Phong Vân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Rắc Rối
Trì Lưu Thanh cười nhạt: “Muốn chạy, một tên chưa đến cả luyện khí tầng 1 cũng đòi thoát khỏi tay ta, tiếp theo, là giờ đi săn rồi, ngươi sẽ là con mồi của ta” Nói xong lại cười lớn khoái chí: “Hahaha”. Nàng thích nhất là đi săn nam sủng.
-“ Ta đang chờ điều gì?” Phong Vân nghĩ trong đầu, tiền bạc sao? Quyền lực sao? Hay chỉ đơn thuần là được sống?
- “ Xoạt... Xoạt” Tiếng chân của một nhóm người tiến lại gần khu xưởng
Chương 3: Rắc Rối
Như cho thấy sự lựa chọn của mình, Phong Vân từ từ hướng về phía trước, người thanh niên anh tuấn xuất phàm thân hình dần khuất khỏi mắt.
Cửa Tây chính là khu vực có nhiều binh lính thủ thành, chỉ cần ép Phong Vân về hướng đó rồi hắn ra hiệu lệnh, Phong Vân khó thoát
Bên Ngoài, Trì Lưu Thanh dẫn theo một đám người, thoạt nhìn, dáng người to cao, hơi thở vững chắc, toàn bộ đều là võ giã.
Trì Lưu Thanh nói: “ Vân Ca, theo ta ngoan ngoãn về làm nam sủng vinh hoa cả đời không hết, quyền lực chỉ dưới ta, khi ta gả cho người khác, nhất định ưu tiên ngươi, dẫn theo ngươi làm người hầu” nói rồi còn cười lớn.
Cùng với bọn người Đại Khắc từ từ tiến tới, Phong Vân ngày càng lùi lại, rất nhanh đã tới bìa vực, lùi nửa sẽ là Vô Nha chào đón hắn.
-“ HÀM HỒ” Trì Lưu Nhất đập bàn đứng đậy, chiến bàn lập tức nát như tương, sức lực vô cùng lợi hại.
Nói xong, ra lệnh cho thuộc hạ đuổi theo, bọn hắn tốc độ triển khai nhanh hơn người thường rất nhiều, chả mấy chốc đã thu hẹp khoảng cách với Phong Vân.
- “ Tự mình ngồi suy nghĩ đi”
Nhờ vào ánh trăng sáng, Phong Vân thả chậm tốc độ, cứ thế tiến vào rừng, lần này, xem như cái đầu thông minh của hắn đã cứu hắn một kiếp.
Tưởng đâu sắp đuổi kịp, Phong Vân đột nhiên chạy vào con hẻm cụt, dựa vào những cái thùng xếp ngay tường, bật bay qua tường, tư thế vô cùng đẹp mắt.
Nhảy vực à, cái này bỏ đi, hắn dám nhảy sao, chỉ có cách theo nàng về thôi, thật ra suy nghĩ theo cách tích cực, Nàng dung nhan không tồi, dáng người không xấu, càng đừng nói đến địa vị cao ngập trời, ăn một ít thiệt thòi vẫn tốt hơn c·ái c·hết, với lại, nàng cực kỳ ưu thích hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Vân vẫn ra sức chạy, đã thấy bóng dáng của khu rừng.
Từ lúc Tô lão mất, hắn càng là ít nói.
-“ Con muốn chính hắn phải tự nguyện đổ gục dưới chân mình” Trì Lưu Thanh nói rồi cười khúc khích mặc cho cha mình mặt đã tối sầm lại.
Qua nhiều lần tiến vào, mọi người cũng biết được sơ lược về địa hình của nọn núi to lớn này, bao gốm năm dãy núi chính và một cái vực sâu không đáy, gọi và Vô Nha.
Lúc này, Phong Vân đang đứng trước Vô Nha, trước mắt tình thế không mấy khả quan.
Đại Khắc lấy ra một lệnh bài, truyền linh lực vào, khối lệnh đột nhiên phát sáng
-“ Vì sao? ” Trì Lưu Nhất nghi hoặc hỏi
Sau khi Đại Khắc đến bìa rừng tụ họp với quân mai phục, bóng dáng Phong Vân hoàn toàn không thấy khiến hắn vô cùng tức giận, để một tên dân thường nhiều lần thoát khỏi tay, hắn vô cùng tức giận, liền điều động Ưng vệ vào rừng tìm kiếm, cuối cùng cũng có thu hoạch, lần này, hắn thề sẽ g·iết c·hết tên thường dân này.
Lúc này đây chỉ còn tiếng cười đắc ý của Trì Lưu Thanh vang vọng khắp Vô Nha, tiếng cười đắc ý vì đã đạt được con mồi, nàng là vậy, thiên kim của Bình An thành, từ nhỏ một tay che trời, thứ gì mà không có được kia chứ.
Trước mặt là hơn 30 võ giả, khí huyết toàn thân, tay cầm đại đao, khoắc lên người y phục của Bình An thành, như là hổ đói vồ mòi, mà hắn chính là con mồi.
Trên lưng nó có một vài người, chính là Trì Lưu Thanh, ả đắc ý nói: “ Chạy! Chạy nửa đi, ta còn chơi chưa đã đâu. Ha...ha...ha..”.
Nhờ vào huyên náo to lớn của bọn người Trì Lưu Thanh gây ra, người dân Tây thành đều đã vào nhà đóng cửa, tránh rước họa vào thân, nhờ vào đó mà Phong Vân thuận tiện hơn nhiều.
Đầu bên kia, Trì Lưu Thanh chậm rãi uống từng ngụm trà, bỏ vào miệng mình từng loại hoa quả một, điều đặc biệt là ghế và bàn nàng sử dụng chính là 2 thanh niên mà thành, phía sau có 2 người không ngừng xoa bóp, vô cùng phóng túng.
Một con Chim cực lớn đáp xuống, gió cuốn bụi đất bay lên mịt mù, cực kỳ không kiên nể.
Phong Vân hắn không giống bọn hắn, hắn là Phong Vân.
......
Lúc này, Phong Vân bổng lên tiếng: “ Nếu ta từ chối thì sao”
-“ NGƯƠI DÁM” Trì Lưu Thanh hét lớn như không thể tin được. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“ Dẫn người bao vây Trảo Thủ sơn đi” nói xong, một nhóm người từ từ lui ra, phương hướng Trảo Thủ sơn chặn đầu.
-“ Con nên quên tên dân đen đó đi, xem nó như đồ chơi thì được, sắp tới con phải tới Kiến An thành để mai mối với công tử bên đấy, sớm giải quyết mọi chuyện đi” Trì Lưu Nhất bực bội nói
-“ Bắt hắn về cho ta” Trì Lưu Thanh ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Một tên thuộc hạ mặt hung dữ, hắn tên Đại Khắc, là đội trưởng của nhóm người này, là một võ giả tu luyện đến Luyện Khí tầng 4, khi thấy Phong Vân giản hoạt như vậy, hắn lập tức ra lệnh: “ Chia ra, bao vây hắn lại, dồn về cửa Tây”
Phía trước là đại địch, phía sau là Vô Nha. Tiến không được, lùi càng là không được.
“Nếu được sống thì danh dự có nghĩa lý gì cơ chứ?”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấu kế hoạch của Đại Khắc, Phong Vân vẫn giữ tốc độ cũ, hắn cố ý từ khi chạy từ khu xưởng chạy theo hướng này, để bọn người Đại Khắc ép hắn chạy về hướng Tây, bởi vì hướng Tây là nơi có thể giúp hắn thoát khỏi kiếp nạn tối nay và vĩnh viễn, bởi hướng Tây là hướng của Trảo Thủ sơn, hắn là thổ địa nơi đó, nếu không chạy theo hướng Tây, dù là luồn lách tốt đến đâu, trên địa bàn Bình An thành đều sẽ bị tóm lại, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Vừa nghe xong, đã có 2 tên lao vào, nhằm khống chế đem Phong Vân về, đối với võ giả, dân đen như Phong Vân vốn là không có mối đe dọa, không có lực chống trả.
- “ Vậy thì về làm nô bộc thấp kém đi” bộ mặt cũng đã cho hắn nhưng không cần, Trì Lưu Thanh bực tức. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“ Tự nguyện theo ta về hay b·ị đ·ánh đưa về đây, ta vẫn rất sót thương khi ngươi b·ị đ·ánh đâu” Trì Lưu Thanh nói. Theo ả, Phong Vân đã hết đường chọn rồi.
-“ Hảo thân thủ nhanh nhạy, đúng là người mà ta chọn mà, ha...ha...ha”
Mon theo đường đi tiếp, bìa rừng Thảo Thủ sơn rất dài bọn người của Trì Lưu Thanh không thể nào kiểm soát hết được, Phong Vân cứ thế tìm một đường khác vào rừng.
Sôi nổi nhất là Đại Khắc, vì để Phong Vân nhiều lần chạy thoát, hắn bị Tiểu thư trách phạt không thương tiếc, khiến hắn càng thống hận Phong Vân hơn, hắn muốn ra tay phế tên dân thường này ngay tại đây, dù sao cũng là một nam sủng, không g·iết c·hết cho tiểu thư chơi đùa là được.
-“ Muốn Trốn khỏi bổn tiểu thư, xem ta có h·ành h·ạ ngươi đến c·hết hay không” Trì Lưu Thanh nói.
-“ Đừng bảo con thật có ý với hắn” Trì Lưu Nhất nói
Trì Lưu Thanh cũng bị phụ thân mình quát lên nhất thời sợ hãi, từ bé đến giờ phụ thân nàng luôn cưng chiều nàng, đây là lần đầu tiên thấy hắn tức như vậy.
Phong Vân đứng đó, dáng người thẳng tắp, chầm chậm nhìn thẳng về bọn người phía trước, từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn vẫn chưa nói bất cứ một câu gì, hắn trời sinh đạm bạc, rất lười nói.
Không đợi Phong Vân trả lời, Trì Lưu Thanh ra lệnh, “ Người đâu, đem về phòng ta”
Hiện tại hắn có 2 con đường có thể chọn, chấp nhận b·ị b·ắt hoặc là nhảy vực cầu may, hắn vẫn đứng đó, chưa đưa ra quyết định.
Phong Vân tiếp tục chạy trốn, hắn biết, nếu chạy theo đường thẳng, tốc độ của võ giả chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp, đành dựa vào địa hình, hắn liên tục chạy vào các con hẻm nhằm cắt đuôi bọn thuộc hạ đuổi theo
Như nhận ra phương hướng bất thường và ý định của Phong Vân, Đại Khắc nghiến răng: “ Khốn kh·iếp, tiểu tử ranh mãnh, hắn muốn chạy vào Trảo Thủ sơn để thoát”
Hạ thấp mình để sống sao? Thật Buồn Cười.
Tại khu xưởng, Phong Vân nằm trên một miếng ván gỗ, tay gối đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những vì sao tự do trên trời, lòng trống rãi.
-“ Chào mừng ngươi trở thành nam sủng của ta, sau này, ngươi sẽ giống bọn chúng, ta rất mong chờ một nam sủng hảo soái như ngươi. Ha....ha....ha.” Trì Lưu Thanh tiếp tục nói, mặc cho 2 thanh niên chỉ biết cúi đầu.
.....
Từ trước đến nay, Bình An thành này, nàng là đại tiểu thư, một tay che trời, ai quản được nàng, phụ thân nàng từ trước đến nay chưa bao giờ quản, bỗng nhiên bây giờ bắt nàng đi gặp một tên ất ơ nào đó, nàng tuyệt không phục.
-“ Tiểu Thư, tên Phong Vân kia luôn ở trong cái kho rách nát này, theo lệnh của người, người giá·m s·át vẫn luôn canh chừng, hắn vẫn luôn trong kho này từ tối đến giờ” Một tên tráng hán nói.
Nhưng Phong Vân đã kịp phản ứng, thân thể linh hoạt nhảy thoát ra cửa sổ bỏ chạy
Một lúc sau, Đại Khắc và nhóm người từ từ thu hẹp, dồn về phía Thảo Thủ sơn, bọn hắn không phát hiện ra điều gì, vẫn ép thẳng dồn Phong Vân về phía đã mai phục.
Bọn hắn lúc trước cũng là thanh niên nhiệt huyết, thanh xuân ngút ngàn, nhưng từ khi bị Trì Lưu Thanh cho ăn thiệt, đành mất hết dũng khí, chấp nhận kiếp người thấp kém.
Nhìn theo bóng lưng phụ thân bước ra, Trì Lưu Thanh ngồi trầm ngâm, nàng biết như thế nào là nặng nhẹ.
Trì Lưu Thanh ung dung bước vào, mặt hơi ngửa lên, thái độ cao ngạo cực đại.
Tiếng thở dốc không ngừng, cơ thể hắn từ nhỏ quen làm việc nặng, vì thế sức lực lớn hơn người bình thường, bằng không, không thể chạy đến giờ được, người bình thường sớm đã đuối sức mà c·hết.
-“ Bình An thành không thể lưu lại” đây là suy nghĩ trong đầu hắn lúc này, về đó chỉ có c·hết, phía trước chắc chắc có viện quân chờ sẵn, chỉ có cách chạy vào núi, mượn nhờ địa hình thoát khỏi đây.
-“ Tiểu thư, hắn muốn chạy vào Thảo Thủ sơn, mong người cho người chặn đầu trước, ta sẽ dồn hắn vào đó”
- “ Hắn không s·ợ c·hết sao” – Câu hỏi mà mọi người ở đây giành cho hắn, cũng chính là câu hỏi trong đầu của 2 thanh niên nam sủng lúc này:
2 Năm từ khi xuống núi, cuộc sống như một vòng lặp, hắn như một con chim bị nhốt trong một cái lồng, một con chim đã mất đi phương hướng.
-“ Thật tẻ nhạt” nói dứt câu, hắn nhắm mắt lại
Chim ưng trên bầu trời đêm truyền thông tin qua một quả cầu, nó được gọi là ưng vệ, một trong những ma thú đã được thuần hóa của Bình An thành để thu thập thông tin mỗi khi người Bình An thành vào rừng săn bắt ma thú.
Đại Khắc hét lớn: “ Toàn lực tiến về hướng Trảo Thủ sơn, hắn muốn chạy vào đó”
-“ Cuộc sống của mình tạo ra sao? ” Nhớ đến lời dặn của Tô lão, Phong Vân tự nhớ lại cuộc sống những năm này tạo ra.
Để lại Trì Lưu Thanh thất thần trên bờ “ Hắn Nhảy Xuống rồi”.
Rừng Thảo Thủ ma thú cấp cao rất nhiều, mỗi bọn chúng đều có lãnh thổ riêng của mình, phàm là ai bước vào đều c·hết. Buổi sáng đã là nguy hiểm chứ đừng nói chi là lúc nửa đêm như giờ.
Phong Vân dường như không để ý đến lời của Trì Lưu Thanh. Lựa chọn sao? Từ đầu hắn đã không có lựa chọn.
-“ Cuộc đời vô vị này kết thúc rồi sao – Thật nhàm chán” Phong Vân nghĩ trong đầu rồi nhắm im đôi mắt.
Phong Vân theo lễ đứng dậy nói:” Đêm đã khuya, Trì tiểu thư sao lại tới đây”
Đột nhiên, hắn rẽ sang một hướng khác, sau đó trốn vào một bụi cây trốn vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
- “ Từ Trước đến nay, phụ thân đâu có ép hôn sự của con đâu chứ, sao ta phải đến Kiến An thành để gặp tên công tử gì đó chứ?” Trì Lưu Thanh bực bội hỏi.
-“ Nếu chạy không được nửa thì...” Trì Lưu Thanh nói rồi chỉ về cái bàn và ghế từ 2 thanh niên
Nhưng lúc này, Trì Lưu Thanh tiếng cười bổng nhiên chợt tắt, trước mặt, chỉ thấy Phong Vân từ từ quay mặt về phía Vô Nha, không ngốc cũng biết, hắn chuẩn bị nhảy xuống Vô Nha, thà c·hết cũng không lựa chọn nàng.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của con gái mình, Trì Lưu Nhất thật sự tối mặt, mọi lần Lưu Thanh yêu cầu 1 thanh niên nào về phủ, hắn đành hé một con mắt vì biết tính con gái mình, mấy thanh niên đưa về không quá 1 tuần là bị vứt đi chả khác gì đồ vật, chán rồi thì thôi, nhưng lần này...
-“ Thế ngươi tưởng Bình An thành này hoàn toàn là do Trì gia ta sao? Hiện tại mấy lão già của mấy gia tộc trong thành như hổ rình mồi cái chổ phủ thành chủ này của ta, chỉ có cách liên hôn với Kiến An thành chủ, Trì gia ta mới ngồi vững thành chủ vị trí, mới mặc cho ngươi tung hoành, nhường ngươi 2 tiếng tiểu thư.” Trì Lưu Nhất nói rồi bước ra khỏi phòng để lại cho Trì Lưu Thanh một câu nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.