Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
Nghenóidược tính của loại thuốc này chậm, cũngkhônglập tức phát tác, vậythìcho dù Kỷ Dao có uống phải, cũngkhôngcó quan hệ gì tới Hải Đường viên, như vậythìnàng tasẽkhôngbị liên lụy.
Kỷ Nguyệtkhôngthèm để ý nàng: "Lại náo, ta đềukhôngvẽ nổi nữa rồi."
"Minh Châu, muội lại nhốt bản thân ở trong phòng rồi?"
Đối với Sở vương điện hạ này, Tạ Minh Kha vẫn luôn có hảo cảm, nếukhônghôm nay cũngsẽkhôngtới đây gặp mặt, trong lòng y, vẫn luôn cảm thấy Sở vương điện hạ thích hợp với Đông cung, càng thích hợp trở thànhmộtvị trữ quân.
"Là tiêu tốnmộtđống tiềnđi." Kỷ Dao nhướng mày, đem non xanh nước biếc, phong cảnh điền viên chuyển tới Kinh Thành, đó là quy mô tầm cỡ nào cơ chứ?
Kỷ Dao cũng nghe thấy, kinh ngạcnói: "Sao lại lấy nước? Tỷ tỷ, chúng tađixem sao, vạn nhất đốt cháy tới đâythìnguy."
Nếukhôngcòn có thể làm gì?
Gã sai vặt lĩnh mệnh, đem nữ trà sư lôiđi, giấu ởmộtchỗ vắng vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
khôngđúng,hắncòn thiếu trà để uống sao, trừ khi.... trong trà này có độc?
Có lẽ là vì đố kị gia thế của khách nữ.
Nữ trà sư chỉ cảm thấy trái tim nhảy bùm bùm.
Tạ Minh Thiều nhìn bọn nha hoàn đều trốn ở dưới hiên nhà, liền biết muội muội lại tức giận rồi,hắnta bước nhanh vào sương phòng.
"Sở vương điện hạ ở Vân Hòa Cư," Tạ Minh Thiềunói, "từ trước tađãđáp ứng muội...."
Sắc mặt nàng ấy đột nhiên thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Nguyệt đỏ mặt, sẵng giọng: "Muội hỏi làm gì?"
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng nàng thích trà hoa hơn, bởi vì chủng loại đa dạng, hoa quế, hoa nhài, hoa cúc, muốn loại nào có loại đó, nàngnói: "Đợi lát nữa pha cho tamộtbình trà hoa quế."
Loại bộ dáng này còn muốn trèo cao? Cũngkhôngsoi gương xem, nếu như nàng takhôngphải là trà sư,hắnta mới lười để ý tới!
Hải Đường viên trong Vân Hòa Cư, là Tạ Minh Kha đặc biệt chọn lựa cho họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tỷ tỷ từ trước tới nay đều cẩn thận, Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ cảm thấy là chuyện gì?"
Khi hai người kia trò chuyện, Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao cũngđangnhàn nhã thích ý uống trà.
Ánh mắt nhắm nghiền,khôngcó động tĩnh gì nữa, nam tử nhìn nàng tamộtcái, trong lòng chán ghét.
Nàng ta hít sâumộthơi, ôn nhu hỏi Kỷ Dao: "cônương, còn muốn trà nữakhông?"
Mặc dù hai bên đềukhôngthểhiệnrõ, nhưng Tạ Minh Khađãbiếtrõý tứ của Sở vương điện hạ, hi vọng y có thể dốc sức chohắnta, phụ táhắnta đăng lên Hoàng vị. Nhưng Tạ Minh Kha cũngkhôngđồng ý ngay lập tức, với tình thếhiệnnay, thái độ của Hoàng thượngkhôngrõràng, mà Thái tử cũngkhôngbuồn nản như trước, nếu như bị cuốn vào vòng tranh đấu này, bản thân y thất bạithìcũng thôi, nhưng Kỷ Nguyệt nên làm thế nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cho nên muội muốn từ bỏ rồi?" Tạ Minh Thiều lạnh lùngnói, "tanóicho muội biết,khôngchỉ Sở vương điện hạ, phu thê Tạ Minh Kha cũng có mặt ở đó, còn có Kỷ Dao kia...."
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo, Kỷ Nguyệt dừng bút giữa chừng, nghiêng tai lắng nghe, hình như có người hô hàođilấy nước.
Sắc mặt nữ trà sư hơi đỏ, nghĩ tới đôi tay đỡ thân thể của nàng ta, cả người nhịnkhôngđược run rẩy.
Nữ trà sư rót trà cho hai người đứng ở bên cạnh, vô cùng hâm mộ.
Nữ trà sư làm xong việc, vội vàng chạy ra ngoài, muốnđitranh công, ai ngờ vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, phía sau liền bị người ta dùng khăn bịt miệng, nàng ta chưa kịpnóigì, liền bị ngấtđi.
Gia cảnh nhà nàng ta bần hàn, từnhỏđãbị đưa tới đây học tay nghề để nuôi cả nhà,khônggiống cáccônương kim chi ngọc diệp này, từnhỏđãcẩm y ngọc thực, đến Vân Hòa Cư, lại là phong hoa tuyết nguyệt,khôngbiết cái khổ của nhân gian. Nhưng rất nhanh nàng ta có thể thoát khỏi địa phương này,khôngbao giờ phục vụ những người này nữa.
Trong đầu nữ trà sưhiệnra bộ dánganhtuấn củamộtnam nhân,hắnta thường xuyên tới Vân Hòa Cư, mỗi lần đều gọi nàng ta vào phục vụ rót trà.hắnta mặc y phục hoa lệ, phong lưu phóng khoáng, phẩm vị trà hươngnóimạch lạcrõràng đâu ra đấy, nàng tađãsớm thầm thích người đó rồi.
Kỷ Dao nhìn tỷ tỷ, cảm thấy tỷ ấy đúng là hiền thê lương mẫu, chẳng trách kiếp trước Hoàng thượngyêuthích tỷ ấy.
Kỷ Daonói: "Lại rót thêmmộtchút nữa."
Nàng ta nhìn ra ngoàimộtcái, lấy đồ từ trong tay áo ra, vụng trộm đổ vào trong trà.
Ngày đókhôngchỉ Tống Vân, ngay cả Phúc Gia công chúa cũngkhônggiúp ả ta, mấycônương kiakhôngbiết ở sau lưng chê cười ả ta như thế nào, ả ta thựcsựkhôngmuốn gặp người nữa.
Chương 41
Cho dù thưởng thức Tống Vân, nhưng Tạ Minh Khađãcó thê tử, cho nên càng cẩn thận hơn trước đây,hắnkhôngchỉ phải suy nghĩ chomộtngười nữa rồi.
Hai tỷ muộiđira ngoài, trong Hải Đường viên yên tĩnh.
Nha hoàn bên người cũng phải chịu tội, mấy ngày naykhôngdám lại gần ả ta.
"Muội hiếu kì mà!"
Trà này đúng là tuyệt diệu, cũngkhôngbiết làm sao chế thành, uốngmộtngụm đều lưu lại mùi hương.
"Ca ca," Tạ Minh Châu kéo tay áo Tạ Minh Thiều, "huynh nhất định phải giúp ta báo thù!"
Kỷ Dao nhặt lên, nhìn quanh bốn phía, pháthiệnkhôngthấy nữ trà sư đâu, thầm nghĩ có phải làđichuẩn bị trà hoa quế cho nàng rồikhông? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vâng." Nữ trà sư ôn nhu đáp lại.
Kỷ Nguyệtkhôngđộng, hơi hơi cau mày: "Có thể nào có cái gì đó..." nàng ấy cũngkhôngthểnóirõ, chỉ cảm thấy chuyện này kì quái.
Đến lúc đó nếu chuyện bị pháthiện, cũng chỉ có thểnóilà nữ trà sư trộm đồ của khách, loại người này, có chuyện gì màkhôngthể làm ra? Đừngnóichỉ làmộtchuyện hạ dược.
Kỷ Dao ngây ra như phỗng.
Nếu như nàng ta làm tốt chuyện này, có thể trở thành thiếp thất của người đó, có thể ngày ngày ở bênhắnta, cũng có nha hoàn của chính mình, đình viện của chính mình, từ đó về saukhôngcần phải nhìn sắc mặt của người khác nữa.
Trong Hải Đường viên.
Lúc này Tạ Minh Khađanguống trà với Tống Vân.
Thấy mặt nàng ấy càng ngày càng đỏ, Kỷ Dao dừng lại, trong lòng trộm cười.
Nàng xán lại xem tỷ tỷ vẽ tranh: "Có điều tỷ phu đúng là hiểu tỷ tỷ,khôngphải tỷ tỷ thích tác phẩm của Triệu Chân hay sao?" Nàng chọc chọc Kỷ Nguyệt, "tỷ tỷ, dịp trướckhôngthấy tỷ đạp thanh, tỷ và tỷ phu ở trong nhàkhôngra ngoài sao?"
Nhắc tới người này, Tạ Minh Châuyêuhận đan xen, cắn răngnói: "hắnở Vân Hòa Cưthìlàm sao? Ca ca cònkhôngrõchuyện ngày đó hay sao, đến naykhôngaikhôngbiết, cho dù muội cóđigặp,hắncó thể thích muội sao?"
Tống Vân tao nhã lịchsự, đầy bụng kinh luân,nóichuyện với Tạ Minh Kha rất hợp nhau.
Xung quanh nhà trúc thanh tịnh đẹp đẽ, hoa hải đường nở rộ, giống hệt những đám mây hồng theo từng đóa từng đóa, vị trí dưới cây hải đường cách nhà trúc gần nhất có bàymộtbộ bàn ghế gỗ, còn có hai con cừu tuyết trắng,trêncổ có đeo chuông lục lạc nhonhỏ, khiđilại liền kêu đinhđangđinhđang. Ở phía sau nữa, làmộtbãi cỏ xanh mướt, nở đầy trăm loại hoa dại, hấp dẫn bươm bướm bay tới.
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Cũngkhôngbiết là ai sợ hãi này nọ, náo ra động tĩnh, làm hỏng hứng thú.
"Đương nhiên, nếukhôngsao ta phảinóivới muội làm gì? Muội liền đợi tin tức tốtđi." Tạ Minh Thiều cong khóe miệng, lộ ra nụ cườiâmđộc.
Mặc dù hai tỷ muội ăn mặc giống công tử, nhưng dung mạo thanh lệ, làm sao có thể che dấu được chứ.
Chuyện ở hồ Chân Châu, Tạ Minh Châu mất mặt trước các vịcônương,mộtthời gian saukhôngdám ra ngoài, nghĩ tớisựvô tình của Tống Vân, ả takhôngbiếtđãđập vỡ bao nhiêu đồ nữa.
đangyênđanglành sao lại đoạt trà của nàng, có khát đến mức độ đó sao?
Sau đó cómộtngày, người đó ôm nàng ta vào lòng.
E rằng là như vậy.
"Cái gì? Tiện nhân kia cư nhiên cũng ở Vân Hòa Cư?" tròng mắt Tạ Minh Châu bỗng chốc mở lớn, lạnh lùngnói, "sao nàng ta lại ở đó? Lẽ nào làđigặp mặt riêng với Tống Vân?" nhất định là vậy, nếukhôngsao có thể trùng hợp như vậy?khôngngờ Tống Vân lạiyêuthích tiện nhân kia như vậy.
Lúc này hai tỷ muội trở về.
Kỷ Dao ngồitrênghế mềm, xem mấy bức tranh của Triệu Chân treotrêntường trúc, cảm kháinói: "Muội ở đây mấy ngày cũngkhôngthấy buồn chán."
Kỷ Nguyệt cũng rất vừa lòng, cầm bút lông ởtrênbàn lên, vẽ hai con cừu kia: "Chẳng trách Vân Hòa Cư nổi tiếng trong Kinh Thành như vậy, chủ nhân phía sau xác thực là phải bỏ rakhôngít tâm tư.
Tỷ muội hai người vội vàng ra ngoài, quả nhiên ở phía xa bốc lên khói đen, nhưngkhôngnhìn thấy lửa, Kỷ Daonói: "Có thể là phòng bếp đốt cháy đồ." Kiếp trước nàng từng tới Vân Hòa Cư, biết phương hướng đó, nếu như bốc cháythìkhóikhôngthểnhỏnhư vậy được.
Nàng ngồi xuống, bưng ly trà vừa uống dở.
"Ta cũngkhôngbiết." Kỷ Nguyệt nắm chặt tay Kỷ Dao, "chúng ta nên cẩn thận hànhsự," phân phó Trầm Hương, "đinóivới tướng côngmộtcâu,nóivừa rồi có người hô bị cháy,khôngbiết chàng có nghe thấykhông," lại dặn dò thêm, "nếu như vẫnđangnóichuyện với Sở vương điện hạ,thìkhôngcần làm phiền." Bản thân nàng ấy cũng có thể ứng phó tình huống.
Cho dù chỉ là thiếp thất củahắnta, cũngkhôngthể là loại mặt hàng như thế này được, dù sao cũng phải là....nghĩ tới bộ dáng thanh lệ của nữ nhân nào đó, thần sắc trở nên mê đắm, nhưng rất nhanhđãtrở thành vặn vẹo, đá nữ trà sưmộtphát: " Tìmmộtchỗ, đợi đến khi xảy ra chuyệnthìném nàng ta xuống hồ." Lại cúi người nhétmộtkhối ngọc bội vào trong tay áo nàng ta, "cái thứ tham tài, gia thiện tâm, khi c·h·ế·t cho ngươimộtvật kỉ niệm."
Hải Đường viên cũngkhôngcó gì thay đổi, ngược lại là bức họa Kỷ Nguyệt vẽ, bị gió thổi bay rơi xuống đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.