Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110
Bởi vì con dâu có tin mừng, Thái phu nhânđãsớm đem tất cả mọi chuyện kéo qua,khônglàm phiền Kỷ Dao chuyện gì, cho nên Kỷ Dao có nhiều thời gian làm quần áo.
khôngchỉ là cho con trai, còn làm cho Dương Thiệu hai chiếc áo trong, thêu hoa văn tứ quân*,hắnthường xuyên mặctrênngười.
*mai, lan, trúc, cúc.
Chờ đến tết Đoan Ngọ, nàng dự định làm mấy cái túi thơm, hôm nayđangchọn nguyên liệu, Dương Thiệu đến, phía sau còn ba ngườiđitheo, Kỷ Dao nhìn qua, suýt chút nhảy dựng lên kêu: ""Tỷ tỷ!"
Kỷ Nguyệt ra tháng liền đến thăm muội muội, trong tay dắt Tiềm ca nhi,đãcao đến eo của nàng.
"Đừng lộn xộn." Kỷ Nguyệt thấy nàng ra đón, vội vàng tới đỡ, "Trời ơi, mau ngồi xuống!"
"khôngcó gì đâu,đãbốn năm tháng rồi, có thểđilại khắp nơi, đại phunóingồi yên cũngkhôngtốt, cho nên mấy ngày nay cứ buổi chiều muội lạiđibộ ở trong sân, ngắm hoa." Kỷ Dao nắm chặt tay Kỷ Nguyệt, "Tỷ tỷ cũng sinh hai đứa rồi, sao còn căng thẳng như vậy?"
"Tỷ đâykhôngphải lo cho muội sao?" Kỷ Nguyệt cười lên, "Đương nhiên bản thân tỷkhôngcăng thẳng rồi." Nàng quan tâm hỏi, "Có chỗ nàokhôngthoải máikhông? Nghenóikhẩu vị của muội rất tốt?"
"Vâng, nhìn mặt muộithìbiết."
Kỷ Nguyệt mỉm cười.
Đúng là muội muộiđãmập ra, nhưng đây là điềukhôngthể tránh khỏi, huống chi có thể ăn là phúc, rất nhiều người hay bị nôn, lúc đó mới lo âu.
Lúc này Tiềm ca nhi tới hành lễ: ""Chào dì ạ!"
Thằng bé càng lớn càng giống Tạ Minh Kha, Kỷ Dao cho bémộtchuỗi hạt châu vàng: ""Cầmđichơiđi."
"Cảm ơn dì." Tiềm ca nhithậtthà nhận lấy, nghiêng đầu nhìn nàngmộtcái, "Có phải trong bụng dì có biểu đệ của cháukhông? Muội muội của cháuđãra rồi, chỉ chờ đệ đệ thôi."
Kỷ Dao cười khúc khích.
Dương Thiệu ở bên cạnh cũng cười.
Tạ Minh Khanói: "Lúc Nguyệt nhi mang thai Thụy Phương, mỗi ngàyhắncứ thúc giục."
Congáicủa bọn họ tên là Thụy Phương.
Kỷ Daonói: "Chờ năm tháng nữa có thể thấy được rồi, cháu ngoan ngoãnmộtchút, chăm sóc muội muộithậttốt."
"Vâng." Tiềm ca nhi gật đầu.
Mấy ngườinóivài câu, Dương Thiệu liền vào đình viện với Tạ Minh Kha.
Bên cạnh ao nướcnhỏdành để nuôi rùa đen đặt hai băng ghế, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, Dương Thiệu sai Trần Tố bưng trà tới.
Bên tai nghe tiếng cười duyên của thê tử phía xa,trênmặt Dương Thiệu tràn đầy dịu dàng, nhưng nhanh chóng thu lại,nóiviệc chính với Tạ Minh Kha. Bởi vì trước đókhônglâu, Tống Thụyđãmượn chuyện ăn bớt tiền trợ cấp đối phóhắn, đuổi mấy phó tướng xuống, thay thành người của mình.
"Diên An Hầu cũng có hành động, sợ là muốn mưu đồ kế lớn gì."
Tạ Minh Khanói: "Vậykhôngphải vừa khéo sao? Ở chỗ quan văn, chắc hẳn Cố đại nhânsẽra tay. Chỗ khác tasẽlưu ý, chỉ sợkhôngcó ít người có suy nghĩ "cầu phú quý trong nguy hiểm".""
"Cẩn thậnmộtchút, đừng đả thảo kinh xà*." Dương Thiệu nâng chung trà lên uốngmộtngụm, đây là thời khắc sống còn, muốn vạch tốihắnnhiều bao nhiêu. Nếu như vạch tội có thể lưu lại vết thương,hắnsợ chính mìnhđãthành cái sàng.
*tương tự như câu rung cây dọa khỉ của Việt Nam, ý chỉ làmmộthành động nào đó khiến đối phương biết được tiếng gió, bất lợi với mình.
Tạ Minh Kha gật đầu: ""Yên tâm," sau đó hỏi tiếp, "Kịch có diễn quá mức haykhông?"
Dương Thiệu nhếch miệng: ""Đối với người tự đại mànói, chỉ là chút này,hắnsẽchỉ cảm thấy mình thông minh."
Tạ Minh Khakhôngnóinữa.
Quamộtlúc, uống trà xong,hắnnói: "Có nênnóicho Tán Minh biếtmộtchút?hắnở Đô Sát Viện, có lẽsẽcó manh mối, cũng diệt sạchsẽmộtchút, tránh để lại dư nghiệt*"
*kẻ còn sót lại.
"Có khả nănghắnbận," Dương Thiệunói, "Buổi tối ngươi có thể đến quán rượu Thanh Nguyệt tìmhắn."
Tạ Minh Kha muốn cười, nhưng phải nhịn lại.
Hai nam nhânđangnóichuyện công việc, bên trong nữ nhân lạinóimộtít chuyện vụn vặt, vừa đúng lúc làm túi thơm, Kỷ Nguyệt còn cung cấp mấy hình vẽ, đều là do nàng nghĩ ra, Kỷ Dao nghe rất thích, vội vàng dự theo miêu tả của Kỷ Nguyệt, tỉ mỉ vẽ ra.
"Lần sau đưa sách tới cho muội."
"Được đó." Bây giờ nàng rất thích làm nữ công, Kỷ Dao nghĩ thầm, nàng càng lúc nàng giống hiền thê lương mẫu!
Bữa tối, hai nhà dùng cơm chung với nhau.
Bữa ăn vui vẻ hoàn thuận,nóicười vui vẻ, mỗi lần có chuyện vui, Kỷ Dao đều muốn uốngmộtchút rượu.
Kỷ Nguyệt cũng uốngmộtchút, lúc trở về ngủ thiếptrênxe. Tạ Minh Kha dặn con trai trông chừng vợ, đến lúc tới quán rượu Thanh Nguyệt,hắnxuống dưới tìm Kỷ Đình Nguyên.
Như Dương Thiệunói, quảthậtở đó.
Tạ Minh Khađivào, cườinói: "Tán Minh, ngươi lại tới uống rượu à?"
"A." Kỷ Đình Nguyên ngạc nhiên, "D·ụ·c Thiện, sao ngươi cũng tới?"
"Vừa mới đến chỗ Khắc Thuật,hắnnóingươi ở chỗ này." Tạ Minh Kha thấp giọngnóivài câu, pháthiệnbên cạnhhắncómộtcái giỏ trúc, kinh ngạcnói: "Mang theo thứ gì vậy?"
"khôngcó gì." Kỷ Đình Nguyên honhẹmộttiếng,nóiviệc chính: "Ta theo dõiđãnhiều ngày, có tin tức hữu íchthìđưa cho ngươi, đúng rồi, muội muội đâu?"
"Ngủtrênxe, ta lập tức trở về."nóiđến vợ mình, khuôn mặt Tạ Minh Kha mỉm cười, "Sợ nàng cảm lạnh, hôm nay nàng vui vẻ khó tránh được uống rượu, Tiềm nhi cũng ởtrênxe."
"Các ngươi ăn cơm chung màkhônggọi ta!" Kỷ Đình Nguyên bất mãn.
"Chờ ngươi lập gia đìnhsẽgọi ngươi." Tạ Minh Kha chế nhạo, vỗ vỗ bả vaihắnrồi quay ngườiđi.
Chân trướchắnvừađi, chân sau lại có mấy vị công tử vào, lớn tiếngnóicười muốn tiểu nhị đưa rượu thịt lên.
Kỷ Đình Nguyên quay nhìn lại, thấy Mục Chiêu cũng ở trong đó, sắc mặt trầm xuống.
Mục Chiêu thấyhắnliền cười, nâng chén rượu lên: "Kỷ công tử, lại gặp."
Cảm giác giống như cố tình gây khó dễ vớihắn, nhưng cũng có thể là rượu nơi này của Thẩm Nghiên quá ngon, rất nhiều công tử trẻ tuổi ở kinh thành đều muốn tới đây. Những ngày gần đây, Kỷ Đình Nguyên cũng pháthiệnnơi đây rất tốt, khó trách Tô Thăng và Lý Băng Ngọc thường xuyên đến.
hắncười cười, cũngkhôngtức giận.
Gần đâyhắnnhư sử dụng hết tức giận của cả đời, chỉ vì Thẩm Nghiên.
Nhưng bây giờhắnhiểu được, chỉ cần Thẩm Nghiên mở quán rượu, lập tứcsẽcó rất nhiều công tử trẻ tuổi đến, chẳng lẽ muốnhắntức giận với từng người? Vậy chỉ sốngkhôngđược bao lâu, vẫn nên kiềm chế lại thôi.
Cho nên Mục Chiêu này...hắncũngkhôngthèm để ý, tình cảm bốn năm Thẩm Nghiên đối vớihắntuyệt đốikhôngphảinóihết là hết.
hắnbình tĩnh uống rượu.
Đợi đến lúc Thẩm Nghiên ra, thấy Kỷ Đình Nguyênkhôngcòn ở đây, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ đêmđãkhuya rồi?hắnkhôngthể nào mỗi ngày đều chờ đến khuya như vậy.
Nàng lên tiếng chào hỏi mấy vị công tử quen biết,đira ngoài.
điđến giao lộ, nhìn quanh hai bênmộtchút.
mộtlúc sau, quyết địnhđihướng tây.
Bất ngờ vang lên tiếng của nam nhân: "Cuối cùng cũng ra."
Thẩm Nghiên giật mình, quay đầu lại pháthiệnlà Kỷ Đình Nguyên, thở phàomộthơi: "Là ngươi."
"Bị dọa sao?" Kỷ Đình Nguyênnói, "Nhưng mà,khôngphải ngươiđangtìm ta đó chứ?"
"Ai tìm ngươi..."
"Được rồi." Kỷ Đình Nguyên biết nàngkhôngthừa nhận, mở giỏ trúc trong tay ra, "Tặng cho ngươi."
Thẩm Nghiên cúi đầu xuống nhìn, thấy bên trong giỏ trúc làmộtcon mèo, nàng kinh ngạcnói: "Là mèo sư tử sao? Ngươithậtsựmua được."
"đãnóivới ngươi, đương nhiên phải tặng, chỉ là trước đó vẫn chưa lớn.không, là còn chưa sinh ra, nhà bọn họ chỉ có mèo cái, đây là con đực." Kỷ Đình Nguyênnói, "Ta mang về giúp ngươi."
Thẩm Nghiênnói: "Nhưng takhôngmuốn."
Kỷ Đình Nguyên nhàn nhạtnói: "Thẩm Nghiên, ngươi giả vờ như vậykhôngthấy khó chịu sao?"
"...khôngkhó chịu."
Kỷ Đình Nguyênnói: "Vậy được, ngày mai ta đem đến cho Dao Dao, để con bé dùng danh nghĩa của nó tặng ngươi."
Thẩm Nghiênnói: "Bao nhiêu bạc ta trả cho ngươi, ngươi giúp ta cầm về nhà."
"Chờ ta tính." Kỷ Đình Nguyênđivề phía trước,"Tới tới lui lui mấy bận,mộtTả Thiêm Đô Ngự Sử ta muốn, chỉ là chi rakhôngít tiền, còn có mua mèo này nợ ân tình..."
Đây là chẳng biết muốn tính bao nhiêu tiền, Thẩm Nghiênđitheo phía sau, nghehắnnghiêm túc mànóibậy,âmthầm buồn cười, dù sao nàng vẫn trả nổi.
Nhưng rốt cuộc Kỷ Đình Nguyên vẫnkhôngtính ra được số lượng, ngược lại lúc đếnmộtngõnhỏyên tĩnh, bỗng nhiênhắndừng lạinói: "Ngươi còn nhớ ngày đó ta đưa ngươi vềkhông?"
Cũng muộn giống như hôm nay, nàng mặc quần áo nam nhân đếnmộtquán rượu, sau đó Kỷ Đình Nguyên chủ động đưa nàng về nhà.
Ánh trăng ngày đó nàng vẫn luôn nhớ kỹ, từ trước đến nay chưa từng nhu hòa như vậy.
Lòng cũng nàng đột nhiên đau đớn, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi còn nhớ?"
Làm sao lạikhôngnhớ? Nàngnói, "Kỷ Đình Nguyên, hoặc là ngươi nên đối với ta tàn nhẫnmộtchút."
Giọng điệu mềm mại, như đường ngọt nhấttrênđời.thậtrahắnđãănmộtmiếng, chính bản thân mình cũngkhôngbiết.
Kỷ Đình Nguyên mỉm cười: ""Đương nhiên ta nhớ kỹ, nếu có thể quay trở về lúc đó, tasẽkhôngđối xử với ngươi như vậy."
Nghehắnnóinhư thế, khóe mắt Thẩm Nghiên nóng lên: "Vậy ngươisẽđối xử với ta thế nào đây?"
"Tasẽkhôngđể cho ngươi chờ, ta cũngkhôngném vò rượu của ngươi, nghĩ đến vò rượu đó chắc uống rất ngon." Kỷ Đình Nguyên nhìn Thẩm Nghiên mặc quần áo nam nhân, mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại động lòng người.
trênngười nàng cósựkiên trì, nghị lực, còn có dũng khí mà rất nhiều nam nhânkhôngcó được.
Có lẽ lúc đầu nàng mở quán rượu vìhắn, nhưng về sau, nàng làm tốt như vậy, lạikhôngvìhắn.hắnnhận ra được, Thẩm Nghiên coi nó như hi vọng, nàngkhôngphải làmộtcôgáibình thường.
Tương lai nàng gả cho mình,hắncó thể bình phẩm rượu với nàng, cùng chọn rượu, ban đêm cùng bán rượu, chắc cũng cómộtthú vị đặc biệt. Hơn nữa, đến lúc đó,hắncó thể quang minh chính đạinóicho người khác biết, Thẩm Nghiên là vợhắn, như vậy, cho dù có công tử nào đến uống rượu cũngkhôngcó gì.
Kỷ Đình Nguyên buông giỏ trúc xuống,đilên nắm chặt cánh tay Thẩm Nghiên: "A Nghiên."
Nét mặt nam nhân nghiêm túc hiếm thấy, Thẩm Nghiên ngẩng đầu nhìn về phíahắn, thấy ánh trăng trong trẻotrênđỉnh đầu củahắn, nàng ừmộttiếng.
"Ngày hôm đó,khôngphải ngươinói, trước khi ta chưa cưới vợ,sẽvẫn luôn thích ta sao?"
Lờinóirathậtsựkhôngthể thu lại, lời nàyhắncũng nhớ, Thẩm Nghiên cắn môi: "Trước khác giờ khác."
Kỷ Đình Nguyên cau mày: "Vẫn còn chống đối ta, được rồi, takhôngphải muốnnóichuyện này...ta muốnnói,"hắnngừngmộtchút, ngón tay hơi dùng sức, "A Nghiên, trước khi nàng chưa gả cho người khác, ta vẫnsẽluôn thích nàng."
Giọngnóinam nhân trầm thấp dịu dàng, theo gió bay vào lỗ tai, trong lòng Thẩm Nghiên thịchmộttiếng, trợn to đôi mắt.
Tựa như nàng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đâykhôngphải chuyện nàng muốn sao?
Kỷ Đình Nguyên hiểurõ, Thẩm Nghiên vì chuyện gì mà vẫnkhôngchịu đồng ý, nàng hi vọng mình có thểnóinhư vậy.
Nàng thíchhắn,hắncũng thích nàng, như vậy mới có thể thành thân.
"A Nghiên, ta thích nàng."hắnhơi cúi đầu xuống, xích lại gần nàng, "đãnghe chưa, ta thích nàng."
Sắc mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng, cảm giác hơi thở củahắnập tới, lông mi của nàng run lên.
"Ngươi thích từ lúc nào..."
"khôngbiết," Kỷ Đình Nguyên hoài nghi, "Có thể là lúc ném bình rượu của nàngđi."
"Cái gì?" Thẩm Nghiên cũngkhôngbiếtnóicái gì cho đúng nữa.
Nhìn bộ dạng của nàng, Kỷ Đình Nguyên khẽ cườimộttiếng, cúi đầu hôn.
...
Chờ lúc Kỷ Dao biết chuyện Kỷ Đình Nguyên đến Thẩm gia cầu hôn làđãqua được vài ngày.
Liêu thị vô cùng vui vẻ: "Ôi chao, Dao Dao, bị connóitrúng rồi! Hai nhà chúng ta rốt cuộc cũng thành thông gia, Thẩm phu nhân khóc luôn rồi."
"Như vậy cũng tốt." Kỷ Dao cũngthậtthở phàonhẹnhõm.
Bây giờ hai người nàysẽkhôngly hôn nữa, bởi vì lần này là ca ca cam tâm tình nguyệnđicầu hôn.
"Con phải dưỡng thai cho tốt, biết chưa, nương phảiđimua bàn trang điểm, hai cái tủ quần áo." Liêu thị vừanóivừa cười to, "Cònnóicho tổ phụ con biết nữa, để ông ấy khỏi sốt ruột, đúng rồi, còn phảiđichùa tạ thần."
Kỷ Dao cảm giác mẫu thân nàng vui vẻ muốn điên rồi.
QuảthậtLiêu thị mừng rỡ như điên.
Bao nhiêu năm rồi mới đợi được chuyện này, bà và Thẩm giađãbàn bạc xong ngày tốt. Thẩm phu nhân cũng nóng vội giống vậy, định thời gian thành hôn vào ngày năm tháng chín này, chỉ cách ba tháng.
Nhưng mà hai nhà đềuđãchuẩn bị xong sính lễ và đồ cưới, nên cũngkhônggấp gáp như vậy.
Thấm thoátđãđến tháng tám.
Ngay lúc Thái phu nhân chuẩn bị lễ Trung thu, trong kinh thànhđãxảy ramộtchuyện lớn, Diên An hầu mưu đồ bí mật tạo phản, bị bắt tại trận, quan viên liên quan tới án này đến hơn ba mươi người, trong đó quan võ có mười chín người, chia ra nhận chức ở Binh mã ty, Tam Thiên doanh, vệ sở các nơi, đa số chính là Thiên Hộ, ít có tướng quân.
Tống Diễm hạ lệnh, lệnh cho Hình bộ, Đại Lý Tự, phủ Thuận Thiên đồng thời điều tra xử lý.
Hứa Nham vạn vạnkhôngngờ tớisẽxảy ra chuyện như vậy.
Ông ta cho rằng mình ở trong bóng tối, lúc nhóm quan viênđangtập trung bàn bạc, tính toán đợi thời điểm Tống Diễm ra ngoàithìtiến hành ám sát. Nếu như thành công, triều đình nhất địnhsẽđại loạn, đến lúc đó có thể thừa nước đục thả câu, cướp đoạt kinh thành.
Mà nếukhôngthành công, lập tức dẫn nước về phía đông*, binh quyền ở trong tay Dương Thiệu, làhắnta sắp xếp, kết quả kế hoạch còn chưa tiến hành,đãchết từ trong trứng nước.
*đánh lạc hướng giá họa.
Ông ta mới hiểu được, cái gọi là Dương Thiệukhônghợp với Cố Diên Niên đều là giả!
Quan viên của Dương Thiệu bị mất chức, cũngđãsớm có sắp xếp.
Những người kia tìm tới dựa vào ông ta, trong đó nhất định có nội gián, hoặc là Cố Diên Niên sắp xếp quan văn, hoặc là Dương Thiệu phái ra quan võ, bọn họ đều trở thành nhân chứng.
trênlưng Hứa Nham đổ đầy mồ hôi lạnh.
trêncông đường Kỷ Chương vỗ kinh đường mộc*: "Còn chưa khaithật? Các ngươi chuẩn bị ở Trùng Cửu, lúc Hoàng thượng leo núithìra tay, sát thủđãnóira kế hoạch chi tiết, còn có những quan viên khác cũng khai, ngươi chính là chủ mưu. Hứa Nham, ngươikhôngcần chấp mê bất ngộ**, ta biếtmộtmình ngươikhôngcó lá gan lớn như vậy..."
*khối gỗ thường được đặttrênbàn của quan thẩm vấn ngày xưa.
** cố chấpkhôngchịu tỉnh ngộ.
"Làm gì phải phí thời gian như vậy?" Quan xét xử Hình bộkhôngcó tính nhẫn nại như vậy, "Nhiều ngườiđãkhai như vậy, ở Hầu phủ cũng tìm ra ám sát dùng □ □*, còn có các loại chất độc."
*nguyên tác.
"Người đâu, tra tấn!"
....
Phủ Tĩnh Vương, Vương Hiđãchuẩn bị hành lý cho Tống Thụy.
"Điện hạ, vẫn nên nhanh chóng chạy khỏi kinh thànhđi, nhất định Hứa Nhamsẽkhai ngài ra, lúc này nếu ngàikhôngđi,sẽkhôngcòn kịp nữa."
Tống Thụy cười chua chát.
Đến lúc đường cùng quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy mình nhưmộttrò cười.
thậtsựhoang đường!
Thế nhưng tự mìnhđãchạy tới bước đường này,khôngthể quay đầu lại.
Trốn, trốnđiđâu? Trong thiên hạ đều là đất của vua, chẳng lẽ muốnhắntừ đây mai danhẩntích, giống như tên ăn mày vậy sao?không, Tống Thụyhắntuyệt đốisẽkhông, việcđãđến nước này, cũng chỉ có thể đánh cượcmộtlần.
Hứa Nham khai rahắnthìcó ích lợi gì?
Cũng mayhắncẩn thận, hết thảy đều do Hứa Nhamđi, có lẽ còn có cơ hội.
Đúng vào lúc này, đột nhiên trong cung triệu kiến.
Tống Thụy đứng lên, sửa sang lại quần áomộtchút, giấu mấy phi kiếm* trong giày,đira ngoài.
*loại kiếmnhỏnhẹ.
Vương Hi ở sau kêu lên: "Điện hạ, điện hạ,khôngthểđi..." Kêu cho đến khi khàn cả giọng.
Thế nhưng Tống Thụy hoàn toànkhôngnghe, nhanh chóng biến mất.
đivào điện Minh Đức,hắnthi lễ với Tống Diễmmộtcái.
Nam nhântrênghế mặc long bào màu vàng tươi, uy phong lẫm liệt,hắntađãsớmkhôngcòn là Thái tử năm đó. Tống Thụy thầm nghĩ, nhưng mà nếuhắnngồi lên vị trí này, cũngsẽgiống như Tống Diễm.
Chỉ là từnhỏhắnđãmấtđicơ hội trời ban,khônggiống như Tống Diễm là con Hoàng hậu, hưởngsựtôn kính,hắnlà gì chứ? Vẫn luôn bị lạnh nhạt bỏ rơi, hèn mọn giống như mẫu thân củahắn,khôngđược sủng ái.
Thu hồi tâm tư, Tống Thụynói: "khôngbiết Hoàng Thượng triệu kiến thần có việc gì?"hắnnhư chợt hiểu ra, cố thểhiệnmìnhkhôngchột dạ, "Là vì chuyện Diên An hầu à? Ai, nhắc đến, Diên An Hầuthậtsựhồ đồ, thế mà đại nghịch bất đạo như vậy, uổng cho Hoàng thượng tin tưởnghắnnhư thế."
Tống Diễm khẽ thở dài: ""Cònkhôngphải sao? Lòng người khó dò, cho đến bây giờ trẫm chưa từng nghĩ đến Hứa Nham muốn mạng của trẫm."hắnnhìn Tống Thụy,"Nhưng mà hôm nay trẫm cũngkhôngphải vì chuyện này, dù sao cũngđãbắt,đãkhôngcòn gì đểnói." Cườimộttiếng, "Mấy ngày nữa tới Trung thu rồi, lâu rồi trẫm chưa trải qua với các ngươi, Yên Yên sắp phải lập gia đình rồi, trẫm muốn tụ họp với các ngươi."
"Trẫm nghenóingươi giỏi hí khúc, như vậyđi, ngươi chuẩn bị cẩn thận, sau đó chúng ta ở trong cung nghe trướcmộtlúc, nếu như tốt, Trung thu cứ vậy mà quyết định, ngươi thấy thế nào?"
Tống Thụy sững sờ, xem ra Diên An Hầukhôngkhaihắnra,khôngkhỏi cườinói: "Được, vi thần lập tức trở về chuẩn bị, nhất địnhsẽkhiến Hoàng thượng hài lòng."
Tống Diễm gật đầu: "Cũng chỉ có chuyện này."
Tống Thụy cũngkhôngmuốn ở lâu: "Vậy vi thầnkhôngquấy rầy Hoàng thượng."
Tống Diễm im lặngmộtlát, nhìnhắn: "Tam đệ, việc này, ngươi có đề nghị gì tốtkhông? Hoặc là có ý khác,nóivới trẫmmộtchút?"
"khôngcó." Tống Thụy cũngkhôngdo dự, "Vi thần đối với chuyện khácmộtchữ cũngkhôngbiết."
"Vậythìthôi." Tống Diễm khẽ thở dài, trong giọngnóilộ mấy phần rã rời, khoát taynói, "Ngươiđiđi."
Tống Thụy khom người cáo lui.
Nhìn bóng lưng củahắn, trong mắt Tống Diễm khóe lênmộttia bi ai, còn cómộttia sát khí nồng đậm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.