Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
“Thẩm Thư Dao, làm sao vậy?”
Nàng không thuận theo, lắc lắc cánh tay, bắt đầu một hồi làm nũng, “Phu quân giúp ta xoa xoa.”
Nàng cảm giác mất mặt, Tạ Ngật bảo nàng đừng ăn, nàng càng muốn ăn, thậm chí cảm thấy Tạ Ngật đối với Tạ Tuấn có thành kiến, không nghĩ kết quả là, chịu tội chính là nàng. Tạ Ngật sẽ chê cười nàng không nhỉ?
Nhắc đến tên của mình, Thẩm Thư Dao nhanh chóng nhấc lên mi mắt, Lâm thị mỉm cười, còn Tạ Tuấn gật đầu phụ họa, thuận tiện nói câu làm phiền tẩu tẩu.
Thẩm Thư Dao ngồi cùng nửa canh giờ, nghe bọn họ dong dài, rốt cuộc cũng có chút không kiên nhẫn, nhưng không thể hiện trên mặt, sợ phá hư bầu không khí, Lâm thị lại không vui.
Tạ Ngật không nghĩ nhiều, ngón tay khớp xương rõ ràng di chuyển, đặc biệt đẹp đẽ gợi cảm. Cởi áo ngoài ra liền đi vào phòng trong, không tiếp tục đề tài vừa rồi. Theo ý hắn lúc xưa, chính là tùy nàng thôi.
Tạ Ngật lại hỏi lần nữa, thấy nàng không nói lời nào như cũ, liền kéo người vào trong lòng ngực, thấy nàng ôm bụng, lập tức biết được sao lại thế này, bụng đau.
Tuệ Hương chạy chậm qua đây, thoáng nhìn một mảnh hồng, tức khắc sáng tỏ, sốt ruột hoảng hốt đi lấy băng nguyệt sự.
Ánh mắt Tạ Tuấn nhìn qua, chạm phải ánh mắt của nàng. Thẩm Thư Dao gật đầu cười cười, cũng không có gì khác thường, tiếp theo, Tạ Tuấn liền chuyển mắt đi, tiếp tục nói với Lâm thị: “Đi tranh Miêu Cương, học cách pha trà, đợi lát nữa con sẽ nấu cho mẫu thân”
Quỳnh Hoa yến, Tạ Tuấn đi theo kế bên Tạ Ngật, một lạnh một nóng, đối lập tương đối rõ ràng. Thẩm Thư Dao khi đó gan cũng lớn, thế nhưng dám trước mặt mọi người, nhìn chằm chằm hắn như vậy. Có thể là sinh ra là võ tướng thế gia, di truyền tiêu sái của cha mẹ, cho nên cũng không hiểu việc nữ tử rụt rè.
“Chén kia là giữ cho ngài.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng thở nhẹ xuống, tay duỗi đến phía sau lưng xờ xiêm y, không khác nàng nghĩ lắm, đợi lát nữa hẳn là là có thể trở về. Vì thế lại ngồi thẳng thân mình, dùng nụ cười xinh đẹp ngọ ngào nhìn Lâm thị.
Nàng nháy mắt không được tự nhiên, căng da đầu đồng ý.
“Sao có thể?”
Hắn chính là không thích Như Ý.
Đêm nay mây đen giăng đầy, nhìn không thấy một chút ánh sáng của ánh trăng nào, trong phòng để lại một chiếc đèn, rèm trướng trút xuống, trong giường càng tối.
Nói xong nhìn qua phía Thẩm Thư Dao, “Đến lúc đó ngươi làm tẩu tẩu giúp đỡ xem một cái, nhất định không được sai sót.”
Lòng bàn tay thô ráp, vuốt v3 da thịt non mềm, mang theo cảm giác ngứa ngáy, cảm giác tê dại thậm chí bao phủ đau đớn, miệng lưỡi nàng tức khắc đắng khô, ép buộc chính mình nhắm mắt lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa ngày nghe xong, Thẩm Thư Dao lại nghe ra chút thú vị, Lâm thị định thừa dịp tiệc sinh thần Tạ Tuấn, tìm cho hắn một nhà kết thân vừa ý. Tạ Tuấn năm nay hai mươi, cũng tới tuổi rồi, hiện tại đính hôn sang năm thành thân, chính là vừa lúc. Dự tính của Lâm thị chính là thế này.
Tóc đen rũ xuống cánh tay nam nhân, ngọn tóc cọ qua bộ ng ực cứng rắn, thân hình uyển chuyển, mềm mại, Tạ Ngật có thể nhịn xuống cũng là lợi hại.
Ngón tay thon dài của nam nhân đang cởi nút áo, cái cằm lưu loát hơi hơi nâng lên, “Nhị đệ không trải qua việc nặng, hắn làm thức ăn, cẩn thận thì tốt hơn.”
“Không đau, ngủ đi.”
Hồi lâu, tiếng nói thanh nhuận của Tạ Tuấn nói: “Ta mang về chút đặc sản Miêu Cương, để hai vị di nương cùng tẩu tẩu (chị dâu)nếm thử.”
Muốn nói tới vui vẻ hứng thú, trong phủ vui mừng nhất không ai ngoài Lâm thị, nay Tạ Tuấn trở về, trừ Tạ Ngật ở nha môn không về, người còn lại đều đến đông đủ, ngay cả hai vị di nương Lâm Thị không muốn thấy cũng êm đẹp ở trong phòng ngồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thư Dao mới vừa tỉnh đã phát hiện không đúng lắm, quần dính dính, rất không thoải mái. Cúi đầu vừa thấy, chau mày, nguyệt sự tới.
Thẩm Thư Dao vò đầu, tối hôm qua là bởi vì nguyệt sự đau bụng, hay là bởi vì trà dầu Tạ Tuấn đưa a?
Thùng thùng hai tiếng, thân thể nhỏ xinh lăn hai vòng, lăn đến bên trong ngủ.
Chắc là nay quá mệt mỏi, nghe lầm đi.
Nam nhân thờ dài, có chút bất đắc dĩ, đang muốn xuống giường phân phó người mời đại phu, ai ngờ Thẩm Thư Dao túm chặt cánh tay hắn.
“Không uống.”
Trời tháng 5, một đám người ngồi trong đại sảnh, gió nóng thổi vào, hơi nóng tản ra 4 phương, thời gian lâu rồi khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Thẩm Thư Dao bất động thanh sắc dịch ngồi dịch ra chỗ khác, thời gian ngồi lâu rồi, phía sau lưng ẩn ẩn có hơi ướt, xiêm y mùa hè mỏng, lưng nàng lại gầy ốm, xương b ướm hơi hơi rung động theo động tác, hết sức mê người.
Hỏi: “Thứ gì đây?”
–
Yêu kiều nhu nhược nói: “Đừng đi, nghỉ ngơi sẽ tốt thôi.”
Không khí náo nhiệt một hồi, Lâm thị rốt cuộc bình tĩnh lại, lôi kéo Tạ Tuấn vào nhà, bắt đầu hỏi đông hỏi tây. Tạ Tuấn cũng sẽ chiều theo niềm vui của bà, kể nhiều thứ thú vị hắn gặp, dỗ Lâm thị đến không khép được miệng.
Lâm thị vui mừng đứng lên, đứng dậy đi ra ngoài, chân mới vừa bước ra tới ngạch cửa, bóng hình Tạ Tuấn tuấn lãng đã tới cửa.
Tạ Ngật tay hơi ngừng lại, giữa mày vừa nhíu, rũ mắt thấy nàng, không biết có phải ảo giác không, hắn thế nhưng từ lời nói của nàng nghe ra ý muốn bảo vệ. Nhưng nếu là chỉ bảo vệ Tạ Tuấn cũng bình thường, chỉ là… Đáy lòng hắn có gì đó khác thường nói không nên lời.
Thẩm Thư Dao nghĩ, đại khái chỉ có lúc trên giường.
Nếu mà đổ, chẳng phải là lãng phí, thôi, nàng uống thì hơn đi.
Khi đó Thẩm Thư Dao cảm thấy, hóa ra cũng có nam nhân không nông cạn như thế.
Thẩm Thư Dao cảm thấy bụng không đau như vậy nữa, vì thế nhỏ giọng gọi: “Tạ Ngật.”
Nam nhân kéo âm cuối ừ một tiếng, trầm thấp gợi cảm, mở miệng lại có chút phong tình khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bị bệnh thì an tĩnh chút.”
Thẩm Thư Dao mỉm cười rũ mắt, không để ở trong lòng, nàng đối với Tạ Ngật có chút hiểu biết, nếu hắn bây giờ không cần Như Ý, về sau cũng sẽ không, người cao ngạo như hắn, sẽ không để cho người khác có cơ hội giễu cợt.
Nàng cắn môi không hé răng, trên người đổ mồ hôi, xiêm y bạc dán càng sát người, đường cong ẩn lộ. Thẩm Thư Dao không muốn nói, bụng nàng thật đau.
“Ngài đây là thành kiến.” Nàng kéo xuống mí mắt, đối với lời hắn nói bất mãn, dẩu môi nói thầm hai câu, “Ta xem nhị đệ không phải người thô thiển sơ sài như vậy, hắn thật ôn nhu cẩn thận.”
Nàng giải thích: “Nhị đệ đưa tới, nói là trà dầu Miêu Cương, hắn học riêng để hiếu kính mẫu thân, cũng đưa cho chúng ta một ít.”
Hắn không uống, Thẩm Thư Dao đã rõ.
Chương 5: Chương 5
Thẩm Thư Dao nhìn hắn, đáng tiếc ánh sáng quá mờ, nam nhân thần sắc khó lường, mơ hồ thấy bóng dáng lập thể.
Giọng nói cực mềm, nhu nhược chưa bao giờ có, thân mình Tạ Ngật thoáng chốc căng thẳng, thật sự bất đắc dĩ, liền duỗi tay giúp nàng xoa xoa. Lại nói, bộ dáng xinh đẹp mềm mại hơn người của nàng bây giờ, hắn rất hưởng thụ.
Cho nên Thẩm Thư Dao cầm lấy uống hết chén trà của hắn, đương nhiên, cũng có phần giận dỗi, nàng không tin lời Tạ Ngật nói.
Tạ Ngật còn chưa phản ứng lại, trong lòng ngực liền trống không, lại thấy nàng là lăn qua kia, tức khắc giơ tay lên môi, tâm tình cực tốt.
“Bị bệnh phải thỉnh đại phu.”
Thẩm Thư Dao không nhanh không chậm vào cửa, ngẩng đầu thoáng nhìn, nhìn thấy Như Ý đứng cạnh Lâm thị, cùng liếc mắt với nàng, đáy mắt tràn ngập không cam lòng. Ha.., nàng còn chưa từ bỏ.
Nàng không có sở thích khác, thích nhất chính là ăn, chỉ là giấu kĩ càng, người khác không biết thôi. Trước mắt Tạ Tuấn chủ động nhắc tới, nàng đương nhiên gật đầu đồng ý.
Thẩm Thư Dao nhíu mày uống một chén, liền đem một chén dư lại kia, giữ cho Tạ Ngật nếm thử. Tạ Ngật gần chạng vạng trở về, trà đã sớm lạnh, hắn hướng mắt nhìn trên bàn.
Thẩm Thư Dao thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, một cái đầu gỗ như vậy, nàng nhịn một năm, giả vờ một năm, cũng đã đủ rồi.
Thẩm Thư Dao ngước mắt, kinh ngạc, ra khỏi nhà một chuyến thế nhưng còn học được cách pha trà, hiếm thấy hiếm thấy. Khiếp sợ chưa qua, Tạ Tuấn lại nói với nàng: “Tẩu tẩu cũng nếm thử xem.”
Hơn nữa Tạ Tuấn cùng Tạ Ngật hoàn toàn là hai loại tính cách khác nhau, Tạ Ngật lạnh như băng, tính tình cao lãnh cấm d·ụ·c, trầm mặc ít lời, khó có thể thân cận. Tạ Tuấn lại ngược lại, cả ngày cười tủm tỉm, ôn nhu có lễ, nói chuyện như tắm mình trong gió xuân, nói chuyện phiếm cùng hắn là một loại hưởng thụ.
Nhưng cũng không quan trọng, hiện tại bụng không đau liền thoải mái, tối hôm qua đau làm nàng nghĩ sẽ c·h·ế·t tới nơi.
Thẩm Thư Dao trong lòng cũng tự hỏi vô số, lúc trước bản thân vì sao lại có hảo cảm với Tạ Tuấn. Suy nghĩ thật lâu, nàng đại khái nghĩ tới một chút, đại khái là trước đây chuyện hôn nhân không thuận lợi, lại vừa lúc nghe được có người chửi bới mình, nàng nhịn không được đau lòng rơi lệ, mà vẻ mặt khổ sở của nàng lại vừa lúc bị Tạ Tuấn nhìn thấy, hắn chẳng những không thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại lấy khăn cười an ủi một câu.
Thẩm Thư Dao cúi người, sau đó ngồi xuống, một phòng mấy người phụ nhân, tương đối náo nhiệt, Lâm thị không chú ý tới nàng, toàn bộ lực chú ý đều để ngoài cửa, cấp bách chờ Tạ Tuấn tới. Đợi một lát, gã sai vặt ngoài cửa tới báo, nói người đã tới cửa.
–
Hiện giờ Tạ Tuấn hồi phủ, nàng vui vẻ, nhưng cũng không hào hứng như trước. Cảm giác thật vi diệu.
Mẫu tử hai nguòi hàn huyên thăm hỏi với nhau, trường hợp ấy khiến lòng người không khỏi xao động.Thẩm Thư Dao đi sau cùng, lướt qua mấy người đang đi, đánh giá một lượt, chỉ cần liếc mắt một cái từ xa, nàng đã xem xét mọi thứ., so voi7` nửa năm trước, Tạ Tuấn đen hơn chút, cũng cường tráng hơn chút, nhưng tươi cười vẫn ấm áp như cũ.
Thẩm Thư Dao tới muộn nhất, nhưng cũng không phải nàng tự cao tự đại, là Lan Viên tới đây có chút xa, nàng đi lại chậm, thế nên muộn chút. Màu váy áo xanh lơ bao bọc thân hình phập phồng quyến rũ chậm rãi mà đến, khuôn mặt kiều diễm, da như ngưng chi, ánh sáng nhu hòa chiếu trên khuôn mặt, minh diễm động lòng người.
Gả vô Tạ phủ một năm, nửa năm đầu gặp mặt Tạ Tuấn cũng ít, nửa năm sau Tạ Tuấn ra ngoài du ngoạn, cũng chưa gặp qua. Chút hảo cảm này của nàng chôn ở đáy lòng, cũng dần dần tiêu tan.
Tạ Tuấn nói được làm được, sau giờ ngọ liền sai người mang trà lại, là Tạ Tuấn pha. Nàng nhìn chằm chằm một hồi lâu mới bưng lên nếm thử, nhìn thì hiếm lạ, vị trong miệng lại có chút đắng.
Lông mi Thẩm Thư Dao run lên, quay đầu nhìn chén trên bàn, Tạ Ngật theo tầm mắt nàng nhìn qua, ngay sau đó đọc hiểu ý tứ dưới đáy nàng, mở miệng nhắc nhở: “Ngươi đừng uống, kẻo uống hư bụng.”
Vì thế, mẫu thân lại hiểu lầm, sau đó mọi việc như vậy.
Kết quả càng không ổn rồi, nhắm mắt lại xong thính giác xúc giác càng thêm mẫn cảm, chẳng những nghe được hô hấp nam nhân nặng nề, còn cảm giác được cánh tay nam nhân nổi lên gân xanh, tràn đầy sức lực cường tráng.
Mi Thẩm Thư Dao đảo đảo nức nở hai tiếng, xoay người qua lại, vì đau mà tỉnh. Động tĩnh có chút lớn, thính giác người bên cạnh lại tốt, Tạ Ngật cứ như vậy bị đánh thức.
Tạ Ngật lúc về Lan Viên đã thấy Tạ Tuấn, nghe hắn nói về trà dầu, nhưng cảnh trước mắt này lại không giống như những gì hắn tưởng tượng trước đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam nhân mặc triều phục, trầm ổn uy nghiêm, một khuôn mặt nhìn không ra hỉ nộ. Thẩm Thư Dao đi đến trước mặt hắn thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Tạ Ngật thân cao chân dài, nàng lại nhỏ xinh, miễn cưỡng cao đến xương quai xanh của hắn, mỗi lần đều là ngước nhìn, khi nào mới có thể nhìn xuống hắn a.
Nàng cao giọng phản bác, lông mi thật dài chớp hai cái, giải thích nói: “Ta là nói sẽ không.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.