Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phong Vân

Unknown

Chương 2: Cuộc Sống Mới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Cuộc Sống Mới


Cơn ho từ từ, từ từ..... đến một lúc nào đó, cơn ho thay thế bằng tiếng im lặng cho ngôi nhà cũ nát, Phong Vân vẫn trong ngực bà, Hắn biết bà đã đi rồi.

Chạy vào đến giường, giỏ tre thuốc cũng rơi xuống, hắn đến nhanh tới giường, Tô lão vẫn nằm trên giường, chỉ khác sắc mặt của bà đã xấu tới cực điểm.

Quay lại với Phong Vân, vẻ ngoài này đối với hắn là một phiền phức, khiến hắn rơi vào những việc từ trên trời rơi xuống, cả Nam và Nữ, thậm chí, đặc biệt danh tiếng lan xa, người ta đồn hắn chính là anh tuấn nhất thành.

Hắn Xuống núi, theo lời của Tô lão, hắn đi tìm một cuộc sống của mình

Khổ không phải vì sự áp bức của hắn với các điều lệ ràng buộc, cái khổ nhất chính là con gái độc nhất của hắn Trì Lưu Thanh. Nhờ có cha mình, Trì Lưu Thanh một tay che trời, sở thích của ả ta chính là đem các Thiếu niên thiên tài hoặc thanh niên anh tú làm nô bộc, bắt họ thuần phục để trêu đùa, một tay che trời, quyền lực vô cùng lớn.

Tại một kho xưởng, Phong Vân vác những thùng hàng hóa lớn trên vai, bận một bộ đồ cũ đơn sơ, 2 năm qua, hắn vừa tròn 18, bề ngoài trông không khác mấy, vẫn khuôn mặc anh tuấn sẵn sàng mê hoặc bất cứ cô nương nào.

-“ Bọn gia nhân lại dám đi mách lẻo, thật là một lũ ngu ngốc không biết ngậm miệng, xem ra phải đem lưỡi của chúng rời khỏi khoang miệng của chúng” Trì Lưu Thanh bực bội nói.

-“ Bà, con về rồi” Phong Vân nói

Trì Lưu Thanh nghe xong bực tức, liền uống hết một ly trà rồi dậm châm ngồi xuống.

Bình An phủ, Trì Lưu Thanh bực bội bước vào phòng của mình, hôm nay lại một lần nửa bị ăn bơ đẹp, suốt ngày kè kè bên người hắn nhưng bị cho là vô hình khiến nàng phát bực.

-“ Gặp được con thật tốt, lúc cuối đời có con bên cạnh cũng là đủ mãn nguyện..”

Phong Vân nhìn lên trời, đã quá trưa rồi, cũng nên trở về nhà, Phong Vân đem cũi cột lại từng bó lớn xách 2 tay, đeo lên giỏ thuốc sau lưng, bước những bước chân vững chắc, leo lên những con dốc lớn thoan thoát, bước chân vững theo nhịp, quay về nhà.

Đứng trước mộ Tô lão, đây đã là 2 canh giờ, hắn đứng đó mặc cho gió rét buốt từ các phương tạt vào, mắt đỏ ửng, quanh mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt chứng tỏ hắn đã khóc, lần đầu tiên trong đời, hắn khóc.

Bóng lưng trãi dài hằn xuống mặt đất, 1 con chim nhỏ đậu lên bia mộ, vuốt vuốt bộ lông, nhìn theo hắn rồi bay về phía chân trời.

- “Haiz....” Tiếng thở dài của Cô Lâu, chủ khu xưởng này.

Không biết bao lâu sau, hắn quay lưng xuống núi, bỏ lại sau lưng là ánh chiều cùng với ngôi mộ nhỏ, trên mộ, có dòng chữ:” Bà Bà” phía dưới bên góc lại có thêm dòng chữ: ‘Người ta thương nhất’.

Bà biết thời gian của mình không còn nhiều:

-“Khụ....Khụ....- Tiếng Tô lão vọng ra

Tóc thả trôi sau lưng, khuôn mặt trầm ổn, chém từng nhát rìu xuống, mỗi nhát xuống là một khúc gỗ lớn đều trẻ làm đôi, sức lực rất lớn, phía xa chính là một giỏ thuốc đầy ấp được xếp gọn gàng. Không ai khác, đó chính là Phong Vân.

“KHỤ...KHỤ...” một tràng ho dài liên tục, xem ra Tô lão đã tới cực hạn, hắn đã về, gặp được hắn, tia nuối kéo tới bây giờ cuối cùng cũng hết.

Phong Vân chạy nhanh vào giường, căn nhà cũ kỹ quen thuộc ấm áp mọi ngày hôm nay thật hiu quạnh. Tâm hắn chợt thấy lạnh một dự cảm không lành luôn chờ chựt .

- “Đứa bé tội nghiệp, cuối cùng ta cũng chờ được con về rồi”

.....

Rất nhiều thanh niên trong thành thấy Trì Lưu Thanh thì sợ như vỡ mật, không chạy đằng Đông cũng chạy đằng Tây.

-“ Không có gì, Vân nhi ngoan” Tô lão nhẹ vuốt đầu hắn, không hiểu sao bà cảm thấy vui, bà biết hắn rất yêu thương mình, nhưng tính cách hắn từ nhỏ trầm ổn, rất ít khi biểu hiện những tình cảm như thế này.

Trì Lưu Nhất bình tính ngồi xuống, cũng rót một ly trà, đây là trà thượng hạng giúp thanh lọc cơ thể, vô cùng đắc tiền, chỉ có người trong Phủ mới có thể dùng nổi.

Phong Vân định chạy vào bếp sắc thuốc nhưng Tô lão nắm tay hắn không rời

Dạo gần đây hắn còn phải dính đến một phiền phức vô cùng to lớn, trong một lần dạo chơi, Trì Lưu Thanh vô tình nhìn thấy hắn, với nhan sắc hoàn mỹ đầy nam tính của mình, Trì Lưu Thanh vừa gặp vừa mê. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bổng nhiên, cửa phòng cửa phòng mở ra, bên ngoài, Trì Lưu Nhất bước vào phòng của con gái mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Khụ... Khụ” Tô lão nhẹ lắc đầu

- “Khụ... Khụ..” Phong Vân sà vào lòng bà, như muốn cảm nhận cơn đau đớn của bà, Tô lão nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, Phong Vân luôn thích được Tô lão vuốt đầu mình, một cảm giác thật dễ chịu.

Vẫn câu nói cũ ngần ấy năm, mỗi khi hắn về đều nói, mấy ngày nay, bệnh tình của tô lão ngày càng nặng, hắn phải kiếm nhiều thảo dược hơn nên đã 1 ngày rồi chưa về, trước khi đi, hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ cho Tô lão phòng hắn đi xa nhà.

Tô lão đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt của hắn, mắt bà đượm buồn

-“ Đây cũng là cô nương thứ 4 trong tháng này tới đây để nhìn hắn rồi, người so với người, tức c·hết ta được”- Một trong 3 thanh niên lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 2: Cuộc Sống mới

-“ Khi ta mất “Khụ... Khụ” cơn ho càng trở nên dồn dập. Hắn nhìn bà, như muốn lưu giữ những hình ảnh này Mãi Mãi.

......

Nhìn tấm thân nhỏ bé trên giường, tâm hắn như muốn sụp đổ, người cưu mang hắn, người thân duy nhất của hắn, người hắn yêu thương nhất....

-“ Nghe gia nhân bảo, hôm nay tiểu thư lại bực bội, lại chạy rầm rầm trong phủ của ta nhỉ?” Trì Lưu Nhất mặc một chiến áo bào tối màu, chất liệu vô cùng tốt, tôn lên khí chất uy nghiêm của thành chủ, nhưng không mặt luôn bán đứng khí chất ấy, vô cùng hung ác, vô cùng gian xảo.

Phiền phức khó bỏ, Phong Vân quyết định bơ luôn. Xem ả ta không tồn tại là cách tốt nhất.

Vâng. Chính là mê luyến, một cảm xúc từ lần đầu hiện lên trong người ả, đối với đám nô bộc đầy đàn gọi là uy tú ưa nhìn của mình thì chúng chả là gì so với người thanh niên này, từ thân hình đến khí chất, hắn chính là Thần, vị thần tượng trưng cho sắc đẹp.

Càng lớn hắn càng anh tuấn, mỗi lần xuống núi đều dẫn đến rất nhiều sự náo động của các cô gái dưới trấn, cũng không ít cô mạnh dạn lên núi dặm thân.

Ở một khu vực bên ngoài kho xưởng, có nhiều cô nương quanh khu vực luôn cố đi ngang qua để nhìn ngắm hắn, luôn cố gắng tới gần tiếp chuyện.

Bên cạnh Cô Lâu là 3 thanh niên, bọn hắn là người thân tín của Cô Lâu và đã làm việc ở đây rất lâu rồi, thuộc dạn kinh nghiệm dày dặn, phụ giúp Cô Lâu từ nhỏ đến lớn.

Người hắn lúc này run lên tột độ, hắn nhẹ nhàng ngồi bên Tô lão, vuốt nhẹ ngực bà, thật chậm, thật chậm.

Cuộc hành trình của hắn. Chính Thức Bắt Đầu.

-“ Việc gì phải phiền toái như vậy, phái người đem hắn bắt về là được, mọi lần đều như thế” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“ Tuy bị cho là vô hình nhưng Vân ca thật sự rất đẹp, càng nhìn càng ưa thích. Càng khó ta thật sự càng thích. HaHaHa” Trì Lưu Thanh nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thời gian cứ thế trôi 6 năm, một thiếu niên 16 tuổi, thân hình cao gầy, điều đáng chú ý ở đây đó chính là khuôn mặt của hắn, hắn ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhan sắc của hắn như là sự đỉnh cao của cái đẹp, trên thân quần áo chắp vá nhiều nơi nhưng cũng không giấu đi hết sự anh tuấn của hắn.

-“ Bà bà, không sao chứ?” Phong Vân giọng đầy lo lắng

Chương 2: Cuộc Sống Mới

Từ lúc đó, Trì Lưu Thanh quyết tâm có được Phong Vân, nhưng không phải là cưỡng ép, Trì Lưu Thanh muốn có được người thanh niên này, hay nói đúng hơn là tình cảm của thanh niên này, đây chắc là ngoại lệ riêng của ả từ trước đến nay, đây có gọi là tiếng sét ai tình hay không?

-“ Vì cái tên dân đen đang đc đồn ầm lên trong thành đấy à”. Trì Lưu Nhất chậm rãi uống trà rồi nói tiếp.

Phong Vân rất phiền phức về vấn đề này, nhiều lần tránh né nhưng hoàn toàn không được. Mỗi ngày, Trì Lưu Thanh đều đến đây, nào là hoa quả, cơm nước đều đem qua, thậm chí còn cho người làm hết các công việc hằng ngày bưng vác của hắn trong kho xưởng, khiến hắn càng bị xự ghen ghét của toàn bộ nam nhân trong kho xưởng này.

-“ Đừng bận tâm về ta, “Khụ... Khụ” ai rồi cũng phải đối mặt với sinh tử, nhìn theo cách khác, đây như là một cái kết đẹp dành cho ta” Tô lão nói.

-“ Không được! Lần này khác mọi lần trước” Trì Lưu Thanh lên tiếng.

Bình An thành, thành chủ Trì Lưu Nhất, cai quản trật tự nơi này suốt chục năm qua, cũng là một cao thủ võ giả lâu năm của thành. Nói về hắn, không tiếng tốt nào để nói, việc xấu thì kể không hết, dân chúng trong thành vô cùng cực khổ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Cuộc Sống Mới