Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6


Nàng đứng ở trước người Tạ Ngật, hơi Chỉ cần một cái rũ mắt liền thấy mái tóc đen nhánh, chóp mũi thanh tú, làn da bóng loáng, trắng mịn đến mức không có chút khuyết điểm. Nàng cả người nhỏ xinh, nam nhân thân hình cao lớn có thể hoàn toàn che khuất nàng, thân hình cách biệt thất lớn, nhưng lại hài hòa một cách dị thường.

Thẩm Thư Dao tay còn nhức, không nghĩ tới hắn lại nói thế, cho rằng Tạ Ngật đây là quan tâm một câu, nàng đấm đấm cánh tay, ngồi xuống, rót một ly trà mới chợt phản ứng lại, hắn còn đang cùng nàng cãi vã về chuyện tối qua.

“Ta đi xem, nàng ngủ đi.”

“Eo ta không mõi, nhưng nơi khác lại ngứa đến lợi hại.”

Tạ Ngật nuốt nước bọt, nhẫn nại hỏi: “Nơi nào? Hay là dị ứng?”

Ước chừng là bên ngoài quá nóng, vành tai cũng ẩn ẩn chút hồng phớt, vừa vào cửa Thẩm Thư Dao liền thấy. Dáng vẻ của hắn này có hơi giống lúc trên giường, thời điểm chìm đắm trong vào tình d*c, Thẩm Thư Dao vô cùng hiếm lạ mà nhìn chằm chằm hắn, Tạ Ngật không được tự nhiên, sắc mặt đỏ lên.

Thẩm Thư Dao vừa dính vào giường liền ngủ, không có tâm tư ứng phó hắn, thế nhưng đêm nay Tạ Ngật có chút khó chơi, thít chặt nàng eo đè người lên.

“Để ta.”

Chỉ loáng thoáng nghe thấy hai chữ tẩu tẩu, tẩu tẩu, còn không phải là nàng sao. Bọn họ đang nói chuyện về mình?

“Đại ca, được không?”

Thẩm Thư Dao ngáp, trong mắt có chút ủ rũ, nhưng ngón tay cọ xát trên eo lại làm nàng bùng lên tinh thần. Thẩm Thư Dao ỷ vào trong người đang không dễ chịu, muốn đùa giỡn hắn một phen.

Ngày hè oi bức, xiêm y mỏng manh, nhẹ nhàng như sương khói, lại thấp, lộ ra một khúc cổ nõn nà, xương quai xanh tinh xảo, trắng lóa đến chói mắt, vô cùng quyến rũ. Mà hương thơm kia, là từ bên trong cổ áo của xiêm y tản ra, càng thêm khiến người mơ màng.

Nhị công tử nửa đêm tới chơi, chuyện gì vậy, vội vàng như thế?

Con mọt sách, cả ngày xem toàn sách gì, quá đúng đắn, không phải sách tốt.

Cụ thể là nói gì đó?

Nửa ngày hắn không mở miệng, Tạ Tuấn lưỡng lự, vị đại ca này của hắn ít nói, hỉ nộ không chừng, lời nói nói với hắn rất có cảm giác áp bách, không chừng nói câu nào khiến hắn không vui, trái lại còn có khả năng bị giáo huấn một trận.

Ánh mắt sáng ngời hiện lên một tia thất bại, tay khẽ kéo khuôn mặt trắng nõn, đầy vẻ mệt mỏi, vô lực. Dư quang thoáng liếc nhìn Tạ Ngật đang tháo nút bộc, lại thở dài một hơi, Thẩm Thư Dao đứng dậy, gót sen chậm rãi bước đi.

Nàng c ắn môi dưới, đầu óc xoay chuyển không ngừng, ấp úng nói: “Không được tốt lắm nhỉ, mẫu thân có tính toán với hôn sự của nhị đệ, nếu ta tùy tiện giật dây, sợ là mẫu thân không vui a.”

Trong phòng tối tăm, chữ trên sách cũng không nhìn rõ, Tạ Ngật liền thả sách xuống, rũ mắt nhìn người bước lại đây.

Nàng à một tiếng, không có lý do cự tuyệt, đành phải đáp ứng rồi.

“Không sao, nàng hạ thiệp thỉnh Trần cô nương qua phủ, ngày thì cứ định vào sinh thần yến hôm đó, làm hai người thấy được mặt nhau đã, sau đó nhị đệ sẽ nói với mẫu thân, trách không đến đầu nàng đâu.”

Đang lúc Thẩm Thư Dao đầy nghi hoặc, cửa loảng xoảng một tiếng, bị đẩy ra mạnh mẽ từ bên ngoài, Thẩm Thư Dao sợ tới mức lui về sau hai bước, đương nhiên, còn có biểu hiện chột dạ. Nghe lén bị bắt tại chỗ, là một chuyện xấu hổ a.

Tạ Ngật ngồi dậy, xỏ giày xuống giường, nàng đứng dậy định đi theo, bị Tạ Ngật ngăn cản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phòng, Thẩm Thư Dao quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối loạn, Tạ Ngật không cho nàng đi ra ngoài, nàng cũng liền lười sửa sang lại. Đem cổ áo kéo tốt, liền xỏ giày xuống giường. Cong eo, dựa trên cạnh cửa, ý đồ nghe lén hai huynh đệ nói chuyện, chỉ là khoảng cách có chút xa, thanh âm bọn họ cũng thấp, Thẩm Thư Dao nghe không quá rõ ràng.

Nàng chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng hoàn hồn, “Nhị đệ sao lại không nhờ ngài đưa thiếp mời.”

Tạ Ngật yết hầu k1ch thích, chóp mũi tràn đầy hương thơm thanh thoát, quyến rũ lòng người, là mùi hoa thoảng nhẹ, lại pha lẫn chút hương sữa ngọt ngào. Ánh mắt lại không tự giác đi xướng dướii, từ bờ môi đỏ mọng đến cái gáy ngọc, cuối cùng dừng lại ở phía dưới xương quai xanh.

“Mời ta hỗ trợ? Gấp cái gì? Sao lại không tìm ngài?”

“Trở lại rồi sao, nói gì với nhị đệ vậy?”

Trong trí nhớ của Thẩm Thư Dao, Tạ Ngật trừ khi làm chuyện đó, những lúc còn lại thật tuân quy củ, nhiều nhất ôm eo nàng, nơi khác đụng cũng chẳng đụng một chút. Càng đừng nói tới lúc nàng tới nguyệt sự.

Nam nhân duỗi tay, dừng trên lõm xuống eo nàng, năm ngón tay ôm lấy, thon thon một tay cũng có thể ôm hết.

Tạ Ngật hôm nay trở về sớm, buổi trưa đã trở về Lan Viên, mang theo cái nóng tháng 5 vào cửa, khuôn mặt tuấn mỹ mang tí đỏ ửng, nhìn lại còn khá xinh đẹp. Hắn nhiều năm đảo quanh phủ cùng nha môn, bạn bè mời hắn du ngoạn xem nhạc, cũng ít khi đồng ý, cho nên màu da so nam tử khác trắng hơn chút, trên mặt xuất hiện tí đỏ ửng liền vô cùng rõ ràng.

Đảo mắt rồi tới mười lăm tháng 5, tiệc sinh thần tổ chức trước một ngày, Thẩm Thư Dao đi theo Lâm thị gấp gấp rút rút cả ngày, đồ vật phải chuẩn bị nhiều, việc cần chú ý cũng nhiều, cuối cùng xem xét đối chiếu qua một lần danh sách khách khứa ngày mai, mới trở về nghỉ ngơi.

“Ta nếu đưa thiếp mời, chỉ có thể qua Trần thị lang.”

Thẩm Thư Dao bừng tỉnh, một chút đã hiểu ngay. Trần Thục Di chưa xuất giá, là bạn tốt với nàng, nếu Tạ Ngật đưa thiếp mời, về lý không hợp, là nàng sơ sót rồi.

Tạ Ngật dựa vào trên giường đọc sách, nghe thấy cửa mở liền nhấc mí mắt lên nhìn, tiện đà lại cúi đầu.

Hôm nay cơ thể nàng mệt mỏi, Thẩm Thư Dao lên giường nghỉ ngơi sớm, Tạ Ngật sau bữa tối sau liền đi thư phòng, bây giờ vừa mới về.

Dứt lời, Thẩm Thư Dao một hồi lâu không có phản ứng, hàng mi dài rung động, tiếp nhận một hiện thực. Tạ Tuấn coi trọng bạn thân nàng, muốn thỉnh nàng ra mặt tác hợp.

“Bụng còn đau không?”

Chương 6: Chương 6

Cho nên một khắc sau khi nàng nói câu kia, Tạ Ngật cơ hồ là không chút suy nghĩ trả lời: “Cổ ngứa, ta xem xem.”

Cũng không biết Tạ Tuấn là từ khi nào coi trọng Trần Thục Di? Ước chừng là ở đâu trong yến hội đi.

Tạ Ngật gật đầu, cái này hắn đương nhiên biết, vừa rồi cũng nói với Tạ Tuấn, cho nên cũng nghĩ kỹ đối sách rồi.

Tạ Ngật không chớp mắt, nhìn chằm chằm nhìn giây lát, phát hiện ngón tay mềm mại ở trước ngực di chuyển qua lại, liền chớp chớp mắt.

Một câu này của Thẩm Thư Dao, tương đương với nói vô ích, Tạ Ngật nửa ngày không nói gì, chì nhìn thoáng như vậy rồi lại quay mặt đi. Thẩm Thư Dao thở dài, hắn thật đầu gỗ a, một chút thú vị cũng không có, có đôi khi cảm giác toàn bộ Lan Viên tử khí trầm trầm, không chút náo nhiệt. Nàng hoài niệm lúc chưa xuất giá, cùng tiểu tỷ muội tận tình ngoạn nhạc, cả ngày vừa nói vừa cười, đâu giống hiện tại, nói một câu cũng không có người đáp lại.

Thẩm Thư Dao suy nghĩ bay xa, thật lâu sau không nói chuyện, Tạ Ngật cho rằng nàn đang khó xử, lại mở miệng nói: “Đừng lo lắng, chung quy là chung thân đại sự của nhị đệ, hắn vừa ý ai đều là chuyện của hắn, không liên quan nhiều tới nàng. Ngủ đi.”

Nàng lập tức tỉnh táo tinh thần, chớp chớp con ngươi ánh nước nhìn hắn, đôi tay như dây đằng quấn lên vai lưng dày rộng.

Thẩm Thư Dao hoàn hồn, cười lắc đầu, “Vốn tưởng rằng là ăn uống hỏng bụng, không ngờ là nguyệt sự tới.”

Mấy phong thư từ qua lại, thấy Thẩm Thư Dao phá lệ vui vẻ, thế nhưng tiệc sinh thần ngóng trông cuối cùng đã đến.

Nam nhân mặt không cảm xúc, đáy mắt đen nhánh ẩn chứa một tia tức giận, Thẩm Thư Dao nhíu mày, nghi hoặc, biểu cảm này của hắn, dường như không vui lắm.

Thẩm Thư Dao quay sang, hỏi liên tiếp ba vấn đề, Tạ Ngật giật mình, theo sau trả lời nàng: “Nàng cũng quen biết thiên kim nhà Trần thị lang, nhị đệ muốn thỉnh nàng làm người trung gian, ra mặt đưa thiệp, mời nàng đến Tạ phủ tham quan.”

“Cùng đi đi.”

“Sao nhị đệ đêm khuya lại tới? Có việc gấp ư?”

Trong phòng chỉ chừa một chiếc đèn, ánh sáng mỏng manh, bóng người mơ hồ. Tạ Ngật theo bản năng nhìn về phía giường nệm, xuyên qua màn lụa nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh, phập phồng quyến rũ.

Tìm Thẩm Thư Dao.

Nguyệt sự đã qua, bọn họ đã một thời gian không thân cận, Thẩm Thư Dao cũng có chút muốn, nhưng hôm nay quá mệt mỏi, thiếu thiếu hứng thú. Lời cự tuyệt sắp ra khỏi miệng, lại phát hiện tay người đàn ông dời lên chân, ý vị không rõ.

Tạ Ngật không hiểu ra sao, thầm nghĩ nàng thay đổi nhanh thế là làm sao vậy? Môi nhấp nháy muốn hỏi vài câu, lại thấy nàng xoay người, liền thôi không mở miệng. Đại khái là thân thể nàng khó chịu, mệt mỏi.

“Giờ tốt rồi, ta ngủ đây.”


Hắn quá cao, cởi giúp hắn mấy cái nút áo, tay liền nhức mỏi, thật vất vả mới cởi bỏ toàn bộ, sau lưng cũng nóng lên, thấm lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Thư Dao rũ tay xuống, thầm cảm thán một chút, cuối cùng cũng xong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng ở thở dài trong lòng, trước khi thành thân tỷ muội tốt của nàng rất nhiều, khó được khi nhàn rỗi, mỗi ngày không phải tỷ tỷ này mời, chính là muội muội kia đưa thiệp. Đâu giống bây giờ, vì giữ gìn thanh danh hiền lương thục đức, Cửa lớn không ra, cửa phụ không tới, đều cùng với tỷ muội xa cách, lần trước thấy Trần Thục Di là khi nào, ngẫm lại, hình như là ba tháng trước, ở nhà khác trong yến hội. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đối với Tạ Ngật càng bất mãn, khó hiểu phong tình, không dỗ người ta thì thôi, ngay cả chút việc nhỏ này cũng muốn cùng nàng tranh cao thấp, cũng không biết nhường nàng một chút, aiz, có thể sinh hoạt ngày sau càng nhiều áp lực.

Hai tay vô thức đong đưa qua lại, lúc thì sờ đầu, lúc lại sờ mặt, nửa ngày mới trấn định lạlại. Nhưng vừa mở miệng, vẫn là lộ ra cảm xúc.


Áo ngoài đặt ngay ngắn trên thanh treo, Tạ Ngật một lần nữa nằm xuống, tâm trạng mơ hồ, khiến người khác khó lòng đoán được.

Thẩm Thư Dao đi theo qua, thấy hắn không nói lời nào cũng không tính nhiều, nghĩ thấy không bằng ngày mai trực tiếp hỏi Tạ Tuấn vậy. Xoay người đưa lưng về phía hắn, coi như cái gì cũng chưa xảy ra, an tĩnh ngủ.

“Đợi chút, quần áo mặc xong đã.”

Tạ Ngật vừa nằm xuống đã không động đậy, chỉ còn hô hấp đều đều, Thẩm Thư Dao cho rằng người đã ngủ, vừa xoay người sang, đối mặt hắn. Kết quả không biết là ai gõ cửa, Thẩm Thư Dao thấy Tạ Ngật lập tức mở mắt, hắn chưa ngủ.


Thẩm Thư Dao hôm nay tắm rửa nhanh, chủ yếu là cũng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, vì thế lau khô vệt nước, mặc kiện xiêm y đi ra. Phù phù hai cái, không hỏi Tạ Ngật một tiếng, tự theo ý mình mà tắt đèn.

Tạ Ngật xoay người nhìn nàng, trong bóng đêm hình dáng mơ hồ, hơi thở nồng đậm. Trong hô hấp tràn đầy hương thơm thanh đạm, nghe vào thoải mái.

Thẩm Thư Dao theo bản năng nhìn xem Tạ Ngật, vừa lúc đối mặt với thần sắc khó lường của người đàn ông, đôi mắt trong suốt chớp hai cái, nghi hoặc lại vô tội.

Thẩm Thư Dao nghe vậy, vội vàng cúi đầu xem, áo trong mặc ở trên người, nhưng vạt áo mở rộng ra, lộ ra một nừa bờ vai, mơ hồ có thể thấy được vài phần xuân sắc. Khuôn mặt Thẩm Thư Dao mất tự nhiên, vội vàng đem áo trong sửa sang cho tốt, chờ nàng lại ngẩng đầu, Tạ Ngật đã bước ra cửa.

Tạ Ngật khoác thêm áo ngoài liền ra ngoài, không đi thư phòng, huynh đệ hai người cùng đứng dưới hành lang, bóng người kéo dài.

Thẩm Thư Dao một trận hoảng loạn, ngực nhảy phông phốc, chỉ sợ là nói những chuyện bất lợi với nàng, nhưng rốt cuộc là nói cái gì? Lòng hiếu kỳ của nàng lên tới đỉnh, thật là quá muốn biết đi, vì thế toàn bộ thân mình đều dán ở trên cửa. Như thế rất tốt, một chút âm thanh cũng không có, chẳng lẽ đi chỗ khác nói rồi?

Khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, giờ đây càng lạnh thêm, đè nặng mi mắt, nhìn hướng về cạnh cửa, vừa lúc loáng thoáng thấy bóng dáng xinh đẹp hiện lên trên cửa. Gầy yếu nhưng không mất đi cảm giác xinh đẹp, hơi hơi nghiêng đầu, vừa nhìn chính là bên tai nghe lén.

Ý ngoài lời chính là không liên quan tới trà Tạ Tuấn đưa tới, nàng lại không tiện nói rõ, liền vòng vo giải thích một câu, nói xong trộm liếc mắt qua Tạ Ngật, quan sát thần sắc hắn. Tạ Ngật tuy tuổi còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã ổn trọng hơn so với trẻ nhỏ khác, lại làm việc ở Đại Lý Tự mấy năm, đã sớm luyện bản lĩnh bất động thanh sắc. Cực kỳ giỏi che giấu cảm xúc chính mình, rất đỗi kín đáo.

“Đại công tử, nhị công tử tới.”

Đêm khuya quấy rầy quả thật không được tốt, chính Tạ Tuấn cũng biết, cho nên thần sắc không được tự nhiên, vò đầu nói: “Muốn tìm tẩu tẩu giúp một chút, nhưng đêm đã khuya, đành phải thỉnh đại ca chuyển đạt thay.”

Không nghĩ mới vừa khép lại mắt, một đạo âm thanh nam nhân trầm thấp liền truyền vào trong tai.

Nàng cũng mệt mỏi, Tạ Ngật không mở miệng nàng cũng lười phản ứng, liền trầm mặc như vậy. Có đôi lúc Thẩm Thư Dao nghĩ, bọn họ ở bên nhau luôn là nàng nói nhiều, nếu hai người tính cách giống nhau, có phải sẽ mấy ngày liền không nói lời nào hay không? Có lẽ là như thế, đều là những người thầm kín, ngày tháng chẳng còn chút thú vị nào, aizz.. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam nhân thu mắt, tay chân nhẹ nhàng bước lên giường, sợ làm người thức giấc. Nhưng kỳ thật từ lúc Tạ Ngật vừa mới vào cửa, Thẩm Thư Dao liền mở to mắt, vốn dĩ ngủ cũng không sâu, trong phòng có tí động tĩnh liền tỉnh.

Môi đỏ khẽ nhếch, cuối cùng một câu cũng không nói, nàng cũng không muốn cãi cọ với Tạ Ngật.

Tạ Tuấn đêm khuya tới chơi, Tạ Ngật cũng kinh ngạc, hai huynh đệ chung sống hài hòa, nhưng con người hắn trầm mặc ít nói, cho nên số lần Tạ Tuấn tới tìm hắn cực nhỏ, càng đừng nói như hôm nay đêm khuya như vậy, đây là lần đầu tiên.

“Nhị đệ tới đây, là muốn thỉnh nàng hỗ trợ.”

Tạ Ngật hoàn hồn, trên mặt bất động thanh sắc, “Nói đi.”

Thẩm Thư Dao ngày hôm sau liền đưa thiếp mời cho Trần Thục Di, mời nàng qua phủ một lần. Trần thục di đáp lại rất mau, hôm sau lập tức liền gửi tới nàng, trong ngoài lời nói đều lộ ra hưng phấn, còn kể khố với nàng, nói những ngày tháng không cò nàng thật sự là nhàm chán.

So với nàng đang chột dạ khẩn trương, thần sắc Tạ Ngật như thường, không so đo chuyện nàng nghe lén, mặt không đổi sắc đóng cửa lại, mới nhìn thẳng vào mắt nàng.

Thẩm Thư Dao âm thầm trợn trắng mắt, quay vào lòng hắn, chỉ vào ngực, “Là nơi này.”

Aiz…

Nói thật là thò mắt qua nhìn một cái, tầm mắt quá mờ, cái gì cũng không nhìn thấy. Tạ Ngật chuẩn bị xuống giường đốt đèn, ai ngờ vừa quay đầu, bị nàng kéo lấy xiêm y, thanh âm rầu rĩ, tựa hồ không vui. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có phải có gì mới đa dạng hơn không?

Tạ Ngật buồn bực, nàng có phải không biết bên ngoài có thể thấy bóng người hay không?

Nhưng nàng không mở miệng, định sẽ giả vờ ngủ, rốt cuộc cũng vì nhớ tới chuyện giữa trưa liền tức giận, không muốn để ý đến hắn.

Tạ Ngật thấp mắt, vừa lúc nhìn thấy cuộn sóng đong đưa, run rẩy, mê hoặc tầm mắt hắn. Đôi chân ở dưới âm thầm lui một bước, nuốt nước bọt nói: “Hồi trước nguyệt sự tới cũng không thấy bụng nàng đau.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6