Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36


Khóe miệng tiểucônương có chút vụn bánh, bản thân nàng còn chưa pháthiện, nhìn có chút ngốc, nhưng là ngốc kiểu đángyêu, Dương Thiệu lấy ra chiếc khăn tay trắng xoa lên,nhẹnhàng lauđi.

Nàngkhôngphải Kỷ Dao của kiếp trước, nàngkhôngsai, nếu có sai là Tống Vân sai,rõrànghắntakhônghề để ý tới Kỷ Dao, sao đột nhiên lại nảy sinh hứng thú với nàng cơ chứ.

"Muốn ta bồi thường thế nào cho ngươi?" Nam nhânnói, "mộtnăm có mỗimộtcái tết Nguyên Tiêu, nếukhôngta tặng ngươimộtchiếc đèn hoa đăng?"

Dương Thiệu chẳng thèm chớp mắt lấymộtcái liền mua, tặng cho Kỷ Dao.

Nhưng tiểucônương ăn đượcmộtnửa, lạikhôngvừa ý, lắc đầunói: "Bánh tiêu này khô tới mức cho chút nghẹn, nếu như có thêmmộtbát súp gừng làm ấm bụngthìtốt rồi!"

"Ai bám lấyhắnta?" Kỷ Dao nghe thấy lời này như bị dẫm phải chân, suýt nữathìnhảy dựng lên, "tađangxem hoa đăng, làhắnta tự tìm tới,nóimuốn tặng đèn hoa đăng cho ta!"

Nhưng, muộn như thế này rồi, còn có sao?

"Đến ăn đồ ăn...." Kỷ Nguyệt cười, "muội luôn luôn tham ăn, có đói haykhông?"

"Ừm..." Kỷ Dao kéo dàiâm, "có thể tha thứ cho ngài, nhưng nếu sao này Hầu gia còn dọa người như vậy, vậythìkhónóilắm."

hắnvì muốn đuổi kịp nàng, vội vàngnóivới Tống Vân vài câu, nhảy từtrênlầu hai xuống nóc nhà mà xuống,khôngthể để nàng rờiđidễ dàng được. Dương Thiệu giơ tay ra ngăn cản: "Vừa rồi dọa đến ngươi, ta là sợ ngươi gây họa nguy hiểm cho Kỷ gia, đến nay mới biết là do hiểu lầm, xin Kỷcônương đừng trách."

Thấy tiểucônươngkhôngmở miệng, Dương Thiệu dụ dỗnói: "mộttiệm đèn hoa đăng mới mở, có rất nhiều hoa đăng, chế tác tinh xảo có thể so sánh với đèn hoa đăng trong cung đình."

Nàng lại chỉ chiếc đèn treotrêncao, so với chiếc đèn Hằng nga bay lên cung trăng, càng thêm tinh xảo, ngoại trừ màu sắc đa dạng phức tạp,trênđỉnh đèn còn treo bảo ngọc.

Quả nhiên xa xỉ.

Thái độ lại trở nên tốt rồi, Kỷ Dao cảm thấy thoải máimộtchút.

Mặt nàng đột nhiên rất nóng.

Vậy còn phải xem biểuhiệntrong tương lai của nàng, nếu như vẫn qua lạikhôngrõvới Tống Vân,hắnkhôngbiết mình có thể làm ra chuyện gì đâu. Nhưng Kỷ Dao củahiệntại xem ra rất ngoan, gương mặt ngẩng lên trắng noãn như tuyết, có loại cảm giác muốn đụng vào nhưng sợ đụng hỏng, Dương Thiệu nhìn chằm chằm nàng, nhẫn nhịn có chút khổ cực.

Kỷ Nguyệt nhìn muội muội giống nhưmộtđứa trẻ, vuốt vuốt tóc nàng: "vậythìmua cái này," nàng ấy lấy ra ngân lượng, "bán cho ta bốn chiếc."

Kỷ Dao đảo mắt: "Được!"

Sợ dọa hỏng Kỷ Dao, Dương Thiệu buông tay ra: "Ta là sợ ngươikhôngbiết lợi hại trong đó, đặc tội hoàng tộc,nhẹthìđầu thânmộtnơi, nặngthìliên lụy cửu tộc, Sở vương điện hạ này từ trước tới naykhôngthích nữ nhân bám lấy làm phiền, ngươi hôm nay...."

Cònhiệntại,thậtsựbiến thànhmộttướng công tốt.

Tạ Minh Kha nghe vậy, nhìn Dương Thiệumộtcái.

Vừanóinhư vậy, Kỷ Dao thựcsựngửi thấy mùi thơm.

Dương Thiệu thu tay lại, giống như chuyện bình thường, cụp mắt nhìn nàng: "hiệntại sạchsẽrồi."

"Ngài...." Nàng cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn mất hơi.

Đúng vào lúc này, giọngnóicủa Kỷ Nguyệt từ phía sau truyền tới: "Dao Dao, sao muội lại ở đây?khôngbầu bạn bên người Phúc Gia công chúa sao?"

Tạ Minh Kha sợ Kỷ Nguyệt bị bỏng, chiếc của y y cũngkhôngăn, mà cầm giúp nàng ấy, hậnkhôngthể bón từng miếng cho Kỷ Nguyệt ăn, thân mật như vậy làm cho Kỷ Dao vô cùng giật mình. Nàngthậtsựkhôngngờ sau khi cưới thê tử Tạ Minh Khasẽcó bộ dáng như thế này, Tạ đại ngân nguyên bản ngồi xe lăn có bao nhiêu đáng sợ, ngay cả cười cũng chưa từng nhìn thấy y cười.

Đầu ngón tay nam nhân ấm áp, gò má nàng có chút lạnh, loại ấm áp đó giống như lửa nóng, đột nhiên đốt cháy lên.

Dương Thiệu nghiêng ngườikhôngnhìn Kỷ Dao nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiếc hoa đăng đó gồm có bốn mặt, trong đó có hai mặt giấy vàng, hai mặt còn lại vẽ Hằng nga bay lên cung trăng, phải biết rằng hoa đăng cũng chỉ cao hơnmộtthước, muốn vẽ lên đó vô cùng khó khăn, mà Hằng nga lại được vẽ sinh động nhưthật, mái tóc lông mi từng đường nét đều nhìn thấyrõ, dường nhưthậtsựsắp bay lên vậy.

Dương Thiệu lại mua,khônghề cómộtchút do dự nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

hắnta rótmộtly rượu,chậm rãi thưởng thức.

"Công chúađixem múa sư tử, muội mớiđitừ Minh Nguyệt Lâu xuống," Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới trong tay còn cầm hoa đăng, "sau khi xuống lầuthìgặp Hầu gia, Hầu giathậttốt, tặng hoa đăng cho muội!" (đọc tại Qidian-VP.com)

hắnnghiêng đầuđi,hiệnnay chuyện gì cũngkhôngthể làm.

Kỷ Dao cứng đờ người.

khôngngờ lúcnhỏnàng có thể ăn nhiều như vậy, chẳng trách sau này cao vút, Dương Thiệu thầm cườimộtcái: "Muốn ăn súp gừng, Mai gia trang là chính tông nhất, sợi mảnh mềm mại, hương vị mứt táo thơm ngọt, dưới đáy bát canh là nước gà hầm, bào ngư, sườn heo, hầm trong ba canh giờ, lại rắc thêm sợi gừng, mơ, quất vàng...."

Lòng tự trọng còn rất cao, Dương Thiệu nhếch khóe miệng, xem ra nàngkhôngthích Tống Vân, vậy Tống Vân tại sao... ánh mắthắnhíp lại: "Ngươi rốt cuộcđãgặphắnta mấy lần?"

hắnđột nhiên nghĩ tới ngày đóhắnhôn trộm nàng, nàngmộtchút cũngkhôngpháthiệnra, có khi còn hồi đáp lạimộtchút theo bản năng....

"khôngsao, đúng lúc gặp phải, xem như lễ vật của ngày hôm nayđi."

"Còn muốn cái kháckhông?"hắnđiphía sau nàng.

Ánh mắt của Tạ Minh Kha trở nên có chút cổ quái.

"Bị tỷ tỷnóitới mức đói bụng luôn rồi," Kỷ Daođitới trước sạp bán bánh tiêu, "muội muốn ăn cái này."

Tiệm hoa đăng liền ở gần đó,đivào trong, chỉ thấy hoa đăng ở bên trong mỗi chiếcmộtkiểu, so sánh với những hoa đăng bình thường treo ở bên ngoài, bất kể là chất liệu giấy hay màu sắc, đều thểhiệnrõsựcao nhã quý phái.

Nhìn hoa đăng liền biết rất đắt, Kỷ Nguyệt vộinói: "Hầu gia, sao có thểkhôngbiết ngại mà nhận được?"

Kỷ Dao đảo mắt, thăm dò: "Ta còn muốn cái kia."

Loại tư vị tuyệt vời đó, cứ dày vòhắn.

Đúng là cực kỳ thú vị.

Con mắt tiểucônương trừng to, nhưmộtdòng suối trong xanh, bên trong hàm chứa kinh hoảng sợ hãi.

Đương nhiên, cũng rất đắt đỏ.

Dương Thiệu buông mi mắt: "Nhìn cái gì?"

Cái này liền sợ rồi, nếu nhưhắnnóihắnthích nàng, cònkhôngphải dọa nàng phát ngất hay sao? Dương Thiệu hơi cười cười: "Vậy ngươi tha thứ cho ta chưa?"

Kỷ Dao có chút ngơ ngác, bồi thường này củahắnđúng là đủ thành ý.

Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu sao lại tới chỗ này?"

Kỷ Dao nhìn khắp bốn phía, chỉ vàomộtchiếc hoa đăng vô cùng bắt mắt: "Ta muốn chiếc này."

Kỷ Dao nghĩ, nàng vì sao phảinóicho Dương Thiệu biết? Miệngthìmuốnnói" ngươi quản làm gì", nhưng đó là Đô đốc,mộttiểu nữ nhi như nàng đắc tộikhôngnổi.

Kỷ Dao hơi quay lưng, sợ tỷ tỷ cảm thấy ngại ngùng, làm phiền đến hai người bọn họ, tự mình từng miếngnhỏăn bánh tiêu.

Hôm nay là ngày Tết Nguyên Tiêu, ngoại trừ việc khắp nơi đều treo đèn hoa đăng, bốn phía cùng bày đủ sạp hàng. Từ cổ dân dĩ thực vi thiên, càng là ngày tết, càng nhiều đồ ăn ngon, bên đường bán cá viên, bán bánh tiêu, súp gừng, bánh bách quả, muốn gì có nấy, trong ngày tháng chạp mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, món ăn bốc hơi nóng nghi ngút, làm người ta bịn rịnkhôngmuốn bỏ qua.

Hầu gia chính là Hầu gia, đánhmộtgậy xong liền chomộtquả táo, nhưng nếuđãchokhôngănthìlãng phí, hôm nay bịhắnnóivô cớ, dựa vào cái gì màkhôngcần bồi thường?

Kỷ Dao bị dọa đến ngây người.

Dương Thiệu lúc này mới pháthiệnmình thất thố.

Bên cạnh cửa sổ của Minh Nguyệt Lâu, Tam hoàng tử Tống Thụy nhìn thấy bóng lưng dầnđixa của hai người, nghĩ tới tình cảnh nhìn lén ở lầu ba vừa rồi, thầm nghĩcônương nàykhôngđơn giản, cư nhiên đồng thời có thể câu dẫn Tống Vân và Dương Thiệu,mộtngười buồn bã thất vọng,mộtngườithìvội vàng đuổi theo.

Hoài Viễn Hầuđanglúc tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay có bao nhiêu người muốn mờihắnuống rượu,hắncư nhiên lạiđixem đèn hoa đăng vớimộttiểucônương. Y là bởi vì thích Kỷ Nguyệt, còn Dương Thiệuthìsao? Bất kỳ nam nhân nào, đềukhôngnguyện ý bỏ thời gian vàomộtngười phụ nữkhôngquan trọng, hơn nữa Dương Thiệu còn bỏ rakhônghề ít, y nhớ năm ngoái, trước khi Dương Thiệu xuất chinh, còn đơn độc gặp mặt tiểucônương ở Kỷ gia.

Thựcsựquá tốtđi, Kỷ Dao đánh giáhắn, dưới ánh đèn ban đêm, ngũ quan của nam nhân càng thêm thâm thúy, so với ban ngày cònanhtuấn hơn, nàng hơi hoảng thần.

Hai ngườiđitới tiệm hoa đăng gần đó.

Nàng nhìn Dương Thiệu, hỏihắnbằng ánh mắt.

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Nàng chưa từng nhìn thấymộtDương Thiệuâmu lạnh lẽo như vậy, trừmộtlần ở kiếp trước, sau khi nàng sinh bệnh, lúc thanh tỉnh đối mặt với Dương Thiệu, thần sắc củahắnchính là như thế này. Nàng vẫn luônkhôngbiết bản thân mình làm sai cái gì để Dương Thiệu phải đối xử lạnh lùng như vậy, nhưng sau đóhắnlại mang bánh tới dỗ nàng, nên hồi phục lại như lúc ban đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỷ Daonói: "khôngnhìn cái gì, chỉ cảm thấy Hầu gia hào phóng, làm ta có chút được sủng mà sợ."

Giọng điệu có chút chất vấn.

"Đúng, hôm nay mạo phạm ngươi, đương nhiên phải bồi thường cho tốt." Ngay từ khi bắt đầu Dương Thiệuđãtrăm phương ngàn kế hi vọng khiến Kỷ Dao thíchhắn, đương nhiênkhôngthể thất bại trong gang tấc được.

"Hai ba lần," Kỷ Dao buồn bực trả lời, nàng quay người muốnđi, "nếu Hầu giakhôngcòn chuyện gì nữa, ta nên trở về rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 36

Vừa rồi ở Minh Nguyệt Lâu, mọi người liên tiếp mời rượu, Dương Thiệu cũngkhôngđói, cho nên cũngkhôngăn mà giao cho Lý Ngọc. Quay đầu nhìn Kỷ Dao, nàng giống như con mèonhỏhơi cúi đầu, bởi vì sợ bỏng, thỉnh thoảng chu môi thổimộtcái, lại há miệng ra, chầm chậm cắn hai miếng bánh, đầu lưỡi màu hồng phấn nhưẩnnhưhiện.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Kỷ Dao ngoái đầu liếc Dương Thiệumộtcái, thanh thanh giọngnói: "Có phải là ta thích cái gì, Hầu gia liền mua cái đó?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36