Lại nói đến cặp đôi nam nữ lúc chiều trong khu trung tâm mua sắm thì lúc này cả hai người đã đến đồn cảnh sát để báo cáo và trình bày lại sự việc với cơ quan chức năng và sau đó cả hai viết lại biên bản tường trình lại sự việc, còn gã trai kia sau một hồi hổ báo tỏ ra mình ra vua lì đòn nhưng sau khi ăn một cái bạt tai của một trung tá gần đó thì lúc này cũng hắn đã biết sợ, hắn ta ngồi run run một góc với một bộ trang sức màu bạc có hình số 8 thì liên mồm van xin anh cảnh sát gần đó và cô nàng Tiểu Xuân kia hòng được tha thứ:
- Các chú ơi, cháu biết lỗi rồi ạ, cũng là do hoàn cảnh thôi ạ, các chú tha cho cháu!!!
Rồi hắn lại quay sang đôi nam nữ Tiểu Xuân và Phí Quân kia:
- Em xin anh chị giơ cao đánh khẽ, tha cho em ạ, là lần đầu nên em trót dại ạ!!!
Một anh cảnh sát bên này sau một hồi loay hoay kiểm tra điện thoại thì không phá được password thì liền hắng giọng hỏi thì gã kia cũng khai ra password, sau đó thì anh cảnh sát cũng mở được điện thoại rồi sau một hồi kiểm tra thì anh này khám phá được bên trong album ảnh của điện thoại gã này có gì rồi giơ ra trước mặt hắn:
- Lần đầu của chú mày đây à hả Cận Dân, sao tao thấy trong album ảnh của chú mày toàn những thứ 18+ không vậy!!!
Bị bóc mẽ thì gã thanh niên Cận Dân này cũng chẳng còn gì để nói nữa nên cũng chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà im thin thít, nhìn qua có thể thấy được hắn đã chấp nhận nhận hết tội trạng của mình rồi khai ra thêm một vài lần trước đó trên địa bàn.
Còn vị trung tá Diệp kia sau khi chờ cho đôi uyên ương Tiểu Xuân viết xong lời khai và chứng kiến việc xóa hết đi tất cả những tấm ảnh nhạy cảm của cô nàng Tiểu Xuân và những cô gái xui xẻo khác và lúc này thì mấy anh cảnh sát cũng chuẩn bị cho gã biến thái kia nhập kho.
Sau khi giải quyết thủ tục xong thì anh người yêu Phí Quân và cô nàng Tiểu Xuân kia cũng đã ra bên ngoài, cả hai còn đang dự định đi ăn thì anh người yêu có điện thoại, anh ta nghe xong thì cho biết mình lại có công việc đột xuất nên không thể đi cùng với cô nàng Tiểu Xuân:
- Tiểu Xuân à, anh xin lỗi em nhưng công ty anh lại có việc, hẹn em lần sau nhé, anh sẽ bù!!!
Cô nàng Tiểu Xuân nghe vậy thì cũng biết tính chất đặc thù của dân IT như người yêu mình nói nên cô nàng đã để cho người yêu đi đến công ty để làm còn mình thì do đã có xe máy riêng nên sau khi nhờ anh người yêu Phí Quân quay xe hộ rồi nàng mới lên xe để nàng đi về, sau đó cả hai trước khi chia đôi hai ngả và trước khi chia tay nhau thì cả hai đã trao cho nhau một nụ hôn ấm áp, sau đó anh người yêu Phí Quân nhìn chằm chằm Tiểu Xuân rồi khẽ vuốt má cô nàng mà cười:
- Em đi cẩn thận nhé, khi nào về tới nhà hãy gọi cho anh!!!
Cô nàng Tiểu Xuân cũng gật đầu cười rồi sau đó lên xe mà nổ máy rồi đi khuất, còn anh người yêu Phí Quân kia thấy vậy thì cũng khẽ cười, cô nàng Tiểu Xuân sau khi đề máy vào số rồi phóng đi, còn anh người yêu Phí Quân đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô nàng một cách trìu mến như không lỡ xa.
Đang nhìn người yêu một cách trìu mến thì bỗng chốc trong hai mắt của Phí Quân có chuyển biến, hai con ngươi hắn bỗng chuyển thành một màu đen đặc, không còn một chút lòng trắng nào rồi hắn như không tự chủ được mà nhếch mép nở ra một nụ cười tà dị mà đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô nàng, đến khi nàng ta khuất hẳn vào trong bóng tối... sau một hồi thì anh chàng Phí Quân này cũng trở lại bình thường, dù cảm thấy khó hiểu nhưng vì công việc nên hắn cũng gọi một chiếc taxi mà đi tới công ty của mình...
Trở lại với cô nàng Tiểu Xuân thì căn nhà nhỏ của cô nàng nằm ở quận thị Cao Cảng thuộc thành phố Thái Châu, tỉnh Giang Tô nên nàng phải đi qua cầu Thái Châu bắc qua sông Dương Tử một đoạn dài thì mới có thể về được nhà, lại nói về cây cầu Thái Châu này thì người dân xung quanh hai bên đầu cầu tầm tháng 7 âm lịch hằng năm đã nhiều lần chứng kiến cảnh có người nhảy cầu tự vẫn như cơm bữa.
Tiểu Xuân cũng biết được hiện tượng đó nhưng hiện giờ thì thời điểm tháng 7 cô hồn cũng đã sắp hết, mà mình thì cũng vẫn còn yêu đời lắm, đâu có ngu mà nhảy cầu tự vẫn vào lúc này, nghĩ đến đây thì cô nàng cũng chỉ cười rồi mà tiếp tục giữ chắc tay ga mà lái xe đi, nói thêm thì cây cầu Thái Châu này theo đo đạc qua lý trình thì có thể biết được cây cầu có chiều dài khoảng 5,5 đến 6,8 cây số và chiều rộng rơi vào khoảng 35 mét, cách mặt sông Dương Tử khoảng 192 mét, cầu được chia làm hai nhịp là nhịp bắc và nam, nhịp cầu phía bắc dài khoảng 2160 mét, còn phía nam thì rơi vào khoảng 966 mét, nhìn chung thì đây có thể được coi là một nơi lý tưởng để nhảy cầu...
Trở lại với cô nàng Tiểu Xuân thì lúc này cô nàng dù đang lái xe và có kinh nghiệm lái xe từ năm 18 tuổi nên không thể nói tay lái của cô nàng là yếu nhưng điều kỳ lạ là lúc này trong đầu cô nàng lại như cảm thấy con đường trước mặt mình có chút gì đó vô cùng lạ lẫm kể từ lúc lên cầu đến bây giờ, dù nàng đang vít ga với tốc độ trung bình rơi vào khoảng 60km/h trên một đoạn đường thẳng tắp chỉ dài hơn 7 cây số nhưng đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng nàng có cảm giác vẫn chỉ đang đi ở giữa cầu hay nói đúng hơn là ở im một chỗ.
Tuy vẫn đều tay ga nhằm để về nhà một cách nhanh nhất nhưng bỗng trước mắt nàng như tối sầm lại, hai tay lái đã bắt đầu loạng choạng rồi nàng gần như đã mất đi ý thức, phó mặc cho đời và rồi cuối cùng nàng ta cũng mất tay lái rồi ngã lăn lóc trượt dài trên mặt đường, cũng may là nàng ta đã đội mũ bảo hiểm trùm kín đầu và mặc một bộ đồ da dày nên cũng không gây ra cho nàng dù chỉ là một vết xước nhưng chân của nàng do bị va đập mạnh nên đã bị gãy.
Điều kỳ lạ ở đây là dù cho trên cây cầu có rất đông những phương tiện tham gia giao thông nhưng không một ai đụng trúng nàng và lạ kỳ hơn nữa là dù đã bị gãy chân nhưng nàng ta vẫn đứng lên mà đi như bình thường mà không hề khó khăn hay đau đớn gì.
Nàng như vô thức mà tiến gần về phía thành cầu, nàng ta vừa đưa chân gác qua một bên thì cũng chẳng ai quan tâm tới nàng ta cả hay nói đúng hơn là không nhìn thấy, nàng ta chuẩn bị quyên sinh thì bỗng một giọng nam nhân hô lên:
- Mao Sơn thần quyết, khai!!!
Người đó vừa dứt lời thì vút một cái, một tấm phù màu xanh bay vút tới đánh thẳng lên người cô nàng và khiến nàng gào rú lên một cách đau đớn và từ chỗ lá bùa đánh trúng thì dù có một lớp áo dày bao bọc bên ngoài nhưng đã có tà vật thì nó như có một ngọn lửa vô hình vô cùng nóng bỏng như thiêu đốt khiến cho một làn khói đen bốc lên xèo xèo lại càng khiến cô nàng thấy vô cùng thống khổ, ngay lập tức một thân ảnh nhanh chóng phóng tới túm lấy cổ tay cô nàng rồi gằn lên:
- Buông cô ấy ra!!!
Rồi từ hư vô giữa không gian của một buổi tối vang lên nghe như pha trộn giữa cái giọng rắn rỏi cộng thêm eo éo:
- Tại sao ta phải buông!!!
Nhìn lại thì ra đó không ai khác chính là Lưu Kính Thiên, hắn sau khi nghe cô nàng Tiểu Xuân đó hay nói đúng hơn là vong hồn đang nhập xác cô nàng nói vậy thì tỏ ra chán nản liền nhẹ giọng:
- Hỏi lần cuối, mày có buông cô ấy ra không???
Rồi từ thân ảnh của cô nàng Tiểu Xuân kia bỗng tách ra một thân ảnh mờ mờ của một người con gái đầu tóc xõa xượi trong một bộ đồ màu trắng nhưng có lẽ đã ố vàng nhăn nheo, rách rưới và điểm lên một vài vệt máu đã thâm xì, hai tròng mắt nàng ta thì lúc nhúc toàn những dòi bọ, cô ả vong hồn kia nhìn chằm chằm về phía Kính Thiên hắn mà gằn lên:
- Đếu, tao không buông thì mày làm gì được tao, tao sẽ chiếm lấy thân xác cô em này rồi cùng nhau xếp hình với thằng cha người yêu ẻm, nhìn hắn cũng sáng láng và ngon zai lắm chứ...
Còn chưa kịp nói hết thì vong hồn con đàn bà đó liền rú lên một cách đau đớn vô cùng thống khổ, nhìn lại thì Kính Thiên trước đó dù một tay đang níu lấy cô nàng Tiểu Xuân đang trong bờ vực sắp rơi xuống sông liền nhanh chóng kéo nàng lại về phía mình và vong hồn của con mẹ kia cũng bị kéo theo.
Còn lại tay phải hắn đã nhanh chóng bắt quyết rồi vỗ thẳng lên đầu của vong hồn đó và do không chịu nổi áp lực nên vong hồn của ả ta đã tan biến thành tinh phách rồi bay đi, Kính Thiên nhìn đám tinh phách tan biến vào hư không rồi lắc đầu:
- Con điên, nói nhẹ không nghe cơ, ưa nặng với bố mày đây thì chỉ còn cái nịt!!!
Rồi hắn nhìn xuống thì thấy cô nàng Tiểu Xuân kia đã dần dần tỉnh lại, khi cô nàng tỉnh hẳn, vừa thấy mình đang bị một gã lạ hoắc ôm lấy, cô nàng liền hô lên:
- Sao lại là anh, tên biến thái!!!
Dứt lời nàng liền tách ra khỏi người hắn thì Kính Thiên cũng chẳng thèm quan tâm mà buông tay khiến cô nàng Tiểu Xuân ngã xuống cái oạch và ngay lập tức thì cơn đau từ cái chân bị gẫy đã lan đến khiến cho Tiểu Xuân đau tới mức điếng người và nó đã khiến cho nàng ta chỉ như muốn khóc lên, Kính Thiên thấy vậy liền nhanh chóng lao lên đỡ lấy nàng rồi nhìn vào cái chân trái của nàng thì nói:
- Chân cô bị gãy rồi, có cần gã biến thái này đưa cô vào bệnh viện không???
Dù không muốn nhưng lúc này chỉ còn có mỗi mình hắn là phao cứu sinh nên nàng cũng đành xuống nước mà miễn cưỡng nhờ tới sự giúp đỡ của hắn, chỉ cần có thế thì Kính Thiên cũng bắt được một chiếc taxi rồi đưa cô nàng này tới bệnh viện gần nhất, còn hắn thì đi tạm xe của Tiểu Xuân mà đuổi theo sau.
Sau khi nhờ dịch vụ vận chuyển cả người lẫn xe tới phòng khám Thượng Kiều ở bên kia cầu cũng là nơi gần nhất để bó bột lại cái chân cho cô nàng, khoảng 15 phút sau thì anh người yêu Phí Quân của cô nàng Tiểu Xuân này sau khi biết tin dữ thì cũng nhanh chóng có mặt tại phòng khám, anh này vừa thấy là Kính Thiên thì hắn ta nghĩ là cô nàng bị gãy chân có thể là do Kính Thiên cay cú trả thù, Phí Quân không nói không rằng mà liền vung tay tung ra một đấm thẳng về mặt của Kính Thiên.
Kính Thiên còn chưa kịp mở mồm nói năng gì, lại thấy anh người yêu của cô nàng Tiểu Xuân này vừa đến đã trực tiếp vung nắm đấm mà động thủ, Kính Thiên lần này không điên mà đưa mặt ra ăn đấm, hắn liền đưa tay bắt lấy nắm đấm của anh người yêu Phí Quân của Tiểu Xuân rồi nói:
- Này, hôm nay người yêu của anh bạn đã tát cho tôi hai cái rồi, bây giờ anh bạn lại muốn đập tôi nữa à???
Chờ cho Phí Quân sau khi bình tĩnh lại và nghe Kính Thiên giải thích, rồi từ đó cả ba người nói chuyện thêm một hồi thì cũng giải quyết xong sự hiểu lầm, anh người yêu Phí Quân kia sau khi thanh toán xong viện phí thì cũng khoác vai Kính Thiên ra bên ngoài ban công của phòng khám rồi nói:
- Đầu tiên thì cảm ơn anh đã cứu Tiểu Xuân một mạng!!!
Rồi hắn lấy ra từ trong túi áo một tập khoảng 10 tờ 100 tệ đưa cho Kính Thiên rồi nói:
- Cậu nhận lấy, coi như thay lời cảm ơn!!!
Nhìn thấy một xấp tiền kha khá của Phí Quân thì hai mắt của Kính Thiên như kích thích mà sáng lên như hai cái đèn pha ô tô nhưng hắn vẫn cố kìm nén mà giữ lại chút gì đó gọi là liêm sỉ, trong lòng hắn mặc dù rất muốn cầm lấy xấp tiền nhưng cái miệng và trong đầu hắn chỉ coi là cái duyên nên Kính Thiên liền đẩy lại rồi nói:
- Coi như là có duyên gặp mặt, còn nếu anh bạn muốn trả tiền thì hãy lên Mao Sơn mà công đức!!!
Anh người yêu Phí Quân nghe vậy thì cũng cười rồi gật đầu, hắn vừa quay người đi để vào bên trong phòng bệnh xem tình hình của Tiểu Xuân thì bất ngờ bàn tay của Kính Thiên liền đặt lên vai hắn, vừa quay lại còn chưa hiểu gì thì thấy Kính Thiên đã đưa ngón tay trỏ lên miệng ý bảo hắn là giữ im lặng, còn chưa hiểu gã này định làm gì mình thì Kính Thiên đã trừng mắt nhìn hắn rồi gằn lên:
- Còn không mau cút ra khỏi người này!!!
----------------
Sáng ngày hôm sau, tại một khu du lịch sinh thái nằm giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, nổi bật có một núi quanh năm xanh tốt và vẫn như mọi ngày vô cùng nhiều người đang đi lên vãn cảnh đẹp, dù đẹp là như vậy nhưng ít ai biết được rằng năm xưa nơi đây từng là căn cứ của quân kháng chiến chống Nhật... và đây chính là địa danh Mao Sơn, Mao Sơn này nổi tiếng không chỉ là về cảnh đẹp mà còn phải nói về đạo pháp.
Mao Sơn tông chính là giáo phái được lập ra ngay ở đây, tông phái này được kế thừa từ Thượng Thanh phái với tổ sư đầu tiên là Đào Hoàng Cảnh, Mao Sơn tông vốn được biết là đệ nhất khu tà, trừ ma vệ đạo, cho tới nay đã trải qua 35 đời trưởng môn và cho tới hiện tại là chưởng môn thứ 36 Thôi Giáp Cương.
Dưới thời chưởng môn họ Thôi thì ông ta đã làm rạng danh hai trận pháp trừ ma diệt quỷ của Mao Sơn là Cửu đăng liên hoàn trận và Bát quái trận pháp, chưa kể để quản lý chặt chẽ thì ông ta đã không đi theo những gì mà các bậc trưởng môn đời trước để lại mà trực tiếp tách các phép học ra là 4 chi gồm phù chú; trận pháp; pháp thuật và cuối cùng là quỷ thuật...
Và chỉ có truyền nhân duy nhất của chưởng môn mới được học toàn bộ cả 4 và hiện tại thì kẻ đó không ai khác chính là Lưu Kính Thiên, trở lại với hiện tại thì lúc này trong phòng lớn tại chính điện, lão Thôi Giáp Cương với vẻ mặt vô cùng hằn học đang trợn trừng mắt mà nhìn xuống bồ đoàn nơi Kính Thiên đang quỳ mọp ở đó, chốc chốc lão lại gằn lên:
- Tên nghịch tử này, chẳng phải tối qua ta đã bảo nhà ngươi về sớm mà cớ làm sao bây giờ ngươi mới vác mặt về, tội này không thể tha được!!!
Kính Thiên đang quỳ bên dưới bồ đoàn mặc dù nhìn qua như đang vô cùng thống khổ nhưng thực chất hắn đang nhân lúc có điểm mù ở phía trên nên mặc mẹ lão sư phụ có luyên thuyên gì cũng kệ, chuyên môn của hắn bây giờ là đang tập trung để cày tựa game đang hot Black Desert thì vừa bị một đứa đánh lén cũng vừa hay lão Thôi Giáp Cương đã hô lên:
- ... nhà ngươi phải bị giáo huấn một chút...
Nghe tới đây thì mặc dù đang tiếc một mạng vừa rồi nhưng nghe tới hai từ "giáo huấn" thì hắn liền giật bắn cả mình, hắn liền chồm hẳn người dậy rồi tiến tới định van nài lão sư phụ:
- Ấy ấy, sư phụ, con đã hơn 20 rồi, đâu còn trẻ để giáo huấn chứ...
Không để hắn nói hết, lão Thôi Giáp Cương vẫn quả quyết:
- Không lằng nhằng, cho ngươi ở lại chỉ tổ tốn tiền dịch vụ, nên thôi ta cho ngươi hai món pháp bảo dù không phải là trấn phái nhưng cũng tạm dùng được là Cổ Phong kiếm và Lam Mộc kiếm để giúp ngươi hành sự!!!
Nghe tới đây thì Kính Thiên cũng hiểu lão sư phụ Thôi Giáp Cương của mình muốn gì nhưng hắn vẫn để cho lão nói hết:
- Ta trước đây cũng có quen một vị bằng hữu họ Hà ở Thiên Tân, đây là card visit của hắn. cứ tìm đến địa chỉ này rồi hắn sẽ giúp nhà ngươi có một thân phận ở một trường đại học có tiếng, đến đó thì tha hồ mà tìm tòi khám phá!!!
Ngừng một chút lão lại khinh khỉnh nói thêm:
- Nhớ là kiếm về một con vợ mà ra mắt ta!!!
Kính Thiên nghe tới đây thì khẽ nở ra một nụ cười thầm lặng, trong đầu hắn đang có cái suy nghĩ hả hê:
- "Hề hề, con bắt đầu thích cái hình phạt này của người rồi đó!!!"
0