Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Mấy ngày trước Thế tử phủ Quốc công cưới Phúc Gia công chúa, rất nhanhđãđến lượt Kỷ Đình Nguyên cưới thê tử.
Kỷ Dao tất nhiên là vô cùng quan tâm,đãsớm chuẩn bị hai phần lễ vật,mộtphần là chúc mừng ca ca,mộtphần là thêm trang (thêm của hồi môn), phần quà thứ hai đặc biệt quý trọng, làmộtbộ đồ trang sức hồng bảo thạch.
Dù sao cũng là tẩu tử hai kiếp, đáng tiếc nàngkhôngthể đích thân tới chúc mừng, Kỷ Daonóivới Mộc Hương: "Hôm đó nhất định phải giao tận tay A Nghiên."
Mộc Hương gật gật đầu.
Đường ma manói: "Bọn họ đềusẽxử lý tốt, phu nhân sắp lâm bồn rồi, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thậnmộtchút.”
Tính thời gian, ước chừng còn khoảng nửa tháng thời gian.
Kỷ Dao cười: "Cảm giác Duệ nhi cũng sắp đợikhôngnổi nữa rồi, gần đây hình như lăn qua lăn lại ở bên trong, sợ rằng làmộtđứa trẻ nghịch ngợm."
"Cònkhôngphải sao, khẳng định là giống Hầu gia." Đường ma ma xán tới, "lúcnhỏhầu gia chính là như vậy, hai ba tuổi tiền ầm ĩ muốn chơi kiếm, trong nhà nào có ai dám đưa đồthậtcho ngài ấy, đao kiếmkhôngcó mắt mà. Lão hầu gia liền ra lệnh cho người làmmộtthanh kiếm gỗ,nóirathì, đến nay vẫn còn để trong khố phòng."
"Vậy sao?" Kỷ Dao nghĩ thầm, vậy đợi hài tử lớn hơnmộtchút, nhất định phải mang ra cho nó chơi.
đangnóichuyện, Bạch Quả tiến vào: "Phu nhân, Thái phu nhân để bà đỡ dọn tới ở trong sương phòng, đến lúc đó đột nhiên muốn sinh, cũng tới kịp thời."
Như vậy cũng tốt, Kỷ Daonói: "Vậy mau nhận ngườiđi."
"Vâng." Bạch Quả lại chạyđi.
Tú phườngkhônglâu sau liền mang tới rất nhiều y phục của hài tử, đều là trang phục mùa đông, còn có mấy chiếc mũ, mũ đầu hổ, mũ lục giác, mũ tròn.
Cả Hầu phủ đềuđangđón chào hài tử ra đời.
Đợi đến ngày hai mươi tháng chín, Kỷ gia giăng đèn kết hoa, đám hạ nhân bận trong bận ngoài, bởi vì Kỷ Đình Nguyên cưới thê tử, rất nhiều khách nhân tới chúc mừng, bao nhiêu sương phòng bên trong đều bày bàn tiệc. ngoài cửa cũng đặtmộthàng pháo dây, đợi đến giờ lành liền đốt.
Đại cữu tử thành thân, Dương Thiệu và Tạ Minh Kha đương nhiên phải tới từ sớm.
Nhìn Kỷ Đình Nguyênđãmặc lên người bộ hỉ phục, hai người đều nhịnkhôngđược cười ra tiếng, hồi tưởng về lúc bản thân mình cưới thê tử.
"Đợi lát nữa xã giao ta chặn thay huynh, hôm naykhônggiống ngày thường, huynh cũng đừng tham rượu." Dương Thiệu dặn dò Kỷ Đình Nguyên, "sớmđiđộng phòngmộtchút."
Kỷ Đình Nguyên nhướng mày: "Nhị muội phu, ngươi nghĩ ta ngốc chắc? Có điều có ngươi giúp đỡ, ắt nghĩ bọn họ cũngkhôngdám náo với ta." Lại nhìn Tạ Minh Khamộtcái, "chỗ quan văn, liền dựa vào đại muội phu rồi."
Tạ Minh Kha mỉm cười: "Cái này đơn giản, cùng lắmthìta ăn trướcmộtviên dược chống say."
Ba ngườinóimộtlúc, mắt thấy thời gian sắp tới, Kỷ Đình Nguyên liền xoay người lên lưng ngựađiđón tân nương.
Đương nhiên, trận thếkhôngnhỏ, trừ hai vị muội phu ra, còn có đám người Tô Ngang và Lý Băng Như, thường ngàyhắnhay bị Liêu thịnóilà nhiều hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu), vậy hôm nay đương nhiên phải đến đầy đủ,mộtđoàn người trùng trùng điệp điệpđitới Thẩm gia.
Còn có đội ngũ chiêng trống nhạc cụ tấu rung trời, khiến người dân tới xem tấp nập.
Chỗ Thẩm gia cũng vô cùng náo nhiệt, bình thườngkhôngthấy bóng người, hôm nay Thẩm Nghiên phải gả cho Kỷ Đình Nguyên, đột nhiên có rất nhiều nữ quyến trong gia tộc tới thêm trang.
Thẩm phu nhânnhỏgiọngnóivới nữ nhi vừa mới búi tóc xong: "Mắt c·h·ó nhìn người thấp,hiệntại ngược lại biết chạy tới lấy lòng rồi, ta mớikhôngthèm để ý tới! Trước đây ai ai cũng ghét bỏ ngươi bán rượu, căn bảnkhôngnguyện ýnóichuyện với ngươi."
Thẩm Nghiên cười tươi: "Nương cần gì tức giận, sau này các loại lời ra tiếng vào cũngkhôngít, người phải tập thành thói quenđi."
"Cái gì?" Thẩm phu nhân trừng mắtthậtto, "lẽ nào ngươi gả cho người ta rồi, vẫn tiếp tục kinh doanh tửu trang sao?"
"Đương nhiên, con còn dự định mua hết mấy cửa tiệm ở đối diện, lại xâymộttửu trang khác, tửu tranghiệntại có hơinhỏ. Người xem, nếu như giống Vân Hòa Cư, khí phái biết bao."
Nếu như hôm naykhôngphải ngày xuất giá của Thẩm Nghiên, Thẩm phu nhân thựcsựmuốn chỉ tay vào trán nàng, tức giận khẽnói: "Ngươi đây là nằm mơ."côgia có thể đồng ý sao? Gả cho người ta rồithìphải an an phận phận ở trong nhà, tại sao còn nghĩ tới chuyện làm chưởng quầy cơ chứ, đứa trẻ này!
Thẩm phu nhânkhôngnóinữa, quay đầu mời toàn phúc phu nhân trang điểm mặc giá y cho Thẩm Nghiên.
Đợi đội ngũ đón dâu tới, tiếng pháo bên ngoài lập tức nổ vang.
Bách tính pháthiện, phía sau kiệu tám người khiêng, đồ cưới thựcsựlàmộtcon rồng cực dài,khôngbiết có bao nhiêu hòm. Nghĩ tới lúc Thế tử Văn quốc công cưới thê tử, đồ cưới của công chúa chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi, liền sôi nổi cảm kháisựhào phóng của Thẩm gia.
Nhưng nghĩ lạithì, Thẩm giacônương kia mở tửu trang, càng thêm bừng tỉnh đại ngộ, bản thân vịcônương này vốnđãrất có tiền.
Xác thực, những năm này Thẩm Nghiên kiếm đượckhôngít, nếukhôngcũngsẽkhôngcó ý nghĩ muốn mở rộng tửu trang. Chỉ là những đồ cưới này, là ngoại tổ phụ cho thêmkhôngít, khó có được ngoại tôn nữ mà ôngyêuquý xuất giá.
Thấy nhi tử đón Thẩm Nghiên về, Liêu thị mừng tới mức nước mắt rưng rưng, mời Kỷ lão gia tử ngồi ghếtrênđầu, cùng nhận lễ bái của đám trẻ với Kỷ Chương.
Đội khăn voan, cái gì cũngkhôngnhìn thấy, Thẩm Nghiên mơ màng bị dắtđi, cho tới khi được đưa vào động phòng, bên tai mới thanh tịnhmộtchút, lúc này nghe thấy giọngnóicủa Kỷ Nguyệt.
đangnhắc nhở Kỷ Đình Nguyên: "Đợi lát nữa vén khăn voan lên cẩn thậnmộtchút, đừng chọc phải mặt của A Nghiên."
"Làm sao có thể?" Kỷ Đình Nguyên cảm thấy tại sao hôm nay mọi người đều coihắnlà ngốc tử vậy, ngay cả chuyện nàyhắncũngkhôngbiết hay sao, "tasẽchú ý."
Nghe thấy giọngnóicủa nam nhân, khóe miệng Thẩm Nghiên cong lên, có thể tưởng tượng ra bộ dáng hơi tức giận của Kỷ Đình Nguyên, nhưng lạikhôngtiện biểu lộ ra với muội muội của mình. Tính khí củahắntừ trước tới nay đềukhôngtốt, nhưng trước mặt hai vị muội muộihắnđều thu liễm lại.
đangnghĩ ngợi, liền thấyhắnđitới, đôi ủng đen tuyền dừng ở phía trước.
Trái tim Thẩm Nghiên đột nhiên đập rất nhanh.
Kỷ Đình Nguyên đem cân bạc giơ ra, cẩn thận từng li từng tí, vénmộtgóc khăn lên trước, sau đó mới lật toàn bộ.
Khuôn mặt Thẩm Nghiên lộ ra, giống nhưmộtđóa thược dược diễm lệ.
cônương từ trước tới nay đều chưa từng trang điểm, khiến Kỷ Đình Nguyên nhìn tới ngây ngốc, đơmộtlúc mới hơi mỉm cười.hắnthầm nghĩ, Thẩm Nghiên như thế này cũng rất xinh đẹp, trang điểm đậm trang điểm nhạt đều mangmộtvẻ đẹp riêng.
Nam nhân vừa cười, vô cùng sáng lạn, mặt của Thẩm Nghiên càng đỏ, cụp mắt xuống.
Bên tai nghe thấy những lời khen của đám nữ quyến,mộtcâu tiếpmộtcâu.
Bởi vì con nối dõi Kỷ gia đơn bạc, Kỷ Dao lạiđangcó hỉ, hôm nay có rất ít thân thích tới, cho nên Kỷ Nguyệt mời nữ quyến Tạ phủ tới trợ giúp, náo nhiệt náo nhiệt.
Cho nên mới có nhiềuâmthanh như vậy.
Rất nhanh, hai người uống rượu hợp cẩn, còn cómộtbát canh hạt sen long nhãnnhỏ, như vậy mới được xem là hoàn thành buổi lễ.
Kỷ Nguyệtđitớinóivới Kỷ Đình Nguyên: "Phải đối xửthậttốt với A Nghiên, có biếtkhông? Nếu huynh ức h**p người ta, takhôngtha cho huynh... đợi lát nữakhôngcần uống rượu, nếu saythìkhôngđược."
Dặn dòmộthồi mới rờiđi.
Kỷ Đình Nguyên quay người: "Cũngkhôngbiết đó là muội muội của ta hay là muội muội của nàng." Thẩm Nghiênđangđịnh trả lời, lại nghe thấyhắnnói, "bất kể như thế nào, kể từ hôm nay trởđi, cũng chính là muội muội của nàng."
Thẩm Nghiên nhất thời cảm thấy lỗ tai nóng bừng.
Kỷ Đình Nguyên ngồi xuống tỉ mỉ nhìn nàng.
Ánh mắt nóng bỏng, Thẩm Nghiênnói: "Chàng nhìn cái gì, cònkhôngđira ngoài hay sao, đợi lát nữa e rằngsẽcó người tới giục."
hắngỡ mũ phượngtrênđầu nàng xuống: "khôngvội, có hai muội phu ở đó, những người kia, sợ rằngđangmộtlòng muốn kính rượu hai người bọn họ đấy."nóixong, giơ tay v**t v* khuôn mặt nàng, cảm kháimộttiếng, "khôngnghĩ tới Kỷ Đình Nguyên ta thựcsựcưới thê tử rồi."
Này là lờinóikiểu gì vậy? Thẩm Nghiên nhướng mày: "Nếu chàngkhôngmuốn cưới ta, vẫn còn kịp...."
hắncười: "Takhôngcó ý đó, chỉ là cảm thấy hình nhưđangnằm mơ." Cúi đầu hôn lên môi nàng, nghiền ma sátmộttrận, cảm thấy trong lòng yên bình.khôngphảisựkhoái hoạt tiêu sái bừa bãi ở bên ngoài, mà giống nhưsựvững chắc khi chân đặttrênmặt đất,hắncũng có thê tử rồi.
Sau nàyhắncó người bầu bạn, giống như phụ thânnói, xuân hạ thu đông, bất kể làm cái gì, đều có người ở bên.
Đây là người có thể cùng uống rượu vớihắn, ý niệm vừa chuyển, đột nhiên đứng dậy cầm lấy ly rượu hợp cẩn còn dư lạitrênbàn uốngmộtngụm, quay đầu lại hôn nàng.
Rượu chảy ra từ miệnghắn, chảy vào miệng nàng, Thẩm Nghiên khẽ trách mắng: "Chàng, chàng tại sao..." lại xấu xa như vậy!
"Đột nhiên muốn thử xem." Kỷ Đình Nguyên ôm chặt eo nàng, "sau này chúng ta uống rượu như vậy có đượckhông? Đợi lần sauđitới tửu trang của nàng, đem rượu của nàng lần lượt thử hết lượt theo cách này."
Thẩm Nghiên đáp: "Tửu trang của thiếp là để kinh doanh,khôngphải để chàng hồ náo...."
"Cái này sao có thể gọi là hồ náo được?" Tayhắnbắt đầukhôngthành thực, "cái này mới gọi là hồ náođi?"
Cảm nhân được lực đạo bao phủ trước ngực, Thẩm Nghiên theo bản năng ngăn chặnhắn: "Chàng mauđiđi, đợi lát nữa thựcsựsẽcó người đến kêu chàng đó."
Cảm giác mềm nhuyễn lưu lại trong lòng bàn tay mãikhôngtiêu tan, Kỷ Đình Nguyên nghĩ tới trước lúc thành thân, mấy người Tô Ngang thúc giụchắnxem hoàng san (đông cung đồ),nóihắnhọc tậpmộtchút. Chỉ cảm thấytrênngười như bị hỏa thiêu đốt, tâm nghĩ loạn cả lên, cũngkhôngdám lưu lại nữa, vội vàng đứng lên, trước khi rờiđi,nói: "Tasẽnhanh chóng trở về, nàng muốn làm cái gì liền làm cái đó, dù sao nàng rất quen thuộc chỗ này,khôngcó gì phải câu nệ."
Thẩm Nghiên ânmộttiếng.
hắnrờiđirồi.
Nàng ngồitrêngiườngmộtlát, đứng dậy tắm rửa.
Quả nhiên đúng như những gì Kỷ Đình Nguyênnói,hắnthựcsựlà nhanh chóng trở về, nàng chỉ vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng,hắncười cười: "Tửu lượng của nhị muội phu tốt hơn ta rất nhiều, ta mớiđira liền pháthiệnbọn họ ngã cả đám. Ta thấy đợi tới khihắntrở về, sợ rằngsẽbị say."
Dương Thiệu thựcsựđủ nhiệt tình.
Thẩm Nghiênnói: "Vậy Dao Daokhôngphảisẽlo lắng hay sao?"
"Khó có khi, lo lắng cái gì?" Nhắc tới chuyện này, Kỷ Đình Nguyên lắc lắc đầu, "chính bởi bì muội ấy, bình thường Hầu gia rất ít khi uống rượu, ta muốn đấu rượu vớihắnđềukhôngđấu được, hoặc lànóicó chuyện, hoặc lànóithân thểkhôngkhỏe. Đó cònkhôngphải là những lời Dao Dao dặn dò hay sao?"
"Uống rượu quá nhiều tổn thương thân thể."Thẩm Nghiên liếc nhìnhắnmộtcái, "sau này chàng cũng uống ít thôi."
"Nàng cũng học muội muội?" Kỷ Đình Nguyênđitới, cởi bỏ y phụctrênngười, lộ ra thân hình thon dài vững chắc, "uổng công cho nàng là người bán rượu, vậy màkhônguống, xem nàng kinh doanh bằng cách nào."
Thẩm Nghiên liếc thấyhắnthoát y, mặt đỏ tới mứckhôngdám nhìn thẳng: "Uống tới mức say như c·h·ế·t ta cũngsẽkhuyên bảo, takhôngphải gian thương, ở chỗ của ta nguyên khách nhân tới ăn cơm cũngkhôngít."
Thấy nàng cụp mắt, xấu hổ, Kỷ Đình Nguyên đem nàng ôm vào trong lòng, cởi bỏ y phục của nàng: "Hôm naykhôngbàn chuyện này",hắncúi đầu thấp xuống, dán vào người nàng, hítmộthơithậtsâu, "tại sao lại cảm thấytrênngười nàng cũng có mùi rượu."
Lông mi Thẩm Nghiên run rẩy: "nóilinh tinh."
"thật, hình như là Nữ Nhi Hồng,không, hình như là Thu Lộ Bạch."hắnhôn lên, cảm nhận được làn da nhẵn mịn thơm ngát, tim đập như trống. Máu nóng trong ngườihắnnhanh chóng chảy ngược,hắndựa theo bản năng đè nàng xuống dưới.
Biết tiếp theosẽphải làm gì, Kỷ Đình Nguyên ôn nhu hôn môi nàng: "A Nghiên, nàng đừng sợ."
Nhìn thấy tình - d·ụ·c trong mắthắn, Thẩm Nghiênnhỏgiọngnói: "Takhôngsợ, có điều, chàng vẫn là..." mặc dù trước khi xuất giáđãđược dạy qua, nhưng nghĩ tới vẫn cảm thấy xấu hổkhôngnóinên lời.
"Tasẽchậmmộtchút." Kỷ Đình Nguyênnóithay nàng.
hắnnhìn chằm chằm khuôn mặt tú lệ của nàng, nàng nhắm mắt lại.
Lúc tiến vào, thân thể nàng hơi run rẩy, nhưng lại nhịnkhôngđược giơ tay ra ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng tràn đầy sức mạnh củahắn.
Mùi vịtrênngườihắn, xúc cảm khi đầu ngón tay tiếp xúc, còn có tiếng rên khẽ khiến nhịp tim đập nhanh phát ra từ trong miệnghắn, đều khiến nàng mê mẩn.
Chỉ là, nàngsẽkhôngsa lầy mà quênđitất cả. Những năm này thíchhắn, khiến nàng hiểurõ, bất kể thích Kỷ Đình Nguyên tới mức nào, đềukhôngnên buông bỏ những chuyện mình muốn làm, bởi vì đó mới là điểm tựa của nàng, có thể khiến nàngđitới cuối cùng, có thể tìm được hạnh phúc.
Cũng khiến nàng biết được, nếu nhưkhôngcó Kỷ Đình Nguyên, nàng cũng có thể trôi quakhôngtệ.
Có điều,hắnnguyện ý thích nàng, đương nhiên là tốt nhất, dù sao khi mới bắt đầu, nàng mở tửu trang là vìhắn, nàng cũngkhôngquên thu thập mỹ tửu khắp thế gian tặng chohắn, Thẩm Nghiên đột nhiênnói: "Chàng có thích uống rượu Dương Caokhông, trước đây ta tìm thấymộtnhà biết chưng cất loại rượu này."
Lúc này đột nhiên nhắc tới rượu, Kỷ Đình Nguyên dừng lại: "A Nghiên,khôngai dạy nàng sao, lúc nàykhôngnên hỏi những thứ đó."
"Vậy nên hỏi cái gì?"
"Hỏi ta có thích ăn nàng haykhông."
Thẩm Nghiên suýt nữathìphun vào mặthắn, cầm lấy chăn ở bên cạnh che kín mặt mà cơ thể.
Kỷ Đình Nguyên ôm lấy eonhỏrong ruổi phi nhanh, nàng nhịnkhôngđược khóc: "Chàngkhôngphảinóilà, chậmmộtchút sao."
"Nàng bỏ chăn ra."
"Chàng đừng có được nước lấn tới." Thẩm Nghiên bất mãn.
hắngiơ tay kéo chăn ra, cúi thấp đầu nhìn nàng: "Đừng che, tasẽchậm."
Cứng rắn nhìn nàng rồi động, đáng thương Thẩm Nghiênkhôngcó chỗ nào để trốn, cuối cùng chỉ có thể cố gắng mặt đối mặt vớihắn, chỉ cảm thấy buổi tối thực dài.
Nha hoàn ở bên ngoài đợi rồi lại đợi, người người đều hậnkhôngthể ngủ thiếpđi, bên trong mới truyền ra động tĩnh.
Lúc này Dương Thiệu cũng say tới mức rối tinh rối mù trở về Hầu phủ, Kỷ Daokhôngbiếtđãbao lâu rồikhôngnhìn thấyhắnsay rượu, trong lòng biếtrõắt hẳn là ngăn rượu thay ca ca, vội sai phòng bếp nấu trà giải rượu.
Trần Tố đỡhắnnằm lên giường, kể vềsựnáo nhiệt ở Kỷ gia: "Phu nhân, Hầu gia cũng là vì cao hứng,khôngcẩn thận uống nhiềumộtchút."
Dương Thiệu nghe lời khuyên của nàng, cũngđãrất lâu rồikhôngsay như thế này.
Kỷ Dao đợi tới khi trà giải rượu mang tới, kêu Trần Tố trợ giúp, nàng đút từng thìa từng thìa cho Dương Thiệu uống, rồi mới đểhắnngủ, tránh cho sáng mai tỉnh dậy đầu lại đau như búa bổ.
Đồng thời gian, Tạ phủ cũng là như vậy.
Ngày hôm sau, Dương Thiệu trở về từ nha môn,nóivới Kỷ Dao, Tạ Minh Kha cảmộtngày đềukhôngtới, sai người tới xin nghỉ.
"Qua vài ngày nữa, nhất định phải bảo Tán Minh mời chúng ta ănmộtbữa cơm!"
Kỷ Dao cười ha ha.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.