Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10
Chuyệnđãphát triển đến bước này, Kỷ Nguyệt cũng biếtkhôngthể giấu giếm thêm nữa, liền đem chuyệnđãxảy ra mấy ngày trước đây ở Tạ phủ chuyệnnóira.
"Thấy cái gì?" Kỷ Đình Nguyên liếc mắt nhìn nàng, "Hôm ấy muội cũng ở đó, " lại hỏi Kỷ Nguyệt, "Muội muội, muộinóixem, Tạ Minh Kha đấy cũngkhôngtệ đúngkhông?"
Tạ Minh Kha nâng chung trà lên uốngmộtngụm: "Ngươi đừng hối hận."
Ba người đềunóinhư vậy, Kỷ Dao cũngkhôngcó biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể mặc cho Kỷ Đình Nguyên mang trân châu đến Tạ phủ.
Liêu thị kinh ngạcnói: "Ý của con là, là Tạ nhị công tử tặng con hay sao?"
Tạ Minh Thiều đột nhiên có chút lo lắng, vội vàngđigặp Tạ Minh Thù.
Tạ Minh Kha A...mộttiếng,khôngnóithêm gì.
Vậy coi như còn có chút lương tâm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi đến lúc Kỷ Đình Nguyên rờiđi, Tạ Minh Kha ngồimộtlát, cầm lấy Nam Châuđigặp Tạ Minh Thiều.
Nàng ta cười to, có chút khinh thường: "Chẳng qua chỉ làmộthọc sĩ thị giảng, ngươi sợ cái gì? Đấy là còn chưa kể, Thái Tửhiệnnay lạikhôngđược thánh tâm, chờ sau này ta gả cho Tống Quân, Tạ Minh Khahắnchết như thế nào cònkhôngbiết."
Nhưng để ở trong nhà cũngkhôngđược.
hắnđồng ý!
"Sao ngươi có thể xác định đây là đồ vật của Nhị đệ."
đanglúc Kỷ Đình Nguyên muốn cáo từ, lại nghe Tạ Minh Khanói: "Việc này tasẽkhuyên bảo Nhị đệ, nhưng lần tới cũng thỉnh lệnh muội chú ýmộtchút, phàm là nơi có Nhị đệ ta xuấthiện, nên tránhđi,hắnta cũngkhôngphải là người lương thiện gì."
Tác giảnóira suy nghĩ của mình: chương kế tiếp có cái nhân vật quan trọng xuấthiện, mọi người đoán là ai, đoán đúng có tiền lì xì a, hặc hặc ~
Đúng rồi, saohắnlạikhôngnghĩ đến chuyện này nhỉ?hắnlành lạnh nở nụ cười: "Đây là chuyện giữa ta và Kỷ đạicônương, huynh cũng đừng nhúng tay vào."
Chương 10
Chẳng lẽ là bởi vì tỷ tỷ giúphắnbăng bó?
Có lẽ mình là liều lĩnh, l* m*ngmộtchút, Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm, dù sao chỉ là gặp mặtmộtlần, rồi lại tớiyêucầu Tạ Minh Khađiquản đệ đệ củahắn, có lời đồn đại rằng, tình cảm của hai người bọn họ dường như cũngkhôngđược hoà thuận...hắnđột nhiên có ý định lùi bước, có lẽ hôm nay mìnhkhôngnên tới đấy, cứ coi như mình thưởng thức Tạ Minh Kha, nhưng đối phương cũng chưa hẳn như thế.
Ngọn đèn lay động, gương mặt như ngọc củahắn, chiếu đến quang ảnh, biến thànhmộtloại cao ngạo khó có thể thân cận.
Nam nhân trẻ tuổikhôngchỉ là Trạng nguyên lang, cũng là thần tử rất được Hoàng Thượngyêuthích, thường xuyênđitheo bên người hoàng thượng, ghi chép lờinóivà việc làm,nóimộtchút kinh sử, ngẫu nhiên có triều đình đạisựgì, Hoàng Thượng cũng bảohắnnghĩ kế.
"Ta cũngkhôngphải là sợ, nhưng Kỷ gia đúng làkhôngbiết điều, dám đến cầu Tạ Minh Kha!" Tạ Minh Thiều nghĩ thầm,hắnvừa tặng hoa, lại vừa tặng Nam Châu, cũng làmộtmảnh tâm ý, Kỷ Nguyệt kia chắc chắnđãđoán được rồi, nhưng cố tình lại từ chốikhôngnhận, "Nàngkhôngnghe lời nhe thế, ta đúng làkhôngthể bỏ qua cho nàng."
Chấp mê bất ngộ.
"Có chuyện tìm ngươi."
"Tạ đại nhân, nếu như tại hạ đoánkhôngnhầm, chuỗi Nam Châu này hẳn là thuộc về Nhị công tử, " Kỷ Đình Nguyên đưa Nam Châu lên, "Cũngkhôngcó thông báo,đãđể lại tại cửa ra vào của nhà chúng tôi, ngoài chuỗi hạt châu còn có hơn mười chậu Đỗ quyên... Cũng may chuyện hôm naykhôngai biết được, nếu như bị truyền ra bên ngoàithìdù là Tạ gia hay muội muội ta, cũngkhôngcó ích lợi gì. Lần này, tại hạ muốn nhờ Tạ đại nhân khuyên nhủ Nhị công tử giúp, đừng tiếp tục làm ra loại chuyện khác người như thế này."
"Chàng nhìn thử trân châu này xem! Ta nghĩ tới nghĩ lui,khônglẽ là có ai muốn hối lộ chàng? Nha môn gần đây có gặp chuyện gìkhông?"
Việc này Tạ Minh Kha đương nhiên biếtrõ, nhưng vì sao Kỷ Đình Nguyên lại nghĩ đến tìmhắn?
"Cái này..." Liêu thị cũng nhìn thấy, cầm lấy trân châu, "khôngphảiđãtặng nhầm người chứ?khônglý nào, cảmộtchuỗi trân châu." Chỉ cảm thấy phỏng tay, ai nhamộttiếng, "Có khi nào là tang vật gì, là ai đem nhét vào trong nhà của chúng ta haykhông?khôngđược,khôngđược, ta phải tranh thủ thời giannóivới lão gia!"
"Có lẽ là đưa nhầm thôi. " Kỷ Đình Nguyên làm việc sảng khoái, "hiệntại consẽđưa đến Thuận Thiên phủ ngay."
"Đừng, phụ thân, " Kỷ Nguyệt ngăn cản, "Nếu chẳng mayhắnchối bảokhôngbiếtthìphải làm sao, chasẽnhư thế nào? Nếu bị người cố ý lợi dụng,khôngchừng cònnóichúng ta cố tình bám víu Tạ phủ..."
Tạ Minh Kha nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta muốn nhúng tay sao, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi. Kỷ đại nhân tuy rằng xuất thânkhôngcao, nhưng phụ tử hai người đều là quan viên trong triều, nếu như ngươi gây ra hoạ gì, chưa chắc họ bỏ qua."
"Quen nhau ở Trân Châu hồ, còn cùng nhau ăn cá nướng, con cảm thấy tính cách người này cũngkhôngtệ, có lẽsẽđồng ý giúp việc này."
"Tạ Minh Kha?" Kỷ Chương sững sờ, "Các ngươi biết nhau hay sao?"
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Kỷ Daothậtsựmuốn thở dài.
Vẫn là Kỷ Đình Nguyên linh hoạt nhất: "Con có ý này, gã tên Tạ Minh Thiều kia là đệ đệ của Tạ đại nhân Tạ Minh Kha, hay là con đem trân châu này giao cho Tạ đại nhân, để chohắntự xử lý, đến lúc đó cho dù có hiểu lầm, cũng dễ dàng giải quyết. Bọn họ dù sao cũng là huynh đệ, dễnóichuyện hơn, như vậy cũngkhônggây náo loạn lớn, cũng có thể nhắc nhở gã Tạ Minh Thiều kia."
Là vì ngày đó ăn cá củahắn, nênhắnliền cảm thấy mình thiếu nhân tình gì sao? Tạ Minh Kha tính tình quạnh quẽ, cũngkhôngthích loại hành vi này, buông tay ra, hạt châu lăn xuốngtrênmặt bàn, phát ra thanhâmchói tai.
Liêu thị cũng gọi ba đứa con đến.
Người này, tuy rằngtrênngười có huyết mạch đê tiện, nhưng cho tới bây giờhắnvẫn luôn là ngườinóiđượcthìlàm được,hắnmuốn đạt giải Nguyên, lập tức bắt được giải Nguyên,hắnmuốn trúng Trạng Nguyên, lập tức bắt được giải trạng nguyên,hiệntại lại còn là sư phó giảng bài cho Thái Tử..khôngphảihắnmuốn làm chuyện bất lợi gì với mình đấy chứ?
Ôngđangđiều tra vụ án tham ô lương thực dành cho nạn dân gặp thiên tai, nhưng đều là bí mật tiến hành, chắc có lẽkhôngkhôngai biết đâu? Đấy là chưanói,mộtvị quan tép riu như ông,thìlàm gì có ai đến hối lộ chứ, đe dọathìcòn nghe tạm được. Kỷ Chương nhìn thoáng qua Kỷ Đình Nguyên, chuyện này chỉ có bọn họ biếtrõ,khôngcónóivới Liêu thị.
Những lờinóikia như lướt qua tai Tạ Minh Thiều cũngkhôngnghe chăm chú,hắnbỗng nhiên nhớ tới chuyện ở bên Trân Châu hồ ngày đó.
Liêu thị cau màythậtchặt, thầmnóiTạ nhị công tử nàythậtsựquá dở hơi rồi, cho dù có vừa ý Kỷ Nguyệt, cũngkhôngnênkhôngthông báo liền tặng đồ đến tận nhà người ta.
Tạ Minh Khađãđứng dậy tờiđi.
hắntừ trước đến nay luôn hoành hành ngang ngược, lại tự phụ, ỷ vào gia thế,cônương thuatrênthânhắncũngkhôngít.
"Mấy ngày trước đây Tạ đại tiểu thư mời hai vị muội muội của tại hạ đến phủ làm khách, lúc ấy gặp được Nhị công tử, Nhị công tửnóimuốn tặng hoa Đỗ Quyên..."
Nhưng chuyện nàythìmắc mớ gì tớihắn? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúngkhông?" Tạ Minh Thù cười thẹn thùng, "Ta đây phải trông chờ vào ca ca rồi."
Tạ Minh Thiều sững sờ.
Kỷ Chương nghe xong cũng rất phản cảm đối với gã tên Tạ Minh Thiều kia: "Tên dê xồm này,hiệntại ta lập tức đem mấy thứ này trả lại cho Tạ gia, quákhôngthể tưởng tượng nổi rồi, nếuhắncòn dám như vậy, ta tuyệt đốisẽkhôngbỏ qua!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Chương ngay lập tức liền chạy về nhà.
"Chắc có lẽkhôngcó thêm lần nào nữa đâu." Nếu như Tạ Minh Khađãđáp ứng, dựa vào năng lực củahắn, nhất định có thể giải quyết, Kỷ Đình Nguyên vẫn là rất tin tưởnghắn.
Sắc mặt Kỷ Nguyệt tại trong chớp nhoáng này cũng có chút trắng bệch.
Tạ Minh Kha cầm Nam Châu lên, đưa tay vuốtnhẹ.
Liêu thịkhôngbiết việc này, cực kỳ kinh ngạc: "Tạ Minh Kha, là Đại công tử của Tạ phủ sao? Đình Nguyên, sao conkhôngnhắc qua với mẹ!" Bà cũng tán thành, "Nếu như con thựcsựquen biết,thìkhônggì có thể tốt hơn rồi, đại lão gia của Tạ gia là Lại Bộ Tả Thị Lang, vẫn là thanh quan, cách đối nhân xử thế của con ông ấy nhất địnhsẽkhôngkém."
"Vật này là của ngươi sao?"
Trong lòng Kỷ Dao lộp bộpmộttiếng, nếu chẳng may Thuận Thiên phủ cho điều tra, pháthiệntrân châu này là do Tạ Minh Thiều mua, vậy có thể dẫn xuất ra mầm tai vạ gì haykhông?
Hoàng Thượng năm trước pháihắnđến Linh Châu xử lý công việcở nơiđó, trong mắt người khác đều làđanggiúp Tống Quân tích góp uy vọng, địa vị của Thái Tử tràn đầy nguy cơ.
Kỷ Nguyệt cắn cắn môi,hắncoi như chưanóitớikhôngtệ, nhưng nếu nhưthậtsựcó thể giúp đỡ giải quyết việc này, giữa bọn họ coi như là huề nhau: "Ca ca, vậy ca cađithử xem, cứnóiphần ân tình này, tasẽghi nhớ trong lòng."
Trong lòng nàng ta, Thái Tử sớm muộn gì cũngsẽbị phế, Tống Quân sau này mới là thái tử.
Bà lập tức kêu gã sai vặtđitruyền lời.
Kỷ Đình Nguyên thầm giật mình, cho rằng Tạ Minh Khakhôngmuốn.
Tạ Minh Thiều nhìn thấy Nam Châu, ngẩn người, bên ngoàithìcười nhưng trong lòngkhôngcười nổi: "Đại ca, từ đâu huynh có được? Đột nhiên tới đâynóinhư thế?"
Chỉ là ngắn ngủn bốn chữ, nhưngkhônghiểu sao lại làm trong lòng Tạ Minh Thiều lạnh lẽo.
"A, vậy sao? Mời ngồi."
Nàng cómộtloại cảm giác, Tạ Minh Thiềukhôngphải loại người dễ đối phó như thế, phụ thân với tính cáchđithẳng về thẳng, tới cửa nhà người ta ăn thiệt thòi là chắc chắn.
Tạ Minh Kha cũngkhôngkhách sáo, ngồi xuống.
Đối mặt quan viên như vậy, Kỷ Đình Nguyên vẫn cung kính giống như gặp nhau lần trước tại trân châu hồ, nhưng liên quan đến muội muội, ngữ khí thủy chung vẫn có chút bất mãn.
hắnkhẽ ngẩng đầu, chỉ thấy người nam nhân ngồi sau án thư kia với vẻ mặt khó lường. (đọc tại Qidian-VP.com)
nóithật, Tạ Minh Thiều vốn luôn xem thường Tạ Minh Kha, đứa con đượcmộtgáilầu xanh sinh ra, hoàn toànkhôngxứng trở thành trưởng tử của Tạ gia, đều là đại bá cố chấp, cận kề cái c·h·ế·t nhưng vẫn muốn kết hôn, gây ra loại chê cười này!
"Việc này tự ta có chừng mực, bất kể là cưới vợ nạp thiếp, ngươi cũng đừng có quan tâm." Tạ Minh Thiều khoát tay chặn lại, "Tiễn khách."
Ngay lúchắnnhìn thấy Kỷ Nguyệt, Tạ Minh Kha cũng có mặt tại Trân Châu hồ, chẳng lẽđãsớm pháthiệnmỹ nhân này rồi!
Tạ Minh Kha có thểkhôngphải là người lương thiện gì, nhà của bọn họ càng bừa bãi lộn xộn hơn, nàngnói: "Con thấy là..."
Tuy rằng cùng sống tại Tạ gia, nhưng đôi đường huynh đệ này cũng rất ít khi gặp mặt nhau, cho nên nghenóihắnđến thăm, Tạ Minh Thiều có chút ngoài ý muốn, đứng dậy nghênh đón tận cửa: "Hôm nay ngọn gió nào thổi thế, đại ca?"
"Có lẽ thế." Kỷ Nguyệt gục đầu xuống, "Ngày đó đúng lúc con và muội muộiđangngắm hoa Đỗ Quyên, lúc ấyhắncónóimuốn tặngmộtchậu cho chúng con."
Chuyện này Kỷ Dao cũng cực kỳ ngoài ý muốn, vốn cho là ca casẽbị người ta đóng cử cự tuyệt,khôngnghĩ tới, Tạ Minh Kha lại có thể đưa tay ra viện trợ,thậtsựlà quá kì quái.
LạinóiKỷ Đình Nguyên trở lại Kỷ gia, báo cho biết Tạ Minh Kha nguyện ý giúp chuyện này, Liêu thị thở phàonhẹnhõm: "Vậy là tốt rồi, nhưng ta phảiđidặn dò những người gác cổng, lần sau nếu còn có người mang đồ đến tặng, nhất định phải ngăn cản, bằngkhôngthìcứ ném ra đường, nhất quyếtkhôngcho bày ở cửa ra vào?"
Vốn Kỷ Đình Nguyên còn muốnnóithêm vài lời, nhưng loại thần thái đó của Tạ Minh Kha,rõràng là có ý định tiễn khách, dù sao da mặthắncònkhôngcó dầy như thế nên vội vàng cáo từ rờiđi.
Mưu toan xấu xa của muội muội từ trước đến nay nhiều, Tạ Minh Thiều cầm chặt tay của nàng ta: "Ta nghenóiTống Quân qua hai ngày nữasẽtừ Linh Châu trở về." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta với Kỷ gia có chút quen biết." Tạ Minh Kha thản nhiênnói, "Nếu như ngươiyêuthích Kỷ đạicônương, có thể đến đó để cầu hôn, hà tất phải dùng loại biện pháp này? Người ta nhận được, cũngkhôngbiết xử trí như thế nào, nếu lỡ như họđibáo quan, sợ điều tra rathìmặt mũi mọi người đều rất khó coi,khôngbáo quan, nhận, thẹn trong lòng."
hiệntại, còn ở trước mặthắnlàm ra dáng đại ca.
Rất hiển nhiên, nàngkhôngnghĩ tới gã Tạ Minh Thiều này lại đáng ghét như thế, tặng hoathìcũng thôi, dù sao cũngkhôngquá nhiều tiền, nhưng trân châuthìlại khác, loại Nam Châu mượt mà như thế nàykhôngbiết gấp bao nhiêu năm lương bổng của phụ thân!
Kỷ Đình Nguyên mừng rỡ: "Vậy làm phiền Tạ đại nhân."
"Ca ca yên tâm, chỉ cần huynh có thể giúp ta, ta đều có chủ ý." Tạ Minh Thù hứa hẹn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.