Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


Kỷ Nguyệt cũng rất quan tâm, hỏi Kỷ Dao: "Hôm qua Thẩmcônương tới gặp muội, chuyện với ca ca, làthật?"

"Hầu gia." Dương Thiệu trực tiếp gọi tên tự của y, nhưng Tạ Minh Kha lạikhôngtùy ý như vậy, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, Kỷ gia sao lại mời Dương Thiệu, nhưng nghĩ tới chuyện tại vườn hoa trong phủ nhà y, liền có chút hiểurõ.

..............................

Kỷ Chương có chút chột dạ: "Chúng ta có thể lấy cái gì tạ ơn?"

Mặc dù y nhậm chức giảng bài cho Đông cung, nhưng nội tâm lại khing thường Thái tử, Thái tử người nàykhôngmàng đại cục, thích dùng kẻ gian nịnh, thủ đoạn vụng vềkhôngđáng nhắc tới, ngược lại Tống Vân có tướng đế vương hơn, học thức uyên bác, suy nghĩ chu toàn quyết định đúng đắn. Nhưng nếu Thái tửthậtsựcó tiến bộ, cũngkhôngphải là chuyện xấu.

Tiểu Lâm tửnói: "đangđịnh trở về, nhưng thời tiết này, làm cho nô tài mồ hôi đầy đầu, sợ rằng làm bẩn bức tranh, nên phải lau trướcđã."

"Tốt xấu cũng phải đợi lão gia xem người có nhìn trúng ai......." Liêu thị liếc ngang nữ nhimộtcái, "con cũng rảnh rỗikhôngcó việc gì, mỗi ngày chơi cùng lão rùa cònkhôngđủ, còn quản đến tận chỗ của nương? Ta xem nên mờimộtnữ sư phó cho con, giạy con nữ hồng, viết chữ, quản thúc con mới tốt." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bàkhôngthích Tống Vân, cũngkhôngthích Hoàng Quý phi.

Dù sao cũngkhôngphải sai lầm gì lớn, hai nhà bọn họ thường xuyên qua lại, mối tình đầu củacônương gia mới vừa chớm nở, đem lòng mến mộhắn, cũngkhôngphải chuyện gì lạ, có loại cự tuyệt nào nhưhắnhay sao?

Kỷ Dao: Lau sạch con mắt, chọnmộttỷ phu.

Đầu bếp bị dọa tới mức làm rơi hai cái bát.

"Hoài Viễn Hầu có ân với nữ nhi của chúng ta, Tạ đại nhân cũng vậy,khôngbằng chúng ta tìm cơ hội mời họ, tướng công thấy thế nào? Mặc dù chúng takhôngphải vọng tộc quyền quý như họ, nhưngkhôngthể nợ ân tình người tamộtcách đương nhiên như vậy được, hay là đợi đến ngày hưu mộc, cùng mời hai người tới, tạ ơnmộtphen."

Dương Thiệu:........(Sau này thu thập nàng!)

Nhóc mới gần mười tuổi, nhưng bức họa này chỉ nhìn giấy thôi, liền biếtđãlưu giữ rất nhiều năm, so với tuổi của Tiểu Lâm tử còn lớn hơn,khôngbiết cũng là bình thường.

Liêu thịkhôngthèm để ý: "Ông đừng có lãng phí thời gian ở đây,đinghĩ xem lát nữa nênnóicái gì mới tốt."

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Thời tiết tháng sáu nóng bức,khôngmát mẻ như ở trong điện,đibộmộtlát, sau lưng liền đổ mồ hôi, Tạ Minh Khađitới nơi râm mát, lấy khăn tay ra lau mồ hôitrêntrán.

Tạ Minh Kha biết nhóc: "Tiểu Lâm tử, ngươikhônghầu hạ ở Từ Tâm điện, đến đây làm gì?"

"Làthật, muội tận mắt chứng kiến, ca ca rất hung dữ,khôngnhận liềnkhôngnhận, vậy mà còn hất đổ vò rượu xuống đất, dùng sức dẫm lên."

Kỷ Chương cònđangdo dựkhôngquyết: "Đề nghị của nàng mặc dù tốt, nhưng cũngkhôngbiết bọn họ có tới haykhông. Quý nhân bận việc, xã giao cũng nhiều, vị Tạ công tử kia thường xuyênđiĐông Cung, Hoài Viễn Hầu cũng phải thao luyện binh mã, ta là sợ mất công đưa thiếp mời, lại bị họ trả về."

Tiểu Lâm tử lắc đầu: "Nô tài cũngkhôngbiết."

Kỷ Dao lạikhôngrờiđinữa, giả bộ sửa sang lại hà bao, đứng ởmộtbên nghe lén.

Cho nên người nhà mẹ đẻ của bà mớinóiKỷ Chương làmộttú tài nghèo kiết hủ lậu, ôngkhôngmuốn bám vào ai, cũng ưa sĩ diện.

hắnxoay người xuống ngựa, đem dây cương vứt cho gã sai vặt, khẽ cườinói: "khôngngờ tới, D·ụ·c Thiện ngươi cũng ở đây."

Liêu thịnói: "Con cònkhôngbiết sai lầm của mình?"

Nhóc đặt bức tranhtrênphiến đá.

Nhưng cho dù là như vậy,nóichorõràng là được rồi.

Kỷ Nguyên Đình cau mày, nhưngkhôngnóigì.

Còn cho rằng chỉ mời mỗi mìnhhắn, vậy mà Kỷ gia còn mời cả Tạ Minh Kha.

Yđangmuốn tiến tới gõ cửa, lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên ở phía sau, quay đầu lại nhìn, chỉ thấymộtcon tuấn mã đen sẫm, ngườitrênngựa mặc áo bào màu xanh đậm, tư thế oai hùng.

"......Có thểnóicái gì."

Tranh được bảo quản rất tốt, bên ngoài còn bọcmộtlớp vải tơ lụa, Tạ Minh Kha liếc mắt nhìn: "Vậy sao, vậy ngươi nhanh mang về cho Thái hậuđi."

Đúng là xui xẻo, đúng lúc đụng phải vụ án lương thực cứu trợ thiên tai......

"Làm sai chỗ nào?Nếu connóiđạo lý,nóikhôngchừng lần sau nàng ta còn muốn dây dưa thêm, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, truyền ra tin đồn, liền có hại cho thanh danh." Kỷ Nguyên Đìnhnói, "chuyện này, mẫu thânkhôngcầnnóinữa, con tự biết đúng mực."

Liêu thị vẫn kiên trì:"Đưađirồinóitiếp, dù sao cũng phải thử xem."

Liêu thị cũng có nữ nhi, nếu như nữ nhiđitặng rượu, lại bị người ta đối xử như vậy, trong lòng cũngsẽcảm thấykhôngdễ chịu.

Cửa lớn,mộtchiếc xe ngựa dừng lại, Lý Ngọc vén màn xe, Tạ Minh Kha hơi khom lưng, bước từtrênxe xuống.

Kỷ Nguyệt:..........Chỉ có ta làkhôngbiết chuyện gìđangxảy ra hay sao?

Kỷ Dao gấp đến độkhôngbiết làm sao.

Tạ Minh Kha: Cái này còn phải chọn.

Chương 18

Đó là canh vịt nấu với ốc loa, cũng là loại canh mà nhà bếp Kỷ gia nấu ngon nhất, miễn cưỡng coi như có chút bản lĩnh. Liêu thị vẫn còn lo lắng, thường xuyên đến nhà bếp, dặn dò nhà bếp nhất định phải nấuthậtsạchsẽ, làm ra món ăn ngon nhất,nóihai vị khách ngày hôm nay là người tôn quý nhất mà họ từng tiếp đãi.

Bởi vì Hoàng hậu là biểu chất nữ (cháugáihọ) của Hoàng Thái hậu, lúc trước cũng do bà chỉ định làm thê tử của Hoàng thượng, Thái tử Tống Diệmkhôngchỉ là cháu trai của bà, còn là tương lai, là gốc rễ quyền lực của toàn gia Triệu gia bọn họ,hiệnnay vị thế Thái tử bị lay động, Hoàng Thái hậu sao có thể vừa lòng?

"Đến khố phòng tìm tranh," Tiểu Lâm tử hướng miệng vào bức tranhđangvắttrêntay, "chính là bức này, Thái hậu đột nhiên muốn xem, cũng kỳ lạ......"

Vài ngày trôi qua, hai thiếp mời đồng thời được đưa tới Hoài Viễn Hầu phủ và Tạ phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

hắnđangđịnhđigõ cửa,thìngười gác cổngđãmở cửa ra rồi: "Hầu gia, Tạ đại nhân, lão gia và phu nhân mong đợiđãlâu, mời vào."

Nhưng y cũngkhôngcó ý muốn làm thân.

Nhưng nàng vẫn muốn thúc giục tiếp, ăn vạkhôngđi.

"Nhanh như thế nào? Conkhôngbiết chuyện trong triều chính, đừng có càn quấy!"khôngphải là Liêu thị chưa từng thúc giục, thựcsựlà vì có vụ án lớn như vậy, người người đều sợ mất mũ ô sa, ai còn có tâm trạng để tâm những việc khác, "đợi quamộtthời gian nữa, à, con trở vềđi, vi nương còn phải tính toán sổ sách."

Chuyện này rất nhanhđãtruyền tới tai Liêu thị, bà liền gọi Kỷ Nguyên Đình tới.

Nhưng có lẽ là chuyện tốt? mặc dù hai người kia,mộtngười là Thủ phụ tương lai tâm ngoan thủ lạt, g·i·ế·t người giệt tộc,mộtngười là phu quân kiếp trước của nàng, nhưng tỷ tỷ gả chomộttrong hai người bọn họ cũng tốt hơn là tiến cung làm phi......

Dương Thiệu nhớ nhung tiểucônương kia, cườimộtcáinói: "Vốn dĩ muốn mời ngươi uống rượu, đúng lúc hôm nay gặp mặt,đivào thôi, đừng để Kỷ đại nhân đợi lâu."

Kỷ Dao lạinóimộtlần nữa.

Đợi đến chiều tối, Kỷ Chương trở về.

Vì tiếp đãi hai vị quý nhân, Liêu thị đích thânđichợ, muamộtđống đồ vật, từ sáng sớm, trong nhà bếpđãphát ra mùi thơm ngào ngạt.

Nghe xong rồi, Kỷ Daonhẹnhàng từ cửa rờiđi.

Tác giả có lời muốnnói:

Chỉnóibằng miệngthìcó tác dụng gì, đợi nữ nhi phải tiến cung mới biết thế nào là thảm, lẽ nào nàng lại phải lấy lí do có thần tiên báo mộng? Kỷ Daođangđịnh trở về, lên kế hoạchthậtlà tốt, lại nghe thấy mẫu thân thương lượngmộtchuyện với phụ thân, làm cho nàng rất là ngạc nhiên.

Nếu như nàng đoánkhôngsai, mẫu thân đây là muốn mời hai tình địch tới nhà đó, nàngkhôngbiết nênnóigì đây!

Tạ Minh Khaâmthầm cân nhắc,ẩnẩncảm thấy chuyện nàykhôngđơn giản.

Kỷ Nguyệt ngơ ngẩn: "Huynh ấy tuyệt tình như vậy?"

Y sửng sốt, hỏi: "Người trong tranh là ai?"

Liêu thị cũng có chút tâm tư nhonhỏ, bình thường nghĩ mọi biện pháp cũngkhôngthể thân cận quý nhân, khó có được cơ hội, làm sao có thểkhôngkết giaomộtchút cơ chứ, đối với trượng phu, đối với nhi tử đều có ích."

Liêu thị lại chỉ thị: "Thư phòng cũng nên sắp xếp lạimộtchút."

Đúng mực cái gì, quả thực là muốn Thẩm phu nhân hận thấu nhà họ mà!

Cho tới khi ngồi lên kiệu hồi phủ, y mới nghĩ ra,cônương trong tranh vậy mà có chút giống Kỷ Nguyệt......Hoàng Thái hậu đột nhiên xem tranh, rốt cuộc là vì sao?

Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng mẫu từ tử hiếu, được mọi người ca tụng, nhưng sau khi Hoàng hậu qua đời, quan hệ của hai mẫu tử này lại trở nên có chút vi diệu.

Nhưng như vậy cũng tốt, nàng đỡ phải để tâm vào chuyện này nữa.

Tạ Minh Khakhônghỏi thêm nữa,đivề phía cửa cung.

Y giảng bài xong, Tống Diệm tiến lênnói: "Tạ đại nhân vất vả rồi."

Thời gian này, Thái tử có chút thay đổi, Tạ Minh Kha pháthiệnhắntakhôngcòn ngẩn người nhưđivào cõi thần tiên, mặt ủ mày chau nữa, ánh mắt cũng dần lấy lại thần thái, nghĩ đến hẳn là vì đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng, tro tàn lại dần bốc cháy.

"Viết chữ còn cần nữ sư phó giạy hay sao, phụ thân từnhỏđãgiạy con, hơn nữa, còn có ca ca mà." Kỷ Dao đứng trước mặt Liêu thị, "nương, tỷ tỷ thựcsựkhôngcònnhỏnữa, người phảinóivới phụ thân, để ông ấy nhanh lên."

Bà thở dài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Minh Kha đáp: "khôngdám, đây là bổn phận của vi thần."

Liêu thị mặc dù cũng nóng vội, nhưngkhôngthể chọn bừamộtngười con rể được.

Tường trắng ngói đen,mộttòa viện nhonhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có hai nhánh cây Hải đường vươn ra khỏi tường viện, nở đầy những bông hoanhỏmàu hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỷ Chươngnói:"Nương tử, nhà chúng ta chỉ có điều kiện như vậy, sao lại làm khó bọn họ? đừng để đến lúc đó nấu tới mức cháy khét, làm khách nhân mất hứng."

Nghe hạ nhânnói, Kỷ Nguyên Đình chọc cho Thẩm Nghiên khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu thịnói: "Vậy conkhôngnhận là được, còn đạpmộtcước làm gì? Truyền đến tai Thẩm phu nhân, chỉ cảm thấy là con khinh thường người ta! Thẩmcônương dù sao cũng là nữ nhi nhà quan, lần này hànhsựcó chút l* m*ng, nhưng con lớn hơn nàng ta sáu tuổi,khôngthể bao dungmộtchút hay sao, đây là rượu cũngkhôngphải loại đồ vật khác!"

"Lễnhẹtình nghĩa nặng, hai người đềukhôngthiếu bạc, chúng ta chính là thểhiệnmộtchút tâm ý, bàymộtbàn tiệc thịnh soạn là được."

"Nàng ta tặng rượu, lẽ nào con phải nhận hay sao, để bị người khácnóilà trao nhận tín vật? Con chỉ là cự tuyệt nàng ta." Kỷ Nguyên Đình mặt trầm như nước, mẫu thânkhôngbiết mục đích của Thẩm Nghiên,cônương giakhôngbiết liêm sỉ, xemhắnthành cái gì, muốn uống rượu,hắnkhôngthể tự mua được hay sao? còn phải xin tiền củamộtnữ nhân?

Hai người như lâm đại địch, Kỷ Nguyên Đình đứng ở cửa, tươi cười thong thả: "Người ta nguyện ý đến,đãsớm có chuẩn bị, phải ăn thức ăn khó nuốt rồi, lại thêm, đầu bếp có nấu thế nào cũngkhôngthể so sánh với hầu môn vọng tộc được, vẫn là thuận theo tự nhiên, nếu trang trọng quá mức, Tạ đại nhân và Hầu gia ngược lại lại cảm thấykhôngthoải mái."

Vẫn giống như trước đây, cũngkhôngnhiều lời, Tống Diệm hết cách, đành để y rờiđi.

Nếukhông,khôngbiết với cái tínhthậtthà của trượng phu, phải trải qua bao nhiêu năm nữa mới được thăng tiến.

"Vâng."

Mà giờ khắc này, tại Kỷ gia, Kỷ Daođangthúc giục mẫu thân, nhanh chóng gả tỷ tỷ ra ngoài.

"Vậythìsợ rằng Thẩm giacônương sau nàysẽkhôngtới nữa."

Kỷ Dao cũng nghĩ như vậy, dù saothìKỷ Nguyên Đình quen biết ả, trong lòng Thẩm Nghiên, ả tự cho rằng Kỷ Nguyên Đìnhsẽnể mặt hai nhà, kết quả hoàn toàn ngược lại.

hắnta vẫn luôn muốn lôi kéo Tạ Minh Kha, nhưng đáng tiếc tính cách của y lạnh nhạt, bất luậnhắnta ra ám hiệu như thế nào, đều bất vi sở động, dần dần cũng c·h·ế·t tâm.

Bên cạnh cómộttiểu thái giám cũng tới tránh nắng, nhìn thấy y, liền cúi người vái chào: "Tạ đại nhân."

"Vậy sao?" Liêu thị giật mình, đột nhiênnói, "Chu ma ma, mau gọi Nguyệt Nhi, Dao Nhi tới, hai vị đại nhân là trợ giúp hai đứa nó,nóithế nào cũng phải đích thân chính diệnnóilời cảm tạ mới tốt."

Chu ma ma bước nhanh rờiđi.

Trong chớp mắt, Tạ Minh Kha pháthiệnra đây là bức họa chân dung, trong tranh làmộtcônương mặc y phục màu đỏ của hoa Hải đường, mơ hồ lộ ra khuôn mặt, lại làm y cảm thấy có chút quen mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18