Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109


"Tasẽđến sau, nàng đọc sáchđi."

"Mẫu thân sai ngườiđirồi à?"

Thái phu nhân và Kỷ Dao bàn việc nhà: ""Kiều gia này à, nghenóimấy ngày trước trước cửa hỗn loạn,khôngbiết bao nhiêu người đến chúc mừng." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khinóichuyện phiếm bàn việc nhàthìchính là ngồi vào vị trí dùng bữa.

Thái hoàng Thái hậukhôngở đây, đứa cháu trai kia nhân hậu, đồng ý đối đãi với bọn đệ đệ như vậy, nhưng bà chỉ nhắm mắt làm ngơ, cho nên chỉ có Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu ở lại. Nhìn thấy Tống Vân, đôi mắt Hoàng Thái hậu đỏ lên,điđến nắm chặt tay củahắn, giọng run runnói: "Vân nhi."

Tống Vân chấp nhận số phận, thậm chí hèn nhátkhôngdám tranh thủ thêm bất cứ thứ gì, nhưnghắnkhônggiống vậy!

"Cũng nên cảnh còn người mất, thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ tam đệ còn trông cậy vào nhất thành bất biến* sao?" Giọng điệu Tống Vân lạnh nhạt.

Tống Thụy nhìn Tống Vân: "Nhị ca, có phải cảm thấy cảnh còn người mất haykhông!"

trênphương diện ăn uống cũng rất cẩn thận, mỗi thứ đều hỏi qua đại phu, sau khi xác nhận mới có thể ăn.

Vô cùng tỉ mỉ, nhưng mà Kỷ Dao cũng rất vui vẻ,khôngcảm thấy phiền phức chút nào.

"Huynh cũng vậy." Tống Vân sờ sờ đầu của nàng.

hắnômmộtlát liền buông tay ra: "Lát nữa còn phảiđithư phòng."

Thái phu nhân cười: ""Đương nhiên phảiđi, chỉ là Kiều gia vẫn rất cho mặt mũi, lập tức nhận quà.khônggiống nhà khác, chao ôi, đồ ném ra có thể chất thành núi."

"Dao Dao,"hắnnâng nàng, "Đừng quyến rũ ta."

Tống Yên chạy đến bên cạnh Tống Vân, khoác tay củahắn: "Ca ca, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi, ca ca, muội rất nhớ huynh!"

Chương 109

Sau tiệc, Tống Vân giữ ba đệ đệ lạinóichuyện.

Quần áo xuân hè mỏng, có váy che cũng cảm nhận được đường cong đẹp đẽ, còn có cảm giác da thịt.

hắnkhôngchống lại được dụ hoặc này.

hắnsắp bị giày vò c·h·ế·t rồi.

Tống Trừng cũng nhận lệnh.

"Tam đệ lanh trí đa tài, trước kia phụ hoàng cũng thường khen ngợi, trẫm tin đệ có thể làm tốt." Tống Diễm mỉm cười, cầm chung tràtrênbàn, "Mấy ngày nữa, trẫmsẽban hôn cho Yên Yên, cũng coi như đỡmộtnỗi lòng, sau đó đến lượt các đệ. Nhị đệ, tam đệ, khoảng thời gian này các người dành nhiều thời gian suy nghĩmộtchút, nếu như có người hợp ý, trẫm cũng có thể làm Nguyệt Lão."

mộtlần nữa trở về, nhìn cảnh vật xung quanh cung, Tống Vân có cảm giác như cáchmộtđời.đãtừng nhộn nhịp, lúc này lại tĩnh lặng im lắng.

"Tới." Nàng tiến lên, "Cái này ăn ngon." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi đến tháng ba, hoàng tử công chúa xả tang, Tống Diễm đặc biệt đãi tiệc cả nhà đoàn tụ, bởi vì Tống Trừng và Tống Yên vẫn ở trong cung, cho nên chỉ mời hai vị phong vương vào cung.

Tống Thụy hất dạ hành phục* lên ngồi xuống: "Mời Hầu gia ngồi, đừngnóitới mang ơn, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Hôm nay ta tới, là bởi vì chuyện ăn chặn tiền trợ cấp, nếu như ngươi có liên quan, tốt nhất nên chuẩn bị sớm...Còn nữa, chỗ Dương Thiệu, quan binh dưới tayhắn, chỉ sợkhôngcó khả năng sạchsẽnhư vậy."

Tống Vân cũngkhôngnóigì, tạm thờihắnkhôngmuốn nghĩ đến việc này, vốnhắnmộtlòng muốnđitrị thủy.

"Công hàm tóm lược của nhị đệ tađãxem qua, trị thủykhôngcần gấp, đệ vừa mới xả tang, trước tiênkhôngcầnđivội như vậy, vừa khéo Hộ bộ cần xây dựng thêm kho hàng, chuẩn bị tích trữ lương thực cho thiên tai, đệđigiám sátđi."hắnnhìn Tống Trừngmộtcái, "Tứ đệ, thân thể đệ yếu ớt,đitheo nhị đệ học hỏi làm ít việc."

Dương Thiệukhôngxong, binh quyềnsẽbị chuyển đến tay người nhà, như vậy muốn đoạt kinh thànhsẽdễ như trở bàn tay.

âmthanh mềm nhũn, xẹt qua trong lònghắn, đột nhiên đôi mắt Dương Thiệu sâu hút, giọngnóikhàn khàn: "Nhưng mà nàng..."hắncúi người, môi rơi vào bên tai của nàng, "Mà thôi."

Dương Thiệu lại ngồi xuống: "Nghĩ gì vậy? Mập chỗ nào? Nhiều lắm chỉ nặng thêm bốn năm cân."

trênmôi có vị ngọt, dường nhưđãđược bôi son gì đó, Dương Thiệu nếm môi của nàng, tay ôm hông, cảm thấy nơi đó nở nangmộtchút. Sau đó càng lêntrênthìnhư sóng lớn mãnh liệt, vừa mềm vừa ấm.

Tống Thụy cau mày, thầm nghĩ Tống Diễm đúng làâmhiểm, e rằng muốn vây khốn Tống Vân, sợhắnta rời khỏi kinh thành gây chuyện, cho nên cố ý tìm việc chohắnta. Nhìnđi, việc vặt gì đâu, chỉ dựa vào tài cán của Tống Vân mà làm việc nàykhôngphải dùng dao mổ trâu g·i·ế·t gà sao?

hắnthừa dịp lúc này, muốn đối phó đám người Dương Thiệu, sau đó chohắntamộtkích trí mạng.

Kỷ Daonói: "Cũngkhôngphải cho chàng cái kia."

Dương Thiệu sững sờ.

hắnmuốn nhào lên bất cứ lúc nào.

"Ừm." Kỷ Dao lại cười, nhưng vẫnkhôngchohắnđi, ngồi lên đùihắn.

Tống Thụy cườinói: ""Vậy mời Hầu gia tranh thủ thời gian bắt đầu làmđi, thuận tiện xem người nào có khả năng chào mời tới tay."

"Nếukhôngthiếp giúp chàng..." Tay nàng phủ lêntrên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy ngày nay cũng bắt đầu chuẩn bị đồ mới cho con.

Cho đến buổi chiều Dương Thiệu trở về, vừa đúng lúc nàngđãngủmộtgiấc,đangngồitrêngiường đọc sách.

Tiếp xúc với Kiều An mấy lần, cảm giác nàng ấy làmộtHoàng hậu hiền lành, hi vọngkhôngcó sai lầm gì.

Dương Thiệu dừng taymộtchút: "Đừng quyến rũ ta nữa."

Tống Vân cũng đỏ mắt.

Cổ họnghắnnhấp nhô hai lần.

Mỗi lần thân mật lại như vậy, Kỷ Dao giữ chặthắn: "khôngcho phépđi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàngđãdán lên môi, đem thịt tôm mập tròn còn chưa lột đút vào miệnghắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lúcđisăn dính máu."

Có ý tứ.

Lúcđangnghĩ ngợithìpháthiệnTống Diễm nhìn về phíahắn: "Tam đệ, đệ chờ ở Binh bộđi, mấy ngày trước có người mật báonóicó chuyện ăn bớt tiền trợ cấp, đệđiđiều tramộtchút, nhất định phải tra cẩn thận, sau đó đến báo với trẫm."

Được rồi, cố gắng nhịnmộttháng, hai tháng, ba tháng...thêm ở cữ, tám thángđi.

*quần áo màu đen dùng đểđitrong đêm.

Đúng lúc này, Tống Diễmđitới, hai người đưa tay tự lau mắt mình.

mộtchuỗi dài, Kỷ Dao càngkhôngnhịn cười được.

Thái phu nhânđira, Kỷ Dao chậm rãi ănmộtbát lớn.

Tống Thụy giật nảy mình, trừng mắt nhìn Tống Vân, cảm thấyhắnta điên rồi.

*đãhình thành nênthìkhôngthay đổi.

Nguyệt Lão cũngkhôngphải chuyện gì cũng có thể làm, Tống Thụy nghĩ đến Kỷ Dao, sắc mặt lạnh lẽo, nghenóinàng có tin vui...Quả nhiên ân ân ái ái với Dương Thiệu,khôngbiết ngày tốt lành này có thể kéo dài được bao lâu.

"Về sớm vậy?" Nàng hỏi.

Gò má nàng phiếm hồng, tròn mắtnói: "khôngphải chàng khó chịu sao?" Nàng có tin mừng chỉ lo vui vẻ, mỗi ngày đều muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, ngược lại quên mất Dương Thiệu. Phương diện kia củahắnkhá thường xuyên, trước kia dường như mỗi ngày đều cùng nàng, nhưng bây giờđãmấy tháng rồikhôngchạm vào nàng, nàng còn tráchhắnghét bỏ nàng.

Kỷ Dao nghi ngờ: "khôngphải chàngđãvề sớm sao, còn có công việc à?"

Hai ngườiđangnói, Đường ma ma bưngmộtbát canh gà rừng tới, mùi thơm tỏa bốn phía: "Phu nhân thích, mau thừa lúc nóng ănđi."

Dương Thiệu đem bữa tối đến, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng,nóilà đền bù.

Hai đứa congáiđều có tin vui, congáilớn còn gần ngày sinh, Liêu thị cũng bận rộn chânkhôngchạm đất, thăm bên này xong đến thăm bên kia.

Sau giao thừa, ngày từ đầu nămđãphảiđithăm họ hàng, bình thường có thể từ mùngmộtđến mùng chín, mỗi ngày liên tụckhôngngừng. Nhưng bởi vì Kỷ Dao mang thai đứa bé, đương nhiênkhôngcó khả năng ra khỏi cửa, chưanóitới bản thân căng thẳng, Thái phu nhân lại càng giống như cung phụng Bồ Tát, thậm chí đưa cả Đường ma ma đến chỗ của nàng.

"Là bởi vì chuyện này?"

"Tĩnh Vương điện hạ," Hứa Nham hành lễ, "Trước đó mang ơn, hạ quankhôngthể báo đám, bây giờ điện hạ xả tang, hạ quan nguyện cùng điện hạ mưu thành việc lớn."

"khôngkhác lắm." Dương Thiệunói, "Takhôngnhìn ra khác nhau chỗ nào." Đều nhonhỏnhư nhau, khuôn mặt hồng hồng, "Có lẽ đứa bégáinày hơi gầy, trước đó D·ụ·c ThiệnnóiTiềm ca nhi nặng sáu cân, đứa này hình như hơn năm cânmộtchút."

Hai người bàn bạc hồi lâu mới giải tán.

Kỷ Dao hừmộttiếng, hiếm khi chủ động,hắncó cố gắng từ chối, nhưng trong lòng ngọt ngào, có thể thấy được Dương Thiệu thương nàng và con."

"Dao Dao." Dương Thiệu nghiêm mặt, nắm chặt cổ tay của nàng, "thậtcó công việc."

hắnsợ làm tổn thương đứa bé, cho dùđãqua ba tháng cũngkhôngcó ý định này.

Hai ngườiđivào trong điện.

Thế mà đểhắnđiều tra việc này, chẳng lẽ...trong lòng Tống Thụy vui mừng,nói: "Hoàng thượng giao phó trách nhiệm, vi thần đương nhiên dốc sức, chỉ sợ ngu ngốc, làm hư chuyện, đến lúc đó còn xin Hoàng thượng khoan dung."

"khôngcó, ăn đượcmộtbát canh gà rừng lớn." Kỷ Dao theo thói quen nằm sấp trong ngựchắn, "Ở phòng bếp còn rất nhiều, lát nữa chàng cũng ănmộtchút."nóixong chóp mũi ngửi được hương bồ kết tươi mát, "Chàng tắm rồi à?"

Nhìn bóng lưng củahắn, Tống Thụy cười lạnh.

Đến đầu tháng ba, Tống Diễm ban hôn cho Tống Yên và con trai Khương Chi Sâm của Văn Quốc Công.

Tình huống này, Hứa Nham cũng thấy được: "Có lẽ trong lòng Hoàng thượng cũngđãbắt đầu kiêng kị Dương Thiệu, binh quyền chỉ nằm trong taymộtmìnhhắn, làm mưa làm gió!"

"Ừ. còn săn được hai con thỏ rừng, sợ nàng đột nhiên muốn ăn." Dương Thiệu tới ngồi, "Hôm nay như thế nào? Có chỗ nàokhôngthoải máikhông?"

Sau khi tiên đế băng hà, bà mong nhớ nhất là đứa con trai này và congái, congáitrong cung, cách gần đó, nhưng đứa con trai này của bàđãhai mươi bảy thángkhônggặp, Hoàng Thái hậu rơi lệ lã chã.

Dương Thiệu cứng đờ, giữ tay nàng: "Sợ nàng mệt mỏi,thậtra cũngkhôngcần."

"Ừm."hắncụp mắt xuống, nhìn gương mặt phấn hồng, cái cổ trắng tuyến của nàng, cảm giác nếu mìnhkhôngđikhôngđược.

Lúc này vào đêm tối có khách quý tới phủ Diên An Hầu.

Sau khi nàng có tin mừng ăn rất tốt,khônggiống như người khác ănsẽnôn nghén, lượng cơm nàng ăn cực lớn,mộtngày có thể ăn bốn năm lần, mấy ngày trước đột nhiên muốn ăn gà rừng, thèm muốn c·h·ế·t, nên hôm qua Dương Thiệu đặc biệt ra ngoài thành săn cho nàng.

"Ài, rảnh rỗi vẫn hoàn rảnh rỗi, cũngkhôngcho thiếp ra ngoài chơi, còn có thể làm gì được chứ?"

khôngbiết trong lònghắncókhôngquan tâm như biểuhiệnbề ngoài haykhông, Tống Thụy cau mày: "khôngbiết sau này Hoàng thượngsẽcho chúng ta làm cái gì, trong lòng nhị ca có nghĩ tới chưa? Hoàng thượng nhớ tới tình thân mới được, nếukhông, chỉ sợ chúng takhôngthể ở lại kinh thành."

Sau đó...

"Ý điện hạ là, muốn bắt Dương Thiệu khai đao?"

Chẳng trách, nàng ôm cổ củahắn, ló đầu hôn: "Tướng công vất vả rồi."

"Kinh thành có gì tốt? Tam đệ nhìn còn chưa chán sao? Ta dự định rời khỏi nơi này, chỉ chờ Hoàng thượng phê chuẩn."

Nhưng khách quý nàykhôngphải vào từ cửa chính, mà là thừa dịp đêm tối, lẻn vào phủ gặp mặt Hứa Nham.

"thật?" Kỷ Dao ngước mặt nhìnhắn, "Chàngkhôngcầnthậtư..."

Mấy người tiến lên hành lễ với Tống Diễm.

Dương Thiệu cảm giác muốn cho ăn cơm cũngkhôngđược, chỉ muôn ôm nàng lên giường.

Thái phu nhânnói: "Là Thiệu nhi săn được à?"

"Cái kia là cái nào?" Ánh mắt Dương Thiệu rơi vào môi của nàng, cảm giác nàng càngnóimìnhsẽcàng ngày càng buông thả, cụp mắt đút đồ ăn cho nàng, "Đàng hoàng ăn cơm của nàngđi, đừngnóichuyện này nữa."

"Còn nữa, đừng nóng vội, ta còn chưanóixong, nàng từ từ nghe." Dương Thiệunóitừng tên từng tên.

Quamộtthời gian, Kiều An cũng có tin vui, Tống Diễm vui vẻ, phong cha Kiều An Kiều đại nhân thành Nghi Xuân Hầu, Kiều đại thiếu gia thành Binh bộ Tả thị lang, nhất thời Kiều gia nước lên kéo theo thuyền lên.

Trong canh già rừng này có lạp xưởng, măng, nước cốt, gà rừng cũng được cắt thành lát mỏng nấu chung với nhau, mùi vị nồng đậm, Kỷ Dao ăn đến mặt đỏ lừ.

Cho đến tháng hai liền truyền đến tin tốt,nóiKỷ Nguyệt sinh đượcmộtđứa congái, Kỷ Daokhôngthấy được, trong lòng như bị mèo cào. Cho đến lúc Dương Thiệu trở về, bắt lấyhắnhỏi: "Hình dáng thế nào? Có giống Tiềm ca nhi lúc còn békhông?"

Kỷ Dao ngượng ngùng cười: "Đúng vậy, làm phiền chàng ấy rồi."

thậtsựcàng ngày càng chủ động...

Nàng muốn sinh sáu đứa, hai đứa congái, bốn đứa con trai, như vậy trong nhàsẽnáo nhiệt.

Đương nhiên Dương Thiệukhôngbiết suy nghĩ của nàng, lấy kim khâu trong tay nàngđi: "Đừng vất vả, từ từ làm, đau mắt."

Dương Thiệu sờ sờ: "Tròn càng đẹp, đừng suy nghĩ lung tung, ta chỉ là...takhôngthể chạm vào nàng,"hắnnóinhỏ, "Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?"

Kỷ Dao cườinói: "Congáichắc là giống tỷ tỷ..."nóixong nhìn bụng của mìnhmộtchút,đãba tháng rồi, đại phunóinhất định là con trai. Cũngkhôngvội, lần sau lại sinhmộtđứa congái.

Kỷ Dao bật cườimộttiếng: "Chàng lấy bao nhiêu tên vậy!"

thậtra Dương Thiệu vẫn luôn chịu đựng.

Dương Thiệu cười lên, nắm chặt tay của nàng: ""Nếukhôngchúng ta cùng nhau nghĩ tên cho con? Tađãlấy mấy cái, nhưng đềukhônghài lòng.mộttên gọi là "Tử Thịnh",mộttênthìgọi "Tu Tắc", còn tên chữthìcó "Gia", "Hữu", "Bàn"..."

Sao đột nhiên lạinóinhư vậy...

Kỷ Dao chỉ cảm thấy trốngkhông, lập tức bịhắnôm đến bên giường.

thậtra cũngkhôngphiền như vậy, so với ngày thành thân còn tốt hơn nhiều, Kỷ Daonói: "Lần sau đừng chịu đựng như thế nữa."

"Tam đệ cũng tự giải quyết cho tốtđi." Tống Vânđivề phía trước.

"Cái nàythìcó là gì, con muốn ăn cái gì cứ việcnói, đừng bận tâm tớihắn." Cháu trai trước tiên, con traithìtính là gì đâu. Thái phu nhânkhôngđau lòng chút nào, cườinói: "Nhanh ănđi, takhôngquấy rầy con."

"khôngphải sao?" Dương Thiệu nhéo mũi nàng, "Sao ta có thể ghét bỏ nàng được?khôngphải có tin vui đều béo sao? Như vậy đứa bé mới có thể lớn khỏe, nàng yên tâm ăn nhiềumộtchút."

Nàngkhôngnóilời nào, đột nhiên mắt đỏ lên, trong mắt nổi lên ánh nước: "Có phải chàng thấy ta mập, ghét bỏ ta!" Gần đây nàng ăn nhiều, mậpmộtvòng, soi vào gương cũngkhôngdễ nhìn như trước kia.

"Đây chính là mệnh lệnh của Hoàng thượng," Tống Thụy cườimộttiếng, "Lần này nhiều người vạch tội Dương Thiệu, nhưng lão thần kia có Cố Diên Niên cầm đầu thànhmộtphe, chỉ sợ Hoàng thượngkhôngchống nổi, muốn làm cho chúng quan viên yên tâm."

"Bốn năm cân rất nặng." Kỷ Dao chu miệng, "Xem cằm thiếp tròn cả rồi."

Tống Vân sững sờ,khôngnghĩ rằng Tống Diễmkhôngchohắnđi,khôngthể làm gì khác hơnnói: ""Vâng, Hoàng thượng, thần nhất định làm tốt việc này."

So với giang sơn, vẫn là giang sơn quan trọng hơn!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109