Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102
Chẳng qua tốt xấu gì phụ thân nàng cũng có hầu tướctrênngười, có phụ thân che chở nàng, cũngkhôngdẫn đến họa sát thân.
Thế nhưng mà, aisẽmuốn hại c·h·ế·t nàng đây? Kỷ Dao cảm thấy mìnhđãsớm hối cải thay đổi làm người tốt, lạikhôngcó suy nghĩ hại người, sao vẫn còn có ngườikhôngbuông tha, cứ nhìn chằm chằm nàngkhôngbỏ vậy? Chẳng lẽ bởi vì Dương Thiệu?hắngây thù hằntrêntriều đình, có lẽ những người kiakhôngđối phó đượchắn, liền thay đổi mục tiêu.
hắntoát mồ hôi đầy trán, cảm thấy mình cũng trướng khó chịu, rốt cuộc cũngkhôngdám làm quá.
Đôi mắt nam nhân u ám, Kỷ Dao cảm thấy bầukhôngkhí ngột ngạt, tựa vào ngựchắnnói: "Được rồi,khôngnóiđến chuyện này nữa. Đáng tiếckhôngcâu được cá, cũngkhôngđược ăn cá nướng, hơn nữa ở nhà mẫu thân cũng chờ."
Dương Thiệu nhìn Tạ Minh Kha: "D·ụ·c Thiện, ngươi dẫn các nàng lên xeđi."
Kỷ Dao vẫn cònđangthao thao bất tuyệt*, tức thời bịhắnchặn môi.
Hứa Linh Nhi rút chủy thủ ra.
Nếu muốnnóiđến thù hận giữa Hứa Linh Nhi và nàng, chẳng qua chỉ là lần ở Ngọc Mãn Đường kiakhôngnhường nàng ta mà thôi, kết quả lại bị ghi hận đến bây giờ.
Dương Thiệu nhướng mày: "Nàng còn tâm tình nghĩ đến chuyện này sao?"
khôngbiết chạyđãbao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấymộtvùng ánh sáng trước mặt,trênđỉnh đầukhôngcòn bóng cây trâm mát, nơi xa là núi xanh liên miên.
Quả nhiên hung ác, chiêu nào cũng nhằm vào chỗ c·h·ế·t, chỉ là sao có thể là đối thủ của Dương Thiệu, sau mười chiêuđãbịhắnmộtkiếm đâm thủng bả vai.
Toàn thân Hứa Linh Nhi rét run, xem ra Dương Thiệuđãđoán được nàng muốn trốn đến chỗ nào, sớmmộtbước chờ nàng ở đây.
Gương mặt nữ nhân trong ngực củahắnhồng hồng, lông mi cong dài,âmthanh nũng nịu, Dương Thiệu bịsựđángyêucủa nàng khơi đầymộtbụng lửa: "Ngủ tiếpđi, nhưngmộtlát tuyệt đốikhôngđược thức... Dao Dao ngoan."
hắndừng tay, kiều thêtrênđùi vẫn nhắm mắt lại, dáng vẻ ngủ say, nhưng nhìn kỹ lại, lông mi lại khẽ run lênmộtcái,rõràng làđanggiả vờ ngủ.
Nhưng nàngkhôngmuốn ngồi tù!
Rất tốt, lông mày Dương Thiệu cau lại, chỉ sợ nàngkhôngra tay.
Nàngnóivô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở, Dương Thiệu có thể tưởng tượng ra đó là khung cảnh như thế nào.
Vừa rồihắnđãphái ba người điều tra, lúc này gặp được Hứa Như Nam trong rừng, Hứa Như Nam bẩm báonói: "Là nữ, đúng làkhôngngờ tới bên người phu nhân có người bảo vệ, tùy tiện ra tay. Nhưng mà chạy cũngthậtnhanh, lúc thuộc hạ đuổi theo, nàng dùng khăn che mặt lại, nương nhờ rừng rập rạp, bỏ chạy vào chỗ sâu."
Cảm thấyhắnmuốn g·i·ế·t người, Kỷ Daonói: "Thiếpkhôngcó bị thương, chỉ là giật mình...Chàng đừng lo lắng."
Nàng cho rằng mình thầnkhôngbiết quỷkhônghay,mộtmũi tên có thể giải quyết được Kỷ Dao, ai ngờ bên người nàng ta lại có cao thủ như vậy.
"Chàng nghĩ đến là ai chưa?" Nàng hỏi.
Kỷ Dao nghĩ thầm, nếu nhưkhôngcó việc sống lại, những người này, bao gồm cả Tạ Minh Xu, Tạ Minh Thiều, bọn họsẽkhôngcó thay đổi sao? Vĩnh viễnsẽkhôngtỉnh ngộ sao? Nghĩ cũng đúng, chỉ cómộtngười thay đổi vận mệnh là Tống Diễm, nhưng đó cũng là vì có Dương Thiệu dẫn dắt.
"Ừm." Kỷ Dao gật đầu.
Vừa rồi lúc bọn họ bàn bạc chuyệntrêntriều đình, đương nhiên Tạ Minh Kha cũng có ở đó.
hắnhôn rất dịu dàng, rất cẩn thận, giống như sợ nàng đau. Răng môi triền miên khiến Kỷ Dao dần dần mê say, cho đến khi nam nhân đưa tay đến, thân thể nàng run lên, kẹp chặt chân.
"Ta thấy là ngươi ra tay trước." Giọng điệu La đại nhân lạnh nhạt, "Ngươi tản bộthìsao ban nãy lại che mặt? Vì sao nhìn thấy Dương Đô đốc lập tức rút chủy thủ ra? Chẳng lẽkhôngphải vì có tật giật mình sao? Dương Đô đốc vì bất đắc dĩ mới đả thương ngươi."
Dương Thiệu rũ kiếm xuống, máu chảy dọc theo mũi kiếm, rơi xuống lập tức thấm vào mặt đất.
"Báo thù cho nàng." Đôi mắthắnâmu, "Trở về chờ xem." Vừa dứt lời,hắncưỡi ngựa phi như bay về phía rừng.
Nàng cắn môi: "Vậy chàng muốn làm gì..."
"Cứ như vậy, Hầu gia lại kết thù oán với Diên An Hầu." Diên An Hầu kia cũngkhôngphải làmộtngười an phận.
Dương Thiệu hờ hững. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng,đangởtrênđường đó." Gò má nàng đỏ bừng.
Dương Thiệu cười khẽ, thổi hơi bên tai nàng: "Takhônglàm nàng, thả ra." (đọc tại Qidian-VP.com)
"La đại nhân,khôngphải là ta, làhắn, ta chỉđitản bộ trong rừng, ai ngờ Dương Đô đốc đột nhiên ra tay với ta." Hứa Linh Nhi lớn tiếngnói, "hắnđả thương ta, La đại nhân ngươikhôngnhìn thấy sao?"
"Các ngươi chờ đó, chờ đó cho ta, phụ thân của tasẽkhôngđể các ngươi muốn làm gìthìlàm..." Tiếng kêu gào của nàng quanh quẩn trong rừng cây.
Toàn thân Hứa Linh Nhi chấn động.
Nàng sơ sót, còn bị cao thủ kia quấn người, đuổi vào bên trong rừng, bây giờ muốn chạy khó như lên trời, trừ phi nàng băng xuyên qua khu rừng, lại leo quamộtngọn đồi, trở về kinh thành từ hướng khác. Đến lúc đó tìm phụ thân giúp đỡ, van xin vài lời, chắc cũngkhôngkhiến người ta nghi ngờ.
Kỷ Nguyệt thấy nàng hoảng sợ,nhỏgiọngnói: "Chờ muội phu tới, chúng ta lập tức trở về."
sẽkhôngphải là Hứa Linh Nhi chứ?
Dương Thiệu mỉm cười.
Trong lòng Hứa Linh Nhi hơi bình ổn, băngthậtnhanh qua rừng.
Nàng vượt qua núi là được rồi.
Kỷ Dao hoảng sợ, tim nhảy lên cổ họng.
Hứa Linh Nhi khẽ kêu lênmộttiếng, chủy thủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo,khônghề lưu tình đâm tới về phía Dương Thiệu.
Hứa Linh Nhi kinh hoảng lùi lại.
Cũng may Dương Thiệu để Hứa Như Nam bảo vệ bên cạnh nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đầu Dương Thiệuhiệnlênmộthình ảnh.
Ở trong rừng,trêntrán Hứa Linh Nhiđãtoát đầy mồ hôi.
Dù sao mũi tên kia cũng là tên phổ biến,khôngcó khả năng điều tra ra đượctrênngười nàng, hơn nữa hôm nay nàngkhôngnóichuyện với Kỷ Dao, chưa từng có mâu thuẫn gì, chỉ là quần áo vừa rồi của nàng bị người kia thấy, có chút nguy hiểm.
Có lẽ là ngồitrênchânhắnquá dễ chịu, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, ôm nàng ra khỏi xe.
Hoàn toànkhôngngờ được chuyện vừa rồi bị Chỉ huy sứ nhìn thấy, chẳng lẽ trước đó Dương Thiệuđãsắp xếp rồi?
hắnở đây ôm cây đợi thỏ!
Chờ đến cửa bên của Hầu phủ, Kỷ Dao vẫnkhôngphản ứng, Dương Thiệu cúi xuống nhìn kỹ lại, thấy nàngthậtsựđãngủ thiếpđi.
Nam nhân đứng ở đó, lù lù bất động, ngón tay củahắnphủtrênchuôi kiếm, trong như mãnh thú thủ thế chờ đợi.
Chương 102
Trần Liệt xuấthiện: "Phu nhân, đừng sợ hãi, Hứa đại cađãđibắt thích khách rồi!" Sau đó bảo gã sai vặt nhanh chóngđibáo với Dương Thiệu.
Ừm, tiếp tục giả vờ ngủ cũng tốt.
Dương Thiệu nhìn về phía rừng cây kia, im lặngkhôngnói, nhưng ánh sáng trong mắt lập lòekhôngngớt,rõràng làđangsuy tư gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nữ nhân cuộn tròn trong ngực củahắn, mặchắntrêu chọc, dần dầnkhôngkiềm được phát raâmthanh quyến rũ người khe khẽ, lại giống nhưđangkhóc.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Hứa Như Nam némmộtcái phi tiêu ra, chuẩn xác đánh vào tên thân mũi tên, để nó mất độ chính xác, lướt qua búi tóc của Kỷ Dao bay lênkhôngtrung.
hắnvừa phân tích ra, Kỷ Dao càng thêm hồ đồ, vậythậtsựnhắm vào nàng à? Nhưng ai lại độc ác như vậy? Hơn nữa lý do là gì?
*nóiliên miênkhôngdứt.
"Thả ra."hắncắn lỗ tai của nàng.
"Chàng muốnđiđâu?" Kỷ Dao nắm tay áo củahắn.
Kỷ Nguyệt nghe tin, cũngkhôngmàng đếnđitìm Chu Lươngâm, nhanh chóng bước tới: "Dao Dao, xảy ra chuyện gì vậy? Thích khách? Muội có bị thươngkhông?"
Nghenóido Hứa Linh Nhi làm, Kỷ Dao chỉ cảm thấykhôngtin nổi.
Hiểu nàng rấtrõ, Kỷ Dao ngứa ngáy muốn co cụm lạimộtchỗ, làm gì còn sức lực nữa.
Hàm răng của nàng phát raâmthanh cạch cạch, lạnh run lên, cảm giácđãbị Dương Thiệu nhìn thấu,hắncũngđãbiết mình là ai! Rốt cuộchắnmuốn như thế nào? Bắt mình đến nha môn sao? Nếu nhưhắnhỏi mình, mình nên giải thích như thế nào? Vì sao nàng lại ở trong rừng? Vì sao nàng chạy trốn tới nơi này?
"Chàng cẩn thậnmộtchút!" Kỷ Daonóitheo ở phía sau.
Dương Thiệu ở ngay đókhôngxa, nghe gã sai vặt bẩm báo, sau khi sắp xếp mọi việcthìlập tức xuấthiện.hắnkéo Kỷ Dao đến bên cạnh, dò xéttrêndưới, ánh mắt lướt qua lông mày tú lệ, ánh mắt trong trẻo, chiếc mũi cao, sắc mặt càng trở nên nặng nề.
Cẩn thận nghĩ lại, cũng chỉ có thể là nàng, trong đám nữ nhi có ai bắn tên chính xác như nàng ta? Hơn nữa, kiếp trước nàng ta cũng làmộtnhân vật độc ác, gả cho Tống Diễm, sau khi Tống Diễm bị phế, nàng ta lập tức muốn leo lên Tống Vân, sau này tự tiễn mạng mình.
Dùkhôngbắn trúng nhưng cảm giác chạm đến đầu vẫn khiến Kỷ Dao run chân, suýt nữathìtétrênmặt, Mộc Hương vội vàng đỡ lấy nàng, kinh hãi kêu lên: "Có thích khách!"
Cảm thấy Dương Thiệu càng ngày càng xấu xa, bờ môi Kỷ Dao mím chặt, dịch người vùi mặt trong ngựchắn.
"Là do ông takhôngbiết cách dạy dỗ congái, nên gánh chịu hậu quả này." Dương Thiệu đưa taynhẹnhàng v**t v* mặt của nàng, "Cũng may nàngkhôngsao, nếukhôngta có thểsẽgiết nàng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vào lúc này,mộtbóng người chậm rãiđira, chặn ngay trước mặt nàng.
thậtlàmộtý nghĩkhôngtệ, đột nhiênhắncúi đầu xuống hôn nàng.
"Có lẽ nào là kẻ thù của Dao Daokhông?"
"Tiếp tục đuổi." Giọng điệu Dương Thiệu lạnh lùngnói, "Tađãbáo cho Chỉ huy sứ La đại nhân, chắc là cũngđangphái người đến... Nếu như thích khách phản kháng,khôngcần lưu tình!"
hắnche môi của nàng: "Đừng lên tiếng." Đúng làhắnđột nhiên muốn nàng dễ chịumộtchút, muốn nhìn dáng vẻ nở rộ của nàng, kết quả lại hại khổ mình, nhưng bộ quần áo này của Kỷ Dao lạikhôngtiện làm chuyện khác, kỵ xạ phục này...Cởi ra lỡ như có chuyện gì lạikhôngkịp sửa soạn.
"sẽkhông, cách làm này quá mức vội vàng, takhôngđoán nhầm, chắc là nhất thời nảy ra ý định,khôngđiều tra qua trước." Tạ Minh Kha chậm rãinói, "Giống như chuyện xe ngựa của Khắc Thuật bị đụng, đó là cóâmmưu trước..." Vừa rồi bọn họ cũng có nhắc đến, "Còn nữa, mâu thuẫn của Khắc Thuật và những người kia, cho dù có g**t ch*t muội cũngkhôngảnh hưởng đến địa vịtrêntriều của Khắc Thuật." Đó chỉ là vẽ vời thêm chuyện, cho nên tuyệt đốikhôngcó liên quan đến những quan viên kia.
Kiếp trước chưa từng có.
Nếukhôngchỉ sợ Tống Diễmđãkhôngcòntrênđời này.
Ai ngờ nghe nam nhân hỏi bên tai: "Buổi tối muốn ăn cá gì? Cáthì? Cá mè, hay là cá khác?"
Rất khó trả lời...
khôngnghe thấy, nàng hầm hừ: "Thiếp ngủ say rồi."
"Kẻ thù của muội?" Kỷ Dao cau mày, "Dường như muộikhôngcó kẻ thù muốn dồn vào chỗ c·h·ế·t, chẳng lẽkhôngphải là vị quan viên nào sao?"
Nàng xấu hổkhôngmuốn tỉnh lại.
Ngược sáng, nàng đối diện vớimộtđôi mắt đen nhánh.
Nữ tử...
Nàng cứng họngkhôngtrả lời được, bỗng nhiên nở nụ cười.
"khôngcó." Kỷ Dao vuốt lại búi tóc, nghĩ thầm mình lại thoát đượcmộtkiếp!
Đúng vậy, bây giờ trong triều còn được bao nhiêu ngườikhôngdám nghe Dương Thiệu sai bảo, Chỉ huy sứ này cònkhôngphải là người của Dương Thiệu sao?hắnmuốnnóinhư thế nào cũng được!
Dương Thiệukhôngtrả lời mà nhìn về phía Tạ Minh Kha: "D·ụ·c Thiện, ngươi cảm thấysẽlà ai?"
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Hứa Linh Nhi nghe được,mộttay kéo khăn xuống, giọng the thé kêu lên: "Dương Đô đốchắnđiên rồi, muốn g·i·ế·t ta! Người đâu mau tới đây..."
Cũngkhôngbiết Dương Thiệu có nghe haykhông, nhanh chóng cưỡi ngựađixa.
hắncười đến run người.
Lưỡi kiếm sắt nhọn đâm vào da thịt, kéo đếnmộttrận đau đớn, trong chớp mắt tay phải của nàngđãbị phế. Chủy thủ trong lòng bàn tay Hứa Linh Nhi loảng xoảng rơi xuống, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất, mồ hôi rơi như mưa, nước mắt liên tục chảy xuống, ướt đẫm khăn che.
Động tác lớn như vậy, đương nhiên Kỷ Daokhôngthể ngủ được nữa nhưng mà vẫn dựa vào ngựchắn, cảm nhận được hơi thở mát lạnh, dưới bầu trời xanh,đidạo trong khu vườn xuân này, nàngkhôngmuốn xuống.
"Sao lạikhông?"hiệntại nàng cảm thấy rất may mắn khi mình sống lại, còn có thể có cơ hội với Dương Thiệu thế này, khiến nàng hiểurõtình cảm của mình đối với nam nhân này.thậttốt biết bao, nàng rất quý trọng, "Nếukhôngvề đến nhà, sai người ta chợ muamộtít, buổi tối chàng ở trong sân nướng cho thiếp ăn, cũng mời mẫu thân đến, chúng ta có thể uống chút rượu..."
Người tới trong rừng là Chỉ huy sứ La đại nhân, nhìn thấy cảnh như vậy, lông mày hơi cau lại: "khôngngờ rằng Hứa tiểu thư đúng là thích khách,thậtsựngoài dự liệu." Vung tay lên, "Áp giải nàng đến Hình bộ chờ xử trí!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.