nếu không quen thì cậu cứ dùng phiên âm tiếng Hán là được!!!"
Kính Thiên khẽ gật đầu rồi đang định hỏi gì đó thì thấy chiếc đồng hồ lớn bên ngoài giảng đường chính đã là 11 giờ 30, đám sinh viên năm ba, năm tư xung quanh lúc này đã ba chân bốn cẳng chạy vào trong để cho kịp buổi diễn thuyết của một vị giáo sư đầu ngành, tuy nhiên với việc đã được đặc cách thì cả hai vẫn cứ ung dung từ từ, chậm rãi mà từng bước tiến vào bên trong hội trường chính của giảng đường.
Khoảng 15 phút sau thì khi mọi sinh viên ai đó đã ngồi ấm chỗ hết và đang nghe giảng thì lúc này Tuấn Anh và Kính Thiên mới có mặt trong giảng đường và đang tìm chỗ để ngồi, cả Tuấn Anh và Kính Thiên vừa tìm xuống hàng ghế gần cuối, Tuấn Anh vừa đặt mông xuống ghế thì bất ngờ một cô em gái có dáng vóc có thể gọi là ok dường như cũng trong hoàn cảnh như hai người bọn hắn vừa tiến đến mà ngồi ngay ghế bên cạnh Tuấn Anh.
Nhìn qua về em nữ sinh này thì cô nàng sở hữu khuôn mặt vline ưa nhìn, đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi cao và đôi môi đỏ mà chỉ nhìn thôi thì đã muốn hôn, cộng thêm với làn da trắng, dáng vóc thon gọn trong bộ áo trắng, quần jeans xanh lam bó sát vào hai cặp giò, khúc nào ra khúc đó, mái tóc nâu mượt suôn dài và trên cơ tỏa ra mùi hương nước hoa đắt tiền, phải nói là nó đã làm xao xuyến mọi chàng trai và kể cả một bậc tiên nhân như Tuấn Anh cũng không ngoại lệ mà phải đổ rạp trước cô nàng.
Hắn nhìn theo rồi nuốt nước bọt cái ực trong cổ họng còn cái mũi thì hít lấy hít để cái hương thơm nước hoa đó từ cô em bên cạnh, chốc chốc lại đưa mắt nhìn qua cô nàng để ngắm cho nó đã, Kính Thiên bên này thì cũng không ngoại lệ, do hắn ngồi vào chiếc ghế ngoài cùng nên có vẻ như cũng mong muốn được đổi chỗ với Tuấn Anh nhưng đời đâu như là mơ, bên cạnh cô em đó thì vào sau lại là một đám nữ sinh, nói chung nếu nhanh tay nhanh chân và đặc biệt mà miệng lưỡi có thể uốn dẻo 360° thì may ra hắn mới có thể tán được vài em.
Tuy vậy thì đó chỉ là trên lý thuyết còn ở hiện tại, hắn cũng đành phải cam chịu số phận mà cay đắng nhìn Tuấn Anh tận hưởng hết những gì gọi là tinh túy của một em có thể nói là hoa khôi, Kính Thiên dường như cũng muốn hít hà một chút thì nghiêng người sang bên phía Tuấn Anh, tuy hai mắt hắn vẫn hướng về phía hội trường mà ghé vào tai Tuấn Anh nói nhỏ:
"Huynh đệ, cậu số hưởng thật!!!"
Tuấn Anh bên này thì mũi đang hít lấy hít để hương nước hoa của cô nàng nhưng hai tay hắn lại đang run run, con tim trong lồng ngực hắn như đập loạn nhịp hết cả lên:
"Co... con mẹ nó, tô... tôi... tôi đang... đan... đang... mơ à???"
Kính Thiên bên này ngồi cạnh một tay đực khác thì khóc không ra nước mắt, ghé sang tai Tuấn Anh mà than thở:
"Hừ, cậu không muốn mơ nữa thì đổi chỗ cho tôi đi, tôi cũng muốn như cậu lắm đó!!!"
Tuấn Anh nhếch mép cười:
"Việc gì thì tôi cũng sẽ chia sẻ với cậu nhưng việc này thì đừng có mơ!!!"
Lưu Kính Thiên thấy vậy thì chỉ hừ lên một tiếng rồi đành phải bất lực mà nhìn người huynh đệ mới quen mình hưởng hết tinh túy mà mình thì lại không được tí nào...
Một lúc sau thì một số vị giáo sư đầu ngành của trường bước lên để chia sẻ và nói về một số vấn đề về lập nghiệp cho sinh viên, như thế nào thì lại nói thêm về vấn đề địa lý nữa chứ, Kính Thiên vốn là một đạo sĩ và đã được đọc qua thiên thư của Mao Sơn về vấn đề thần giới thì khi nghe thấy cái vấn đề "đ·ường l·ưỡi b·ò" từ cái thời dân quốc của Tưởng Giới Thạch nhận vơ phát ra từ cái mồm của ông giáo sư họ Phồn gì đó thì hắn tỏ ra khá là khó chịu.
Kính Thiên còn chưa biết phản bác như nào thì bên này, Tuấn Anh vốn đã mang trong mình dòng máu Việt Nam thì khi nghe thấy được câu nói đó của vị giáo sư kia thì hắn liền gạt cô nàng bên cạnh sang một bên mà trực tiếp cầm lấy cái micro ở bên hông ghế rồi đứng lên cắt ngang buổi diễn thuyết:
"Xin lỗi giáo sư Phồn tôi có ý kiến!!!"
Tay giáo sư Phồn ở dưới sân khấu thấy vậy thì liền gật đầu ý bảo là cứ việc nêu ý kiến, Tuấn Anh thấy vậy liền nói:
"Những lập luận của ngài đưa ra sai rồi, tôi là Nguyễn Tuấn Anh và là một người Việt Nam nên tôi xin khẳng định lại là biển Đông hay theo cách nói của ngài là vùng biển Nam Hải đó và bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà ngài đang nói tới kia là của nước Việt Nam..."
Nhận thấy xung quanh bắt đầu đã có những tiếng xì xào to nhỏ, Tuấn Anh hắn lại tiếp tục:
"Về điểm cực nam của Trung Quốc các người thì chính tay Mao Trạch Đông đã vẽ ra bản đồ và cực nam chỉ tới đảo Hải Nam là max nhất rồi và quần đảo Hoàng Sa thì đã bị đại lục chiếm từ năm 1974 từ tay Việt Nam Cộng Hòa nên không sớm thì muộn nó cũng về lại với Việt Nam thôi!!!"
Tuấn Anh vừa nói xong thì cả giảng đường gần như im lặng và lúc sau thì một tiếng vỗ tay tán thành vang lên từ phía Kính Thiên như đang khen ngợi hắn, rồi một số du học sinh từ Việt Nam ở phía xa do chưa kịp phản bác cũng vỗ tay tán thưởng vị đồng hương cùng trường này rồi cả hội trường cũng nổ ra một tràng pháo tay, còn ông giáo sư họ Phồn kia bị phản bác thì cũng cứng họng mà không biết giấu mặt vào đâu nên chỉ biết cứng họng đứng đó, Kính Thiên ở bên cạnh nói nhỏ:
"Haha vậy là tôi cũng được ở cùng phòng với người thích lẽ phải rồi!!!"
Tuấn Anh sau khi ngồi xuống thì cũng cười cười:
"Haha, vì trong người tôi cũng có một phần hai là máu của người Việt Nam mà, cái gì đúng thì nói thôi!!!"
Sau lời nói đó của Tuấn Anh thì giảng đường lại tiếp tục bình thường và ông giáo sư Phồn kia sau khi lấy lại được bình tĩnh thì lại tiếp tục công việc truyền tải mấy cái thông tin kia tiếp nhưng lần này lão lại không dám giảng tiếp về địa lý nữa mà có giảng thì cũng chẳng ai thèm nghe sau cái s·candal nhầm nhọt vừa rồi, còn Tuấn Anh thì lúc này đang nghe từ tai này sang tai nọ, lại vừa ngáp ngắn ngáp dài thì bên cạnh vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của cô nàng xinh đẹp kia:
"À bạn gì ơi???"
Tuấn Anh đang ngáp dở thì quay sang thì nhận ra người gọi hắn chính là cô nàng xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, lắc lắc cái đầu rồi như không tin vào mắt mình là được cô nàng xinh đẹp kia chủ động, hắn nuốt một cái ực vào cổ họng rồi sau khi lấy lại được bình tĩnh thì mới nở ra một nụ cười mà đáp lại cô nàng:
"À... mình có thể giúp được gì cho bạn không???"
Cô nàng kia khẽ nở một nụ cười rồi liền nói:
"Mình... mình có thể làm quen với bạn được hay không???"
Tuấn Anh nghe xong câu nói đó từ chính miệng của cô nàng thì con tim đang đập loạn xạ của hắn lúc này như muốn bật ra khỏi lồng ngực hắn vậy, trong bụng chắc mẩm rằng là "thời đến cản không kịp rồi!!!":
"Hì hì hân hạnh quá, mình là Nguyễn Tuấn Anh, là người Việt Nam!!!"
Cô nàng kia nở một nụ cười mà có lẽ đã khiến cho bao chàng trai mê mệt:
"Mình là Trương Kim Yến, bà nội mình cũng là người Việt đó, mà bạn đến từ đâu vậy, có thể cho mình biết được không???"
Tuấn Anh ngây ngô nhìn nụ cười của cô nàng Kim Yến mà đáp lời:
"Mình tới từ Trịnh Châu - Hà Nam, mà bạn là sinh viên năm ba hả???"
Cô nàng Kim Yến nghe vậy thì cũng gật gật đầu:
"Yeah, haizz mà nói ra thì mình vào đây học chỉ là muốn trốn việc bị cha mình bắt phải ra nước ngoài học thôi!!!"
Nói xong câu đó thì cô nàng Kim Yến này cũng đỏ mặt xấu hổ còn Tuấn Anh bên này thì chỉ biết gãi đầu nói:
"Hì hì, bạn quá khen rồi, mà nếu như đang là sinh viên năm ba thì mình bằng tuổi nhau rồi, chỉ có điều là mình năm nay mới đi nhập học thôi, vì lý do gia đình!!!"
Kim Yến cũng cười và rồi hai người cũng nói chuyện thêm một đoạn thời gian và cũng không quên trao đổi cho nhau số điện thoại, khi Tuấn Anh vừa rút con máy cục gạch Nokia 6300 ra thì Kim Yến thấy vậy thì đưa tay lên mà che miệng tủm tỉm cười:
"Bây giờ là năm 2016 rồi, cậu vẫn dùng nó sao???"
Tuấn Anh nghe vậy thì cười xấu hổ:
"Ấy, là do chưa có thời gian để mua máy mới thôi à!!!"
Kim Yến cười:
"Nếu cậu không chê thì lấy tạm của mình mà dùng này!!!"
Dứt lời cô nàng Kim Yến này liền lấy ra trong chiếc túi xách một em Samsung Galaxy Note 6 rồi đưa cho Tuấn Anh, Tuấn Anh thấy vậy thì xua tay nói:
"Ấy, đâu cần phải như vậy, mình mới chỉ quen biết thôi mà!!!"
Kim Yến lại nói:
"Không sao đâu, bạn cứ nhận đi để có gì thì mình cũng tiện nói chuyện hơn thôi, mà mình cũng có ba cái phone nên máy này mình cũng không dùng mấy nên cho cậu đó, cũng chẳng có dữ liệu gì quan trọng lắm!!!"
Tuấn Anh thở dài rồi nói:
"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!!!"
Nói xong thì Tuấn Anh cũng nhận lấy chiếc điện thoại rồi sau đó hai người còn nói chuyện phiếm và đã khiến cho thời gian trôi qua nhanh chóng, Kính Thiên bên này thấy hai người thân thiết như lâu ngày mới gặp lại thì như không chịu được, đang định ngoái sang nói gì đó thì bỗng một cục giấy như được ai ném từ phía sau trúng đầu hắn.
Kính Thiên đưa tay phải lên xoa xoa đầu rồi đưa tay trái ra nhặt cục giấy đó lên rồi mở ra xem thì đọc được dòng chữ nguệch ngoạc như gà bới, cũng may là hắn biết tiếng giản thể với kinh dịch chứ không thì bố hắn cũng chẳng đọc nổi và dòng chữ đó viết là:
"Thằng chó, mày tránh xa Kim Yến của bố mày ra!!!"
Đọc xong thì hắn quay lại phía sau nhìn thì nhận thấy một đôi mắt có vẻ căm thù từ đằng sau đang hướng về phía chính mình và Tuấn Anh đang trò chuyện với Kim Yến bên này, đã biết ánh mắt đó là ai thì Kính Thiên cũng chẳng thèm quan tâm tới mà chỉ giơ ngón giữa về phía sau cho thằng đó nhìn cho bõ tức rồi hắn cũng ghé sát vào tai để nói với Tuấn Anh:
"Có đứa ở phía sau ghen ghét đang nhìn cậu đó!!!"
Tuấn Anh nghe vậy thì cũng chẳng thèm ngoái lại mà đáp:
"Tôi biết rồi, những thằng ở phía sau thì cũng chỉ lẽo đẽo ở phía sau thôi, tôi đoán là sau khi kết thúc buổi học này thì chắc chắn sẽ có thằng ngứa đòn chặn đường hai người chúng ta, cậu có muốn đánh lộn không???"
Kính Thiên nghe vậy thì vô cùng bất ngờ và cũng đã có cảm giác ngứa ngáy chân tay sẵn rồi nói:
"Vậy thì chúng ta hợp cạ đó, ban đầu tôi cứ nghĩ là cậu là công tử bột không dám đánh đấm gì cơ, giờ thì có cơ hội tập thể dục rồi!!!"
Tuấn Anh cười cười:
"Vậy thì mong là lúc đó, hai chúng ta có thể liên thủ ăn ý!!!"
Kính Thiên bên này cười một cách đầy sảng khoái:
"Được, vậy thì lúc đó chúng ta sẽ cho hắn ra bã!!!"
Bất chợt thì Kim Yến bên này để ý thấy Kính Thiên cũng khá đẹp trai nhưng nàng lại không có cảm giác an toàn khi ở bên hắn nên cũng chỉ chào hỏi qua loa, Kính Thiên cũng được nói chuyện với người đẹp cho dù là chỉ một chút nhưng có thể nhận thấy là hắn đã hồn bay phách lạc và điều này càng khiến cho thằng ở phía sau càng nóng tiết.
Và cuối cùng thì cũng đã hết giờ trong cái tiết học đầu tiên, Tuấn Anh chào tạm biệt Kim Yến rồi nàng cũng lên chiếc ô tô riêng rồi sau đó nàng cũng đi theo Kính Thiên mà đi ra ngoài nhưng ở đằng sau, một tên to cây với thân hình đô con cùng với đám đàn em đang hướng về phía hai người Tuấn Anh mà rầm rập đi tới.
Đến được nơi thì bọn chúng đứng lại thành một vòng tròn rồi chặn trước mặt của hai người tỏ ý không tốt Tuấn Anh và Kính Thiên bị chặn lại thì cũng dừng lại không đi nữa, rồi tên đô con với khuôn mặt ngổ ngáo bước ra đứng trước mặt hai người, hắn có vẻ như cao to hơn cả hai người vì theo như Tuấn Anh được biết thì Kính Thiên cao tầm 1m86 còn Tuấn Anh hắn thì cao 1m83 nhưng khi hai người đứng đối mặt với tên to cây trước mặt thì trông hai người có vẻ như em trai hắn vậy, nhìn qua thì tên này cao trên 1m9, hắn liền gằn giọng mà đe dọa hai người:
"Hai thằng chó này, sao mày dám ve vãn em người yêu Kim Yến của ông???"
Kính Thiên nghe xong thì tỏ vẻ khinh khỉnh, cố tình nói to để giới thiệu với Tuấn Anh:
"Thằng ku đang đứng trước mặt hai anh em mình Liễu Sơn, đội trưởng đội thể thao của trường, thằng này thì tôi khinh nó như chó rồi, nó muốn bắt nạt cậu đó!!!"
Tuấn Anh chỉ cười:
"Vậy thì để xem ai bắt nạt ai!!!"
Tên Liễu Sơn nghe xong thì tưởng là hai thằng này sẽ sợ mình nhưng ai ngờ bị hai thằng này phản bác lại thì tức nổ đom đóm mắt, đang định lên nhưng hắn đã thấy trong đám đông thì hắn thấy một đám đông đang cầm điện thoại để phát trực tiếp, thấy vậy thì Liễu Sơn liền nói to như để cho Kim Yến nếu có xem thì biết rằng mình yêu nàng đến thế nào:
"Tao sẽ không đánh hai thằng chúng mày, đánh chúng mày chỉ tổ bẩn tay tao, đàn em tao sẽ thay tao dậy dỗ chúng mày!!!"
Hắn liền cười và để lộ ra hàm răng ố vàng và ra lệnh cho đám đàn em ở phía sau xông lên để xử hai thằng ma mới này nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý thì chỉ khoảng 5 phút sau, đám đàn em của hắn đã bị hai người Tuấn Anh và Kính Thiên nện cho ra bã, thằng nào thằng nấy cũng bị đập cho tím mặt, tím mắt mà nằm bẹp hết ra đất.
Liễu Sơn thấy vậy thì tức lắm, hắn rút ra một con dao bấm rồi hắn lao lên định đâm về phía Tuấn Anh nhưng người thường đấu với lại tiên nhân thì khác gì trứng chọi đá, nhanh như cắt, Tuấn Anh liền né đòn với một số động tác cơ bản, hắn đã bắt lấy cánh tay rồi bẻ gập cánh tay của tên Liễu Sơn kia, sau đó dùng chân đạp thẳng vào phần gân kheo và khiến cho hắn ngã quỵ xuống trong sự trầm trồ của đám đông sinh viên xung quanh đang xem náo nhiệt và khiến cho tên Liễu Sơn gào lên trong đau đớn, Tuấn Anh với khuôn mặt lạnh lùng liền cúi xuống rồi ghé sát tai rồi nói như nhổ vào mặt hắn:
"Lần sau thì tránh mặt tao ra, nếu không thì lần sau mày sẽ gãy cổ đó chứ không phải là cánh tay như này đâu... cút đi, trước khi bố mày đổi ý!!!"
Dứt lời thì Tuấn Anh liền đứng dậy mà cứ thế bước đi và để mặc cho tên Liễu Sơn kia cùng đám đàn em của hắn nằm đó, cùng với Kính Thiên thì hai người bọn hắn được đám sinh viên trong trường tâng bốc vì đã giúp cho một tên đầu gấu của trường phải nghỉ việc bắt nạt mọi người trong một thời gian khá dài.
Lúc này, cả hai sau khi giải quyết xong thì đang đi trở về ký túc xá thì điện thoại của Tuấn Anh vang lên, hắn lấy ra xem là thông báo gì thì hóa ra là mình nhận được tin nhắn của Kim Yến, Kính Thiên bên này thấy vậy thì nói:
"Thích nhé, được người đẹp mới quen quan tâm nhớ!!!"
Tuấn Anh cười cười rồi bật lên đọc:
"Mình vừa xem được đoạn video kia rồi, cảm ơn cậu và Kính Thiên mới đã giúp trường dẹp đi một tên đầu gấu, mà mình đính chính lại là mình không phải là người yêu hắn đâu, cậu đừng để bụng nhé!!!"
Tuấn Anh nhìn điện thoại cười rồi nhắn lại:
"Không sao đâu, mình biết là bạn đâu có yêu gì cái thể loại người như hắn!!!"
Nhắn lại xong cho Kim Yến thì thấy bụng mình réo lên, nhận thấy mình bụng mình đang réo lên như là để b·iểu t·ình vì đói, lại nhìn đồng hồ thì lúc này cũng đã là 6 giờ tối, Tuấn Anh đưa tay xoa xoa bụng rồi liền quay sang nói với Kính Thiên:
"Bây giờ đi ăn, tôi bao!!!"
Kính Thiên nghe xong thì khoái chí cười:
"Được, thì đi!!!"
Hai người sau đó cũng khoác vai nhau mà tiến về một quán ăn trưa để kết thúc một ngày và cũng như là để ăn mừng chiến tích kia...
0