Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 111

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111


Đại cữu tử* sắp đưa sính lễ, hôm nay Dương Thiệu ra ngoài sănmộtđôi chim nhạn vớihắn, đưa đến Kỷ gia mới trở về.

*anhvợ.

Đường ma mađangchọn bà v·ú cho Kỷ Dao, liên tục tìm mười hai người tới,nóichọn bốn người trong đó.

Kỷ Dao nhìn Dương Thiệu, kéo kéo tay áo củahắn, thấp giọngnói: "Thiếp nghĩ thiếp tự mình cho bú,khôngmuốn bà v·ú cho, nhưng Đường ma manóinhất định phải có bà v·ú,nóisợ sữakhôngđủ. Con cònnhỏnhư vậy, bú được sữa bốn người sao?"

thậtvất vả mới có con, nàngkhôngmuốn để béđiuống sữa người khác.

Dương Thiệu ừmộttiếng,nóivới Đường ma ma: "Chọn hai người phòng hờ thôi, vậy cũng đủ rồi, nhiều người ở đây thêm phiền."

mộtlời của nam nhân,âmthanh lạnh lùng, nhóm bà v·ú nghe đều sợ sệt.

Phu nhân được Hầu gia nuông chiều, Đường ma ma cũngkhôngép buộc: "Hai ngườithìhai người, nhưng mà phu nhân muốn sữa của mình, cũng đừng sợ chịu khổ. Lời nô tỳnóibày ra trước mắt,sẽđau đó."

"khôngsợ." Kỷ Dao lắc đầu, đaukhôngcó gì.

Đường ma ma cũngkhôngnóithêm gì.

Bọn người vừađi, Dương Thiệu liền cúi đầu dán lên bụng Kỷ Dao, nghe động tĩnh bên trong của con trai.

Hơn tám tháng, đứa bé hoạt bát hiếu động, đoán chừng dáng vẻ cũng béo, bụng của vợkhôngnhỏ.

"Ngủ rồi à?" Kỷ Dao cũng chú ý con mọi lúc, "Vừa rồikhôngcó cử động."

Dương Thiệukhôngđáp, đưa tay kiểm ra bụng nàng: "Con à, vừa rồi cha bắtmộtcặp chim nhạn cho cậu con, có muốn nhìnkhông?"

Kỷ Dao phì cườimộttiếng: "Con nghe hiểu được mới lạ." Nàng vỗ tay lên cổ nam nhân, "Hầu gia, sắp sinh rồi, tên của conđãchọn được chưa?"

"Gọi là Duệ nhi có đượckhông?" Đây là chuyện quan trọng, Dương Thiệu ngẩng đầu nhìn nàng, "Người Dương gia chúng ta đều lãnh binh tác chiến, lui có thể bảo vệ lãnh thổ, tiến có thể công thành chiếm đất. Nam nhi như vũ khí,khôngthể phá vỡ, ta nghĩ tới nghĩ lui, chữ "Duệ" rất được, nàng cảm thấy thế nào?"

"Dương Duệ..." Kỷ Dao cúi đầu hỏi con trai, "Duệ ca nhi, connóiđượckhông?"

Vừa dứt lời, lập tức cảm giác được con trai dùng chân đạp bụng, nàng cười ha ha: "Chao ôi, con thích nè, vậy gọi Duệ nhiđi."

"thậtsao?" Dương Thiệu lại cúi đầu nghe,trênmặt thểhiệnnhu hòa của người cha.

Cho đến khi đứa bé tạm nghỉ,hắnmới đứng lên.

"Đại phunóiđừng luôn ngồi yên,đi, ta dìu nàngđira bên ngoàimộtchút."

Kỷ Dao ừmộttiếng, nào đoán được vừa mới ngồimộtchỗ, chân lập tức rút gân, toàn bộ ngũ quan của nàng đều cau lại.

Dáng vẻ như vậy Dương Thiệuđãsớm quen,hắnthuần thục ngồi xuống bóp chân cho nàng. Đâykhôngchỉ ban ngày mới có, có đôi khi ban đêm nàng cũng vì thế mà tỉnh lại,khôngchỉ rút gân còn đau lưng nhức eo. Đứanhỏtrong bụng càng lớn, nàng càng vất vả.

Dương Thiệu xoa bóp cẩn thận.

Tay nghề củahắncàng ngày càng thành thạo, Kỷ Dao đượchắnxoa, chậm rãi ngủ thiếpđi.

...

Bên trong hí lâu.

Đèn đuốc sáng rực,âmthanh các con hátrõto.

"Giục ngựa làm chi? Giục ngựa làm chi? Sông khóa kiên thành, nỏ bắn hùng binh. Lại thu binh, lại thu binh, chiếm đóng thành Vĩnh Châu này..."

đanghát là bài《 Ngọc Thu Cung 》.

Tống Thụy nhắm mắt nghe, tựa nhưđãngủ.

Nhưng chuyện xảy ra trước đó từng cảnh từng cảnhhiệnlên trong đầu, cho đến sau ngàyhắnxả tang,đibái kiến Tống Diễm,hắnđãđể mình tra chuyện ăn chặn tiền trợ cấp. Lúc đó còn tưởng rằng cuối cùng Tống Diễmđãbắt đầu nghi ngờ Dương Thiệu, muốn dần dần thu hồi quyền lực củahắn, ai ngờ, đó lại làmộtchiêu gậy ông đập lưng ông.

hắngiẫmmộtchân vào, còn tưởng rằng mìnhđangnắm giữ toàn cục.

Còn tưởng rằng mình trốn được...

âmthanh bên tai càng nhanh, tiếng đàn như gió thét mưa gào, Tống Thụy chậm rãi mở mắt ra, lạnh nhạtnói: "Hátkhôngtệ, đến mai các ngươi theo bản vương vào cung trình diễn."

Biểu diễn trước mặt Hoàng thượng, gánh hát vô cùng mừng rỡ, đều hoan hô lên.

Chỉ có Vương Hi nhìn Tống Thụy, nước mắt hậnkhôngthể rơi xuống.

"Điện hạ, ngài cònkhôngđisao? Còn chờ đến khi nào?"

Tống Thụy ra khỏi hí lâu, nhìn đườngđiyên ắng,nhẹgiọng cườimộttiếng: "Ngươi cho rằngthậtsựđiđược sao?"

Đó chẳng qua là Vương Hi ảo tưởng thôi.

Có lẽ sau lưnghắncókhôngít mũi tên hướng vềhắn.

Mấy ngày trước đây,hắnquảthậttin Tống Diễmnóichuyện hí khúc gì đó, người ca ca này quảthậtđãhọc được bộ dáng của phụ hoàng kia, chẳng qua còn giả mù sa mưanóimộtchút tình thân vớihắn...Tình thân, ở trước mặt hoàng quyềnthìđáng là gì?

"đithôi," Tống Thụynói, "Về phủ chuẩn bị cho ta vài hũ rượu ngon, ta muốn saykhôngtỉnh."

Vương Hi thở dài.

Ngày hôm đó Tống Thụy mời gánh hát vào cung, Tống Vân cũng biết, xuất phát từ cảnh giác trong lòng,hắncũng vào cung bái kiến Tống Diễm.

Tống Diễmnói: "Nhị đệ, sao đệ lại tới đây?"

"Nghenóicó hát khúc, vi thần tới xemmộtchút." Tống Vân cân nhắc từ ngữ, "Sao Hoàng thượng lại muốn để Tam đệ chuẩn bị việc này? Những chuyện này trong cung,khôngphải có phủ Chiêmsựđặc biệt phụ trách sao? Vi thần sợ tam đệkhôngđủ chu đáo."

Nghe ra ý tứ củahắn, trong lòng Tống Diễm ấm áp, ánh mắt nhìn Tống Vân cũng nhu hòa. Ít ra quan tâm củahắnđối với Tống Vânkhôngcó uổng phí, như vậy phụ hoàngtrêntrời có linh thiêng, cũngsẽkhôngquá thất vọng nhỉ?

"khôngsao, Cấm quânđãkiểm tra cẩn thận." Tống Diễm cườimộttiếng, "Đệđãtới, vậy cùng ngheđi."

đãkiểm tra qua, vậythìkhôngcó vấn đề sao?

Lông mày Tống Vân hơi cau lại.

hắnvẫn luôn cảm thấy Tống Thụy rắp tâm hại người, cũngkhôngthích người đệ đệ này, bây giờ vất vả lắm mới ổn định lại,hắnkhônghi vọng lại xảy ra phong ba. Dù sao mìnhđãkhôngcòn hi vọng hi vọng tranh đoạt hoàng vị, nhưng Tống Thụy này...lại càngkhôngthể ngồi lên vị trí này.

Bởi vì Tống Thụy tuyệt đốikhôngnhân hậu như Tống Diễm, đến lúc đó cho dù là mẫu thânhắn, hay là mấy huynh đệ củahắn, thậm chí là muội muội cũng khó thoát khỏi cái c·h·ế·t.

Đương nhiên Tống Vân đồng ý: ""Vậy vi thần cung kínhkhôngbằng tuân lệnh."

Chỉ chốc lát sau, Dương Thiệu cũng tới, thấy gánh hát lần lượt tiến vào,hắnđến hỏi Tống Diễmmộtchút.

Tống Diễm gật đầu.

Dương Thiệuâmthầm thở dài.

thậtra Tống Thụyđãphạm phải tội lớn, nhưng hết lần này tới lần khác Tống Diễmkhôngđành lòng, thế nào cũng phải chờ, hi vọnghắnta chủ động nhận tội, việc gì phải làm khổ mình như vậy? Nếu làhắn,hắnđãsớm chém đầu Tống Thụy, trong lònghắnvô cùng chán ghét Tống Thụy.

Nhưng mà lệnh của Hoàng thượng vẫn phải tuân theo.

Dương Thiệu liếc mắt với thống lĩnh cấm vệ quânmộtcái, đứng phía sau Tống Diễm.

Lúc này Tống Thụy tới,trênmặt tươi cười: "Dương Đô đốcthậtsựtrái phảikhôngrời Hoàng thượng nha, muốn sánh bằng Khương Xuân rồi, nhưng mà Hoàng thượng có được thần tử như Dương Đô đốc,thậtsựlà phúc lớn."

So sánhhắnvới thái giám, còn muốn châm ngòi ly gián, Dương Thiệu cảm thấy Tống Thụythậtsựđangtự tìm đường c·h·ế·t.

"Nhưng mà vì sao hôm nay Dương Đô đốckhôngdẫn phu nhân đến? Lâu rồi ta chưa gặp nàng, Dương Đô đốc trở về, thay bản vương hỏi thăm."

Ánh mắt Dương Thiệu lạnh lẽo: "Điện hạ vẫn nên quản tốt chuyện của mìnhđi, gánh hátđãtới, xin bắt đầu."

Tống Thụy vỗ taymộtcái, gánh háttrênsân khấu lập tức hát lên.

Chính là khúc 《 Ngọc Thu Cung》

"Nhị ca." Tống Thụy ngồi bên cạnh Tống Vân, khẽthìthầm, "Nhị cathậtsựđự định buông xuôi như thế sao?"

Nếu nhưkhôngcó Tống Diễm, Tống Vân chính là Hoàng đế.

hắnthế nào cũngkhôngnghĩ thông, vì sao Tống Vân có thể cam chịu!

Nhìn đôi mắtkhônghiểu củahắnta, Tống Vân nghĩ thầmhắnsao lạikhôngtừng trải qua giãy dụa, chưa từng trải qua thống khổ? Chỉ là sinh ra là ngườithìphải tiếp nhận kết quả ngoài ý muốn,hắnthản nhiênnói: "Tam đệ, còn sống so với thứ gì đều tốt hơn, thế nào đệ cũng pháthiệnra những thứ khác ở những nơi khác, đệkhôngcần cố chấp nữa."

Mặc dù nuối tiếc, nhưng cuộc đờikhôngchỉ cómộtcon đường đểđi.

Tống Thụy cười.

Đúngthậtlòng dạ bao la,khônghổ là đứa con phụ hoàngyêuthương nhất, chỉ là chưa từngđiđến vị trí cao nhất, cho dù có sốngthìcó ý nghĩa gì? Tống Diễm bỏ qua chohắnsao?sẽkhông,hắnta chỉđangđợi mình nhận tội, sau đó chém đầu mình,khôngđến mức ngũ mã phanh thây, đây chính là tha thứ củahắnta.

Tống Thụy đứng lên, ôm quyền: ""Thần hôm nay rất có hứng thú, hát cho Hoàng thượng nghemộtkhúc."

Tống Diễm khẽ giật mình, im lặngmộtlát: "Hiếm khi Tam đệ đồng ý mở miệng, đương nhiên trẫm chờ no bụng sướng tai."

Sau khi Tống Thụy lên đài,khôngbao lâu sauthìmặc vàomộtthân long bào vàng tươi, tư thếhắnbừng bừng phấn chấn, trong tay cầmmộtthanh kiếm, mở miệng hát: "Chu phó tướng, ngươi nhìn Cao Dụcđikhôngcáo biệt, Tam Trấn Hựukhôngtuân theo quân pháp. Nhân mã trẫm có được, số lượngkhôngbao nhiêu, làm sao có thể thủ được Giang Đông. Mắt thấy đạisựđãrồi,khôngbiết làm thế nào,khôngbiết làm thế nào!"

Mọi người sau lưng hát: "Hoàng hôntrênrừng chiếu rọi cờ, khúc Hoàng Hà vào thu an ủi nỗi nhớ quê nhà tòng quân phương bắc, tựa nhưanhhùng lúc cùng đường."

Trongâmthanh cao vút, Tống Thụy vung trường kiếm lên, mấy cây châm độc trong lòng bày tay nhanh như chớp bắn về phía Tống Diễm. Đèn đuốc chao liệng, ánh sáng lập lòe, tất cả điều bị nhiễm độc.

Chỉ là Dương Thiệuđãsớm chuẩn bị, trường kiếm vung lên, lập tức đánh rơi châm độctrênmặt đất.

Cùng lúc đó, Cấm quânđãsớm mai phục xung quanh sân khấu kịch cũng nhảy lên, muốn đuổi bắt Tống Thụy.

Nhưng mà đột nhiêntrênsân khấu oànhmộttiếng, có ánh lửa từ giữa bốc lên, chẳng biết từ lúc nàohắnhát hí khúc nhưngđãđổ rượu mạnh lêntrênđài, lửa cháy hừng hực. Tống Thụy ở trong lửa, người mặc long bào,trênmặt có biểu cảm đắc ý vừa lòng, giống như nhìn thấy bá quan văn võ quỳ báihắntrênmặt đất, hô to vạn tuế.

Kiếp sau,hắnnhất địnhsẽđoạt được giang sơn, đăng cơ làm đế,hắnnhất địnhsẽcó được mỹ nhân, tung hoành trời đất!

Tống Thụy cười cười, ngãtrênmặt đất.

hắnthà c·h·ế·t chứkhôngchịu khuất phục.

Nhìn đệ đệ trong lửa, nhìn công công hớt hải đến dập lửa, sắc mặt Tống Diễm hơi trắng bệch.

khôngngờ cuối cùng Tống Thụy lại chọn con đường này...

Cũng tốt, với tính tình củahắn, giam giữahắnso với giếthắncòn khó chịu hơn. Cũng tốt! Cũng tốt!

Đây có lẽ là kết cục tốt nhất chohắn.

hắnđứng lên, khẽ thở dài: "Nhị đệ..."

Ai ngờ Tống Vân bên cạnhkhôngnhúc nhích, giống như lâm vào cảnh mộng nào đó,hắnkêu lên: "Nhị đệ!"

Tống Vân dường như trở lại rất nhiều năm trước.

Ánh lửa lóa mắt trước mắt, cửa ra vào đều bị chặn, khói đặc thỉnh thoảng lùa vào, khiếnhắnkhôngthở nổi.

Cómộttiểucônương dò xét đưa tớimộtviên đường: "Ngươi đừng sợ, ăn cái nàyđi."

hắncau mày.

Tiểucônương kia lập tức chạy đến kéohắn: ""Ngươi trốn phía dướiđi, nơi này ít khói."

"Có ít hơn nữa cũngsẽthổi qua."hắnđưa ống tay che mũi, "Ngươi cũng bịt kínđi, lúc này ăn đường cái gì?"

Nàng chớp mắt mấy cái: ""Tađangan ủi ngươi, nhìn ngươi rất sợ hãi."

nóithế nào mình cũng lớn hơn nàng vài tuổi,hắnnói: "Ta mớikhôngsợ, ta chỉ là...ngươi biếtkhông, ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, takhôngthể c·h·ế·t ở đây, takhôngmuốn uổng mạng."

Bên trong chùa đột nhiên bốc cháy, cửa bị đóng lại, người hầu bên cạnhhắncũngkhôngthấy, nhất định có người muốn g**t ch*thắn,hắnkhôngthể cứ như vậy mà chếtđi!

Tiểucônương ho khan vài tiếng: "Ta lạikhôngcó chuyện gì phải làm, nương ta c·h·ế·t rồi, nếu ta c·h·ế·t, vừa khéođitheo bà." Nàng đểhắntrốn ở dưới tượng phật, "Ngươi vào bên trongđi, ta ở bên ngoài cản cho."

Cho đến bây giờhắnchưa thấy qua tiểucônương nào lương thiện như vậy, Tống Vân hỏi: "Ngươi tên là gì..."đangnóithìxà nhà bị đốt cháy đổ xuống, tiểucônương sợ nện trúnghắn, lập tức nhào vào lưng củahắn, trong miệng nhất thời phun ramộtngụm máu.

hắnsợ ngây người: ""Ngươi đừng c·h·ế·t, ngươi cố chịu, chờ lát nữa có người tới cứu chúng ta, ngươi tỉnh lại..."hắnôm nàng vào ngực, "Ngươi tên gì?"

"Lươngâm, Chu Lươngâm..."

"Lươngâm."hắnlay thân thể của nàng, "Người đừng c·h·ế·t đó, ta còn muốn báo đáp cho ngươi, ta đưa ngươiđikhám thái y."

"Ngươi đừng sợ, takhôngsao, ta muốnđigặp nương."

"Gặp nương gì? Ngươi nghe đây, ngươi cònnhỏ, ngươi cũng có rất nhiều chuyện phải làm, lớn lên ngươi còn phải lấy chồng."hắnsợ nàngkhôngcó động tĩnh, bóp mặt của nàng, "Ngươi đừng c·h·ế·t, ngươiđãcứu ta, sau này tasẽcưới ngươi."

Nàng cười lên: ""Ngươinóithậtchứ? Mặt mũi của ngươithậtdễ nhìn..."

"Dáng vẻ của ngươi rất đẹp," Ánh mắthắnnhìn lênmộtnốt ruồinhỏbên má trái của nàng, cảm thấy tiểucônương này đángyêulại còn dũng cảm, "Ngươi cố chịu đựng, chúng tanóiđãđịnh."

"Ừm." Nàng gật gật đầu, nhưng sau đókhôngcòn tiếng thở.

Tiếp sau đó nữa,mộtcây gỗ nện xuống, rơi vào lưng củahắn, trước mắtmộtmàu đen kịt.

....

"Nhị đệ, nhị đệ!"âmthanh Tống Diễm lọt vào lỗ tai, cảm giác trọng lượngtrênbờ vai, Tống Vân mới lấy lại tinh thần.

Tống Vân nhìn lửatrênđàiđãđược dập tắt, chỉ còn lưu lạimộtít đốm tàn, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi,khôngnhịn được thở dài.

Huynh đệ hai người im lặng.

mộtlát sau, Tống Diễm dặn dò Khương Xuân: "Mời Lễ bộ đại nhân tới, để ông ấy chịu trách nhiệm việc này, an táng cho Tĩnh vươngthậttốt...lấy quy cách hoàng tử."

"Vâng." Khương Xuân nhanh chóng bướcđi.

Khi Dương Thiệu về đến nhàđãlà nửa đêm, Thái phu nhân chờ ở cửa sân, nhìn thấyhắnthấp giọngnói: ""Tĩnh vương kiathậtsựchết rồi à?"

"Sao ngài biết được?"

"Mẫu thân có cách biết được vài tin."

Dương Thiệu gật đầu: "Đúng vậy."

"Chủ mưu mưu phản cũng làhắn?"

"Đúng."

"đãbắt sạch rồi?"

"Phải."

Thái phu nhân vỗ ngựcmộtcái: "Rốt cuộc sau này nươngkhôngcần lo lắng cho con nữa, nhanh chóng nghỉ ngơiđi."

"Ngài cũng nghỉ ngơi."

Sau khi Dương Thiệu thấy Thái phu nhân rời khỏi, tắm rửa xong mới về phòng.

Xem ra Kỷ Dao cũngđangchờhắn, quần áo vẫn chưa thay,đangngồi tựa lên gối,trênthân đắp tấm chăn mỏng.

hắnđiqua, lấy gối dựa ra, ai ngờ nàng tỉnh dậy.

"Nghe kịch xong rồi à?" Nàng xoa xoa con mắt, "Vậy mà thiếp ngủ quên mất," Nhìntrêndưới củahắn, "Chàngkhôngsao chứ, Tống Thụy kia..."

Hôm nay nghenóiTống Diễm mờihắnvào cung nghe kịch, lại là Tống Thụy phụ trách nàng lo lắngkhôngthôi, kiếp trướchắntakhôngphải là người an phận, trước đó xảy ra chuyện Diên An hầu nàngđãđoán được Tống Thụy ở phía sau giở trò. Kiếp trướchắncấu kết với ca ca, kéo bè kéo phái bản lĩnhkhôngnhỏ: "Hoàng thượng bắt Tống Thụy sao?"

"đãchết." Dương Thiệunói, "hắntự biếtkhôngcòn đường trốn, muốn ám sát Hoàng thượng, thiêu c·h·ế·t tại chỗ."

thậtrahắnta vốnkhôngmuốn sống nữa.

Kỷ Daonhẹnhàng thở ra.

Cũng may Dương Thiệukhôngcó chuyện gì, Tống Diễm cũngkhôngcó chuyện gì, nàng dựa vào trong ngực củahắn: "Sau này có phảisẽkhôngcòn chuyện gì nữakhông? Kiếp trước chàng..."

"Bị Hỏa Si g**t ch*t, tađãsớm báo thù, mặc dù lúc đó Tống Vân điều ta đến biên cương, nhưng người nịnh bợhắnrất nhiều, cũng có khả năng mượn cơ hội kéo dài viện binh. Dù sao kiếp này Tống Vânkhôngđược làm Hoàng đế, ta cũngkhôngtìmhắntính sổ nữa."

Theohắnquan sát, Tống Vân an phận hơn nhiều so với Tống Thụy, nếukhôngvẫn giống như Tống Thụy,hắnnhất địnhkhôngbỏ qua.

Ngón tay Kỷ Dao khẽ v**t v* hai má củahắn, dịu dàngnói: ""Vậy cũng tốt, chúng ta có thể nhàn hạ chờ Duệ nhi chào đời."

"Ừm, sau này ta cũngsẽkhôngbận rộn như vậy, chờ sau khi giao ramộtphần binh quyền,sẽcó nhiều thời gian với nàng hơn."

mộttayhắngiúp đỡ Tống Diễm, cuối cùng cũng cómộtngày trưởng thành đủ tư cách làm đế vương, đến lúc đóhắnkhôngthể lấy tư cách ân sư tự cho là mình đúng. Bao triều đại qua, quyền thần giống nhưhắncó kết thúc yên lành ít càng thêm ít,hắnphải học cách giữ hay bỏ.

Mặc dù có lẽ Tống Diễm có lương tâm, nhưng giang sơn củahắn, cũng là của Thái tử tương lai,mộtđời tiếpmộtđời, kéo dàikhôngdứt.

Dương gia bọnhắnmuốn đời đời hưng thịnh,khôngphải đơn giản như vậy.

Kỷ Dao nghehắnnóisẽở bên cạnh nhiều hơn, sướng đến phát rồ: "Sớm nên như vậy, tránh mệt thân! Dù sao thiếp cũngkhôngđể ý vinh hoa phú quý của chàng..."

"Vậythìcái gì của ta?"

Kỷ Dao nhìnhắnmộtchút: "Cái mặt của chàng."

Dương Thiệu cười ha ha: ""Được đó, vậy mau mau ôm tướng công tuấn tú của nàng ngủđi, muộn lắm rồi."

"Ừm." Kỷ Dao đưa tay ôm eo củahắn, nghiêng người thiếpđi.

Gương mặt tròn trịa trắng hồng, càng nhìn càng đángyêu, Dương Thiệu hônmộtcái, tay đặt lên cái bụng tròn vo của nàng, cũng nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ, mặt trăng cũng tròn trịa, tản ra ánh sáng dịu dàng, côn trùng đêm râm ran kêu, hương hoa quế phiêu tán.

Trung thu nhanh chóng đến rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111