Chấp Pháp Trưởng Lão nhìn toàn bộ kim thuyền hoang tàn, lửa giận công tâm, lấy ra mấy viên chữa thương đan dược nuốt vào liền muốn phóng người t·ruy s·át phản đồ.
Chỉ là không đợi nàng hành động, phía sau đột ngột vang lên một tiếng nói bằng phẳng, bên trong không nghe rõ vẫn là vui hay buồn.
" Xích tiểu bối, ngươi vì cái gì mà nửa đêm nửa hôm chạy tới đây làm loạn? Báo hại lão già ta đây không thể nghỉ ngơi."
Mấy lời này rất bình thường, giống như người lớn trong nhà hỏi han con cháu nhưng rơi vào tai Xích Anh lại như trời thét đất gầm. Nàng thân là luyện khí đỉnh phong tu sĩ vậy mà lại bị người khác đứng ngay sau lưng vẫn không hề hay biết, nếu đối phương có ác ý thì chẳng phải nàng c·hết chắc.
Linh giác của của luyện khí đỉnh phong tu sĩ vô cùng mạnh mẽ, chưa kể thần thức cường đại, cơ hồ một con muỗi muốn không một tiếng động tiếp cận tới cũng là không thể. Vậy mà sừng sững một người đứng ngay cạnh nhưng Xích Anh vẫn không hề có cảm giác, trường hợp này chỉ có một khả năng có thể mà thôi.
Trúc Cơ Tu Sĩ!
Xích Anh toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vã quay người.
Phía sau nàng không biết bằng cách nào đã đứng lấy một người, kẻ này ăn mặc rách rưới, đầu như tổ quạ, hai tay run rẩy nắm lấy một cây gậy gỗ ngắn ngủn, nếu chỉ xét về ngoại hình thì rõ ràng là một tên ăn mày.
" Tiểu bối Xích Anh, Kim Trúc Thương Minh Chấp Pháp Trưởng Lão bái kiến Khất Cái Lão Nhân!" Xích Anh trong lòng run mạnh một cái, nghiêm nghị hành lễ.
Khất Cái Lão Nhân khà khà cười để lộ hàng răng lởm chởm vàng khè, nhè nhè nói: " Khách xáo làm gì? Thế nào, ngươi vì cái gì mà đem cơ ngơi của nhà mình đánh tới nát bấy thế này?"
Đối phương ăn nói cực kỳ tuỳ tiện, thái độ thoải mái nhưng Xích Anh không có nửa chút dám thả lỏng, kính cẩn đáp lại: " Bẩm báo tiền bối, ta đang truy bắt một tên phản đồ. Kẻ này ẩn giấu rất sâu, ta nhất thời khinh thường cho nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy!"
" Ồ! Chuyện của thương minh các ngươi lão không rảnh quan tâm. Chú ý một chút, đừng gây ảnh hưởng tới các vị đồng đạo khác." Khất Cái Lão nhân gật nhẹ đầu, xoay người hoá thành một chùm sáng bạc bay đi mất, tốc độ cực nhanh.
Đợi đến khi gió lạnh phả thẳng vào mặt Xích Anh mới giật mình nhận ra trước mắt nào còn bóng giác kẻ nào, trong mắt không khỏi hâm mộ không thôi. Đây mới thật sự là tu tiên giả à, ngự khí phi hành, tiêu diêu tự tại.
Trung tâm Minh Nguyệt Hồ có một toà Minh Nguyệt Đảo, nơi đây toạ lạc một căn cửa hàng gọi là Vạn Hoa Lâu, Khất Cái Lão Nhân chính là quản sự Vạn Hoa Lâu.
Vạn Hoa Lâu, nghe danh liền biết là tài sản của Vạn Hoa Môn, đây chính là cửa hàng lớn nhất Minh Nguyệt Hồ. Tuy nói toàn bộ Minh Nguyệt Hồ đều là thị trường tự do, người người tự do buôn bán nhưng thực ra hết thảy đều phải thông qua Vạn Hoa Lâu, có thể nói Khất Cái Lão nhân chính là chủ nhân của cả toàn Minh Nguyệt Hồ này.
Bây giờ Xích Anh cùng Lý Phù gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên làm cho vị trúc cơ tu sĩ này kinh động. Đối phương không biết đã tới được bao lâu, chỉ là bây giờ mới lộ mặt mà thôi.
Cái gọi là chuyện nhà người khác chớ xen vào, Khất Cái Lão Nhân không can thiệp chuyện của Kim Trúc Thương Minh là hiển nhiên. Nếu không phải bọn hắn đánh nhau bên trong Minh Nguyệt Hồ thì lão còn lười nhìn một cái.
Nhìn ánh sáng màu bạc đã bay đi xa, Xích Anh mới chăm chú nhìn mặt nước bốn phía. Lúc nãy sóng lửa cùng huyết quang tràn ngập che đậy giác quan cùng thần thức, không biết tên phản đồ kia đã đi nơi nào.
Chỉ là một người chung quy cũng không thể không để lại chút dấu vết mà biến mất, huống hồ phản đồ lại còn bị trọng thương. Nghĩ tới đây nàng hướng thuộc hạ phân phó: " Các ngươi chia nhau ra tìm kiếm, thấy phản đồ dấu vết lập tức quay lại bẩm báo cho ta. Bây giờ người bên trong Minh Nguyệt Hồ đều là bị kinh động mà chú ý nơi này, muốn biết tung tích của phản đồ dễ như trở bàn tay."
" Rõ!"
" Rõ!"
...
Đám người Chấp Pháp Đường đồng thành nhận lệnh, Vương Minh Đàn cùng Trương Lâm Hà cũng vội nói chen vào, một bộ gấp gáp lập tức muốn truy đuổi. Hiển nhiên hai vị 'mãnh tướng' dưới trướng Lý Phù này đang muốn cùng phản đồ dứt bỏ quan hệ.
" Hắn chạy vào khoang thuyền rồi!"
Khi đám người chuẩn bị rời đi, đột ngột một tiếng nói nhẹ vang lên trong không gian. Nghe giọng điệu rõ ràng là Khất Cái Lão Nhân.
Xích Anh đầu tiên là hơi sững sờ, phản ứng lại lập tức hướng phương xa cúi bái: " Đa tạ tiền bối chỉ điểm!"
Xong rồi nàng quay người hạ lệnh: " Đại Hắc, Tiểu Hắc, ở lại canh giữ lối ra. Những người còn lại mau theo ta!"
Hai tráng hán một cao một thấp trầm giọng đáp ứng, những người còn lại lập tức nhanh chóng đi vào khoang thuyền, Xích Anh dẫn đầu mặt trầm như nước. Tý nữa thì nàng đã bị tiểu tử kia chơi đùa, đúng là sống lâu uổng phí mà.
Bây giờ bình tĩnh mà nghĩ lại, phản đồ đã trọng thương, dưới bao nhiêu con mắt đang nhìn mà muốn chạy khỏi Minh Nguyệt Hồ dưới sự truy đuổi của chấp Pháp Đường là hoàn toàn không thể. Nếu đối phương là người sáng suốt chắc chắn sẽ không lựa chọn cứ thế mù quáng chạy đi.
Chỉ là không ngờ phản đồ lại ngang nhiên chạy ngược vào khoang thuyền, Xích Anh nhất thời chủ quan mà suýt nữa bỏ xót. May mắn có Khất Cái Lão tiền bối thuận miệng nhắc nhở một câu.
Càng nghĩ càng tức giận, Chấp Pháp Trưởng Lão đem thuộc hạ lật tung kim thuyền lên, cuối cùng dừng lại phía trước một căn cửa lớn. Bên trên đại môn lấp lánh một tầng bạch quang rất mỏng, lấp lánh ở giữa tỏ ra có chút bất phàm.
Phía sau đại môn chính là kho hàng của Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng, bạch quang chính là trận pháp bảo hộ hiển hoá ra.
Nhìn phía trước đại môn máu tươi thành vũng, một mực kéo dài, hiển nhiên Lý Phù đang trốn ở chỗ này.
" Phản tặc đúng là to gan bằng trời! Lại còn dám tiến vào kho hàng, mau cút ra đây cho ta." Xích Anh nghĩ tới cái gì, mặt mũi vì tức giận mà có chút méo lệch. Dứt lời nàng hét to một tiếng, trong tay trúc bổng loé lên huyết quang, xé gió đập tới.
Trúc bổng thật mạnh đánh lên đại môn phát ra một tiếng trầm đục, bạch quang chói loá lập tức bắn mạnh mà ra. Trúc bổng cũng theo đó bắn ngược trở lại, lực đạo cực mạnh làm Xích Anh liên tiếp bùi ba bước.
" Là trận pháp phòng hộ của kho hàng!" Vương Minh Đàn thấy cảnh nảy bật thốt lên một tiếng, chợt nhận ra một vấn đề. Kho hàng bởi vì chứa rất nhiều bảo bối cho nên được bày xuống một toàn trận pháp phòng ngự, lệnh bài điều khiển trận pháp này lại nằm trong tay quản sự, bây giờ Lý Phù trốn trong trận pháp không ra bọn hắn nên làm thế nào bây giờ.
Xích Anh hiển nhiên cũng nhận ra vấn đề này, trong lòng không ngừng hối hận. Nên biết lệnh bài điều khiển trận pháp tất nhiên không phải chỉ có trong tay quản sự một cái mà là bên thương minh cũng cầm một cái, tuy nhiên bởi vì nàng chuyến này cho rằng bắt được phản tặc dễ như trở bàn tay cho nên cơ bản chưa từng nghĩ tới cầm theo lệnh bài điều khiển trận pháp.
" Giờ chuyện tới nước này cũng chỉ còn bước dùng man lực pháp trận mà thôi. May mắn toà Bạch Quang Trận này uy lực phòng ngự không quá mạnh, lấy hiểu biết của ta đối với nó thì pháp vỡ không khó. Chỉ là mất không ít thời gian đây!" Xích Anh nâng lên trúc bổng trong tay, lên tiếng.
Dứt lời, trúc bổng lập tức bắn ra kinh người khí thế, hoá thành hơn mười bổng ảnh từ những góc độ khác nhau đập tới đại môn.
Lại một trận tiếng nổ đùng đoàng, bạch quang càng bắn ra chói cả mắt.
Phía sau cảnh cửa, Lý Phù vô lực ngồi dựa vào cửa không hề nhúc nhích, trên thân máu tươi không ngừng rỉ xuống sàn gỗ, loãng ra thành vũng, tóc dài che kín hai mắt, biểu cảm không rõ.
0