Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
"Muộn nữa, Hầu gia liền phải xuất chinh rồi," Liêu thị vẫn là rất thích vị Hầu gia trẻ tuổi này, "đương nhiên phải nhanh chóng mời ngài ấy tới nhà ănmộtbữa cơm, nếukhôngcòn phải đợi tới ngày tháng năm nào? Ôngnóicó đúngkhông?"
Trần Tốmộtmặt ngơ ngáckhônghiểu: "Hầu gia..."
"Cầmmộtkiện màu lam đậm tới."hắnđitới gian nhà bên cạnh, mởmộtchiếc hộp đen nhánh có sơn thiếp vàng, lấy ramộtkhối dương chi bạch ngọc, vàmộtdây đai ngọc khóa vàng.
Vậy nghĩa làhắnta chuyện gì cũngkhôngphải làm, Tống Diệm do dự: " Thời gian trước Phụ hoàng cắt cử Nhị đệ giám thị Hộ bộ, đến lượt ta, lại chỉ phân phó cho ta ôn luyện sách vở." Mặc dù Phụ hoàng đối tốt vớihắnta hơn trước đây, nhưng từ đầu tới cuối đềukhônggiống Tống Vân,hắnta nhìn thấy, vẫn là nhẫn nhịn.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm phòng bếpđãtruyền ra mùi thơm, bay tới mũi Kỷ Dao, nàng ởtrêngiường trở mình, lầu bầunói: "Cái gì mà thơm vậy..."
Dương Thiệu vừa trở về từ quân doanh, còn hai ngày nữahắnphải xuất chinh rồi,hắntẩy rửamộtchút, tiếp nhận y bào mà Trần Tố đưa qua, pháthiệnra là bộ màu xanh cỏ, lại vứt trở về.
Vừa mớiđiđến Đình, liền thấy Dương Thiệu từ đườngnhỏđitới,hắnbướcđinhư gió, dáng người thẳng tắp, bướcđidưới ánh mặt trời, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời chói chang.
Bởi vì còn chưa tớimộttháng, tỷ tỷ vẫn phải "dưỡng thương", hơn nữa, Tạ Minh Kha cũng tới làm khách, trước khi thành thânkhôngđược gặp mặt, cho nên chỉ có Kỷ Dao lộ mặt.
Phụ hoàng cũng có dụng ý như vậy sao, Tống Diệmkhôngnhịn được nở nụ cười.
Đợi mặc xong cẩm bào liền đeo ngọc bội lên, thắt đai lưng ngọc, ngọc quantrênđầu đổi thành màu tử kim, chânđiđôi giày màu đen, còn cạo râu sạchsẽ. Trần Tố ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Hầu gia nhàhắnta giống nhưđinghênh đón nương tử vậy, chỉ thiếu mỗi bắn pháo hoa ở bên ngoài thôi.
Nhìn thần sắc củahắnta, Dương Thiệu nghĩ tớimộtngười - Kiều An.
Ngữ khí nhàn nhạt, giống như chỉnóimộtcâu chuyện cũ của triều đại trước, nhưng Tống Diệm lại đứng ngồikhôngyên, thậm chí sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.
Lúc này Kỷ Dao cũngđangkêu gọi cáccônươngđinhập tiệc.
Đối diện với ánh mắt kiên nghị của nam nhân, Tống Diệm ngượng ngùng: "Takhôngphải là coi thường ngươi."
Tống Diệm sáng mắt, cómộtloại cảm giác hiểurõ.
Nàng thay váy sam, cài hai đóa châu hoa,đira bên ngoài.
Dương Thiệunói: "Vi thần làm sao có thể làm chủ thay cho Điện hạ? Nhưng, vi thần cảm thấy, Điện hạ cướimộtngười mình thích là được, sớm ngày sinh hạ quý tử, cũng để Hoàng thượng sớm có thể hưởng thiên luân nhi nhạc (phúc con cháu)."
"Lập tức?" Dương Thiệu khẽ nhướng mày: "Lẽ nào trong lòng Điện hạđãcó sẵn nhân tuyển?"
"Vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo." Kỷ Chương n*n b*p tay của thê tử, "tahiệntại liềnđiviết thiếp mời, lập tức gửiđi."
Mộc Hương lấy cho nàngmộtbộ váy sam: "Hôm nay có khách nhân tới, phu nhânnóikhôngthể ăn mặc tùy tiện được."
"Vâng." Gã sai vặt lĩnh mệnh.
Mộc Hương mím môi cười,đitới bên giường, lật gối giường lên: "cônương, là cái nàyđi, tối hôm qua rơi từtrêngiường xuống, nô tì liền nhặt lên để ở đây."
Dương Thiệu nhìn thấy, thầm nghĩ Thái tử điện hạ đúng là rất ngây thơ, càng ngây thơ càng dễ làm những chuyện xúc động, nhưng bản tính củahắntakhôngxấu, nếu như biết nghe lời hay lẽ phải, trọng dụng thần tử có năng lực, Đại Yến này vẫn có thể phồn thịnh như cũ.
Bên tai nghe thấy thanhâmầm ầm bên ngoài truyền tới.
Trong nụ cười đó có hứa hẹn, Tống Diệm yên tâm, quay người rời khỏi.
NghenóiTổ phụ tới rồi, Kỷ Dao nhanh chóng chạy tới, nhào vào lòng Tổ phụ: "Tổ phụ, con rất nhớ người, người nên sớm đến Kinh Thành ở mới đúng!"
Suyđinghĩ lại, Tống Diệm cũng rất phiền não.
Thiên luân chi nhạc?
"Canh gà nhân sâm," Mộc Hươngnhỏgiọngnói, "ninh được nửa canh giờ rồi."
"Được được được." Lão gia tử cười.
"Nghenóihôm nay có mấy chục vị khách tới, phu nhânđangkêu gã sai vặt di chuyển đồ đạc, để lấykhônggian đặt bàn ghế."
"Dương đại nhân," Tống Diệmkhôngcó tâm tư uống trà," nếu như ngươikhôngmuốnđiđánh trận, ta có thể thỉnh cầu Phụ hoàng, để ngươi ở lại. Đây dù sao cũngkhôngphảimộtchuyện tốt, ngươi nghĩ xem, Tổng đốc Vân Xuyên là ai, ông ta là lão tướng quân thân kinh bách chiến, đến nay còn ngã quỵ, nếu như ngươi tới đó...."
Cẩm bào màu lam sẫm như làm nền cho ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, màu da dường như cũngkhôngtối như vậy,mộtđôi mắt giống như sao trời, kim quantrênđầu lóe sáng, ngọc bội bên hông trơn bóng mượt mà, Kỷ Dao nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm, cáccônương ở bên cạnh cũng đỏ mặt, tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn.
"Bùa bình an, to như thế này, màu vàng" Kỷ Dao khoa tay múa chân miêu tả, "tối hôm qua ta vẫn còn thấy, sao lạikhôngthấy rồi."
Thê tử tươi cười như hoa, Kỷ Chương yếu lòng, suýt chút nữathìhônmộtcái trước mặt hạ nhân, nhưng da mặt của ông từ trước tới naykhôngdày như vậy, cười cười,đitới thư phòng.
hắnta nắm chặt tay.
Hoài Viễn Hầu phủ.
Đương nhiênkhôngphải, Dương Thiệu cònkhôngbiết ý đồ củahắnta hay sao?hắnta là sợhắnrờiđirồi, khó mà đối phó được Hoàng thượng và Tống Vân, lại trở về tình cảnh trước đây.
Tổ phụ này ấy à, chính làyêuthích phong cảnh đồng ruộng, nhưng đúng là thú vị, thỉnh thoảng ởmộtchút, đúng làkhôngnỡ rờiđi, nhưng nếu ở lâu vẫn là cảm thấy có chút vắng vẻ, Kỷ Dao kéo tay áo của Lão gia tử: "Chân của tỷ tỷ còn chưa khỏi, Tổ phụ, chúng tađithăm tỷ tỷ thôi."
"Thần nhất định phảiđi," Dương Thiệu cắt ngang lờihắnta, "Dương gia tuyệt đốikhôngphải loại tham sống sợ c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người màhiệntạihắnta tín nhiệm nhất chính là Dương Thiệu, bởi vìhắnta cảm thấy, Dương Thiệuthậtlòng muốn tốt chohắnta,sẽphụ táhắntađitới cuối cùng, kiên địnhkhôngrời,hắnta đương nhiênkhôngmuốn mấtđimộtngười như vậy, nếu như có thể,hắnta hậnkhôngthể cùng tới Vân Châu với Dương Thiệu.
Trượng phu của nàng là quan chính tam phẩm rồi, Liêu thị gọimộttiếng, trong lòng liền cảm thấy thoải mái.
Nàng thức dậy rửa mặt.
Trước đây, Dương Thiệuđãtừng báo chohắnta biếtmộtđịa điểm,nóicó chuyệnthìqua lại bằng thư từ, kết quả Tống Diệm lại đích thân tới Hầu phủ, mặc dùđãđổi trang phục, nhưng cũng khó có thể bảo đảmsẽkhôngbị người khác nhận ra.
Kỷ Chươngnói: "Ngày mai liền mở tiệc đãi khách?"
Chương 27
"Vâng." Kỷ Dao gật gật đầu.
Nếu thựcsựlà nàng ta, vậy cũngkhôngtệ.
..................... (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếp trước khi Thái tử bị giam lỏng, đó là thiếp thị duy nhất còn ở bên cạnhhắnta, sau đó Thái tử tự vẫn, nàng ta cũng tự tử mà c·h·ế·t, Thái tử từng viếtmộtbài thơ tặng nàng ta, năm đó lưu truyền ra ngoài, người người thổn thức. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dương đại nhân, ngươinóirất đúng, ta nên thành thân rồi,"hắnta cười, "ta lập tức chọnmộtcônương để thành thân!"
Nhưng mà....
Kỷ Dao đột nhiên nhớ tới lá bùa bình an mà nàng cầu được, tìmmộtvòng nhưngkhôngthấy: " Trời ơi, ta để ở đâu nhỉ? Sao lạikhôngthấy!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt thấyhắnthu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, Kỷ Dao nghĩ, Dương Thiệu rốt cuộc muốn làm gì, trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!
Đợi đến giờ Tỵ (9 giờ sáng), khách nhân lần lượt tới, trong cáccônương, ngoài Thẩm Nghiên ra, còn cócônương gia của bảy nhà Lưu gia, Chương gia, Khúc gia..., phụ thân của bọn họ đều là đồng liêu của Kỷ Chương, đều quen biết tỷ muội Kỷ gia.
Liếc nhìn chiếc váy vô cùng tươi sáng, nàng nghĩ, lẽ nào chuyện hônsựcủa tỷ tỷđãđịnh rồi, mẫu thân bắt đầu lo lắng chuyện hônsựcủa nàng?khôngđến nỗiđi, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Ít nhất cũng phải đợi đến sang năm.
Băng dày ba thước há có thể tan trongmộtngày, trong thời gian ngắn làm sao có thể khiến Hoàng thượng triệt để thay đổi cách nhìn? Nhưng Dương Thiệu vẫn phải cổ vũ Tống Diệm,hắnta thiếu nhiều nhất chính là tự tin: "Những gì Điện hạ học tập đều là thuật Đế vương, sao có thể so sánh với Sở vương Điện hạ, mặc dù Sở vương rèn luyện ở nha môn, tương lai cũng chỉ có thể cung phụng Điện hạ, sao phải để ý?"
Vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn, Dương Thiệu trầm ngâm: "Điện hạ có lẽ nên thành thân rồi."
hắnta lau mồ hôitrêntrán: "Dương đại nhân... vậy theo ngươi thấy, ta nên lấycônương của nhà nào?"
Tống Diệm sửng sốt.
Dương Thiệunói: "Thời gian vi thầnkhôngở đây, Điện hạ chỉ cần nhớ rằng, mọi chuyện đều lấy bất biến ứng vạn biến là được."
"Nếu ngươinóilà người mình thích, vậythìcómộtngười...."trênmặt Tống Diệm lộ ramộtchút sắc đỏ, chỉ là dòng dõi hơi thấp, vốn dĩhắnta muốn nạp thành tiểu thiếp, nhưnghiệntại bừng tỉnh đại ngộ, theo lời Dương Thiệu, lúc nàyhắnta nghĩ mình tỏ rakhôngtranh giành càng an toàn, cũng có thể nhận đượcsựtín nhiệm của Phụ hoàng.
Kiếp trước, cuối cùnghắnta cưới nữ nhi của Diên An Hầu, dã tâm của Diên An Hầukhôngnhỏ, Thái tử vốn muốn mượn lực của Diên An Hầu, nhưng cuối cùng lại bị liên lụy, Dương Thiệunói: "Điện hạ có nhớ Thái tử Tề Tức? Lúc đầu ngài cưới nữ nhi của Ngụy Quốc Công, ý đồ mưu toan lợi dụng Ngụy Quốc Công, củng cố địa vị của mình, kết quả lại làm cho Quang Tông Đế nghi ngờ, bị Tư Đồ Trung châm ngòi li dán, biếm thành thứ dân."
Kỷ Dao mở mắt ra, chỉ thấy sắc trờiđãsáng tỏ.
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Hai ông cháu liềnđitới Tây sương phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Thiệu ngớ người, khẽ cườinói: "Vâng, điện hạ."
Khi Kỷ lão gia tử tới Kỷ gia, quả nhiên mang tới rất nhiều thứ, trái cây rau dưa trồng trong thôn trang cũng phảimộtxe, lại thêm gà sống vịt sống, nhốt trong viện kêu các các cạc cạc.
Lão gia tử bóp bóp khuôn mặt nàng: "Kinh Thành có gì tốt, lúc nào con về thôn trang,khôngphải đều đòi ở thêm vài ngày hay sao? Nếukhôngphải cha con thăng quan, Nguyệt Nhi gả chồng, ta mớikhôngđến đâu."
Thư pháp của ông đúng là rất đẹp.
hắnta lớn hơn Tống Vân hai tuổi, vẫn luôn tìm kiếm nhân tuyển thích hợp, theo nhưyêucầu của Thái hậu, vậy gia tộc phía sau nhất định phải là gia tộc quyền quý cha truyền con nối tay nắm binh quyền, hoặc lại thế gia vọng tộc hô phong hoán vũ trong triều.
Bởi vì trong chớp mắt,hắnta cảm thấy mình chính là Thái tử Tề Tức đó.
Khách nhân? Vậy Dương Thiệu cũng ở trong đó rồi.
"Sao vậy?" Nàng hỏi.
"Điện hạ mời ngồi," Dương Thiệu trâm trà chohắnta, "rốt ruộc Điện hạ đợikhôngkịp cái gì?"
Đến khi ngồitrênkiệu trở về, trong lòng lại lo lắng,khôngbiết mình ra quyết định như vậy, Hoàng Tổ mẫusẽthấy thế nào, bà khẳng địnhsẽcực lực phản đốiđi?
Sau khi mặc đồ xong, Dương Thiệu nhìn thời gian cũngkhôngcòn sớm, liền lập tứcđitới Kỷ gia.
Năm sau, nàng cũngkhôngphải bộ dáng này nữa, Kỷ Dao sờ sờ cằm, chỗ nàysẽnhọn hơn, màkhôngphải tròn tròn nữa, nghĩ tới bộ dáng tươi đẹp trong tương lai, bản thân nàng cũng có chút mong đợi. Cònhiệntại ấy à, mặc cái gì cũng như nhau, dù sao người khác nhìn vào đều thấy nàng chính làmộttiểucônương.
Liêu thị nhìn thấymộtxe đồ vật, ngược lại rất vui vẻ: "Sáng mai liền dùng để làm tiệc, tươi ngon biết bao, còn có những con gà con vịt, nuôi rất tốt, làm ra món ăn nhất định rất ngon, đỡ phảiđichợ mua đồ ăn." Giơ tay ra gọi mấy gã sai vặt tới, "mang tới nhà bếp, bảo bọn họ sắp xếp cho tốt, nên ướpthìướp, nên rửathìrửa, đừng để đến ngày mai bậnkhônglàm kịp."
Dương Thiệu cảm thấykhôngvui, nhưngkhôngbiểuhiệnra ngoài, ngược lại là Tống Diệm sợhắntức giận, liền giải thích: "Ta thựcsựkhôngđợi được, cũng sợ lãm lỡ dở chuyện trong quân của ngươi, cho nên tới đâymộtchuyến."
Hai ngườinóichuyện trong nửa canh giờ, Tống Diệm đứng dậy cáo lui, lúc sắp rờiđilại quay người nhìn Dương Thiệumộtcái: "Dương đại nhân, ngươi nhất định phải bình an trở về."
Bởi vì Kỷ gianhỏ,khôngcó chỗ để dạo chơi, Kỷ Dao liền làm theo lời mẫu thân dặn dò, mời bọn họ tới sương phòng của mình ngồi chơi, còn các phu nhânthìdo Liêu thị tiếp đón.
Mộc Hương hỏi: " Là đồ gì vậy ạ?"
Liêu thị nhìn thấy nàng, vội vàng dặn dò: "Đợi cáccônương đến, con tiếp đón cho tốt, mang các nàng tới sương phòng chơi, đồ ở phòng bếpđãchuẩn bị xong hết rồi, muốn ăn cái gì liền gọi đem tới."
Liêu thị dịu dàngnói: "Vâng, Tri phủ đại nhân."
"A." Kỷ Dao thở phàomộthơi, gật gật đầu để vào trong tay áo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.