Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68
"Vậy phải làm sao? Cũngkhôngthể cứ để nó ở trong giỏ trúc mãi được."
"Câunóiđó vĩnh viễn đừngnóira."hắncười nhàn nhạt.
Thái phu nhânnóinàng tốt?
Vừa mới bắt đầu Kỷ Dao còn chưa hiểu ý, sau đó mới hiểuhắnnóiMiêu Miêu lớn hơn mèo cáinhỏrất nhiều, vạn nhất xx, tiểu mèo cáisẽkhôngchịu nổi.
"Vậy sao? Vậythìthôi, ta vốn dĩ muốn nhìn xem nó có giống với con mèo của Thọ Xuân Trưởng công chúa haykhông, dù sao cũng do mèo của Trưởng công chúa sinh ra."
"Đợi đến khi đói,sẽđira tìm đồ ăn thôi, tới lúc đó nàng bưng đồ ăn tới, nó liền thân thiết với nàng." Dương Thiệunói, "nó thích ăn thịt gà."
Kỷ Dao cảm thấy Dương Thiệu chính là có mục đích khác, nhưngkhôngcó cách nào, chỉ có thể dẫnhắnđi.
Mèonhỏlá gannhỏ, quả nhiên là sợ người, nhanh chóng trốn ra phía sau tủ y phục.
hắnhồi thần, nhìn nàng: "Đương nhiên là vì nàng muốn nuôi, nên ta đặc biệtđihỏi người khác. Nếukhôngphải là vì nàng, hôm nay tasẽkhôngmang mèo tới tặng."
Mùi hươngtrênngười tiểucônương lập tức bay vào trong mũihắn, giống như hoa lan nở vào ngày xuân, nhàn nhạt, thơm dịunhẹ.
"hiệnnay nàngđãbiết nguyên nhân rồi, có thể tha thứ cho takhông?" Dương Thiệu vô cùng ôn nhu, "nàng muốn ta bù đắp bằng cái gì cũng được, bất kể là mèo, hay là những thứ khác... nàng muốn gì, ta đều cho nàng."
Kỷ Dao khẽ gọi nó, nhưng nókhônghề ló mặt ra.
Kỷ Daonhỏgiọngnói: "Hầu gia, ta nghĩ, chuyện này có lẽkhôngcần suy nghĩ nữa."
Nàng cong khóe miệng: "Tađangmuốn muamộtcon mèo cái, may nhờ có Hầu gia...khôngbiết Hầu gia tiêu tốn bao nhiêu?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hừ,hắncũng biết vậy sao?
trênthế giới này,khôngcó ai rời khỏi ai màkhôngsống nổi cả, Dương Thiệu địa vị cao, tuấn mỹ vô song, cuối cùnghắncũngsẽtìm thấy thê tử hợp ý thôi.
"Mèonhỏmới đến có thể hơi nhát gan, ngươi vẫn nên sắp xếp cho nómộtchútđi." Dương Thiệu nhắc nhở, " con mèo trước chắcđãrất lớn rồi phảikhông?"
Kỷ Daokhôngmuốn đưahắnvào nội viện, nghiêng đầunói: "khôngbiết nó có ở nhàkhôngnữa, có lẽ là chạyđichơi rồi."
"Ta cứ mãikhôngtới gặp nàng."
Kỷ Dao đáp: "Tasẽbảo nhà bếp chuẩn bị."
"Vốn dĩ ả muốn dùng lục phàn du lên người ngươi."
Cửa sổ cửa chính đều đóng rồi, có làm sao, còn Mộc Hươngthìđềuđãnhìn quen rồi, Dương Thiệu liếc mắt nhìn nha hoànđãsớm quay lưng lại, rồi nhìn Kỷ Dao: "Ai bảo nàng đángyêunhư vậy."
Sớm biết vậythìngày đókhôngnóilinh tinh nữa, khiến ca ca cho rằng bản thân nàng bỏ rơi Dương Thiệu. Nhưng mà lúc đó, nàng thựcsựcho rằng mình và Dương Thiệusẽkhôngcó bất kỳ tiếp xúc gì nữa.
đangnghĩ ngợi, liền nghe thấy tiếng Kỷ Dao hỏi: "Sao ngài lại biết những thứ này?"
khôngphải là trước đây bọn họ cũng tách xa nhau hay sao?
Kỷ Dao kinh ngạc, nhưng nghĩ lạithìlần trước tới Hầu phủ, thái độ của Thái phu nhânđãcó thay đổi, cư nhiên phá lệ khen ngợi nàng.
"Sương phòng?" Kỷ Dao suy nghĩ chốc lát, bảo Mộc Hương xách giỏ trúc mang tới thứ gian phía Tây,hiệnnay phủ đệ của Kỷ gia rất rộng lớn, chỗ nàng có mấy gian phòng, thứ gian phía Tây gần nhưkhôngdùng tới, chỉ đặtmộttủ y phục, hai chiếc hòm,mộtchiếc bàn bát tiên ở đó mà thôi.
Lục phàn du đổ lên mặtsẽcó cảm giác gì? Kỷ Daokhôngrét mà run.
khôngbiết có phải do quyển sách đó nguyền rủa haykhông, thân là nữ phụ, cho dù nàng có gả cho Dương Thiệu thân thế hiển hách, nhưng chú địnhkhôngđạt được hạnh phúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong trí nhớ, Du Tố Hoa cũngkhôngcó ác độc như vậy, sao kiếp này lại.... (đọc tại Qidian-VP.com)
Tai Kỷ Dao nóng bỏng.
Kỷ Daokhôngchịu nổi, vội lùi ra sau: "Ngài đừng có đượcmộttấc lại muốn tiếnmộtthước, đây là nhà ta."
hắnl**m l**m mu bàn tay nàng.
Trong lòng Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy buồn bã.
"Bởi vì nókhôngquen chỗ này, nếu như thả ra ngoàisẽbỏ chạy ngay lập tức", Dương Thiệu nhìn nhìn mèo đực, " tốt nhất nên đợi thêm hai tháng."
Cả người Kỷ Dao tê rần.
Dương Thiệu kéo cổ tay nàng lại: "Lần này nàng lại muốn suy nghĩ trong bao lâu?"
Chương 68
Cửa lớn cũng đóng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên Kỷ Đình Nguyên lập tức đáp ứng: "Vậy liền quyết định thếđi, lần trước uống rượu thua Hầu gia, ta phải thắng trở lại mới được!"
Kỷ Dao muốn b*p ch*t ca ca.
Có lẽ tách xa khỏihắn, làsựlựa chọn tốt nhất.
"Đa tạ Hầu gia." Kỷ Daođitới trịnh trọng cảm tạmộttiếng, ánh mắt liếc nhìn mèonhỏ, chỉ thấy nó giống hệt Miêu Miêu, bộ lông trắng muốt, đôi mắt xanh ngọc bích, ngoài cơ thểnhỏhơnmộtchút, cơ hồ nhìnkhôngra điểm khác biệt, nhưng thựcsựrất xinh đẹp.
Ngày đó nàng say hoàn toànkhôngbiết gì, sau đó nghe chuyện ở chỗ tỷ tỷ mới biết Du Tố Hoa bị thương, chuyện này nàng có chút hứng thú, hỏi thăm: "Ả ta làm sao vậy?"
Hình như đây là lần đầu tiênhắnngoan ngoãn phục tùng như vậy.
Mộc Hương xách giỏ trúcđitheo sau.
"Miêu Miêu, nhờ phúc của Hầu gia, mày có bạn rồi đấy." Kỷ Dao bảo Mộc Hương đặt giỏ trúc xuống,đangđịnh lật nắp đậy ra, mu bàn tay bị ngăn lại, bị nam nhân đặt tay áp xuống.
"Có thể tìmmộtsương phòng."
Nếu nàngnóira,hắnsẽgiết nàng!
Nàng cũng giống vậy.
Trực tiếp như vậy, mặt Kỷ Dao đỏ bừng.
Kỷ Dao sửng sốt.
Thấy hai má nàng đổi màu, khóe miệng Dương Thiệu nhếch lên.
hắncòn hỏi kỹ tới mức này sao.
"Ta làm vậy cũng vì tạ lỗi." Dương Thiệu nắm lấy tay nàng, "trước đây thái độ của takhôngtốt."
Kỷ Dao có chút buồn bực.
trênđườngđian tĩnhmộtcách quỷ dị, tiểucônương vô thanh vô tức, chỉ chăm chămđivề phía trước.
Nàng muốn mở cửa ra ngoài.
Mặc dù ả vì muốn bảo vệ Dương Thiệu, nhưng cũng đủ đáng sợ.
Kỷ Dao sửng sốt.
Dương Thiệu che miệng nàng lại.
"Đừng để ở đây."hắnngăn lại.
"Thời gian trước, ta bảo Du phu nhân đưa ả ta rời khỏi Kinh thành, mẫu thân cũngkhônghềnóigiúp, cự tuyệt gặp mặt ả ta, ả ta liền đem những chuyện đó trách lên đầu ngươi." Dương Thiệu giải thích.
khôngbiết loại cảm giác nào càng chân thực hơn.
Nếukhôngthìbản thân nàng có lẽsẽtrúng chiêu.
"Vì sao?" Dương Thiệu thầm nghĩ, lẽ nào nàngsẽđáp ứng luôn sao?
Nhưng nàng là chânthật,đangở trong lònghắn,hắncúi đầu tìm kiếm cánh môi nàng, Kỷ Dao lại che miệng: "Ngài là muốn ta lấy trâm ra đâm ngài hay sao?"
Mộc Hương đem cửa sổ đóng lại.
đitới chỗ ở của nàng, Kỷ Dao gọi to: "Miêu Miêu."
Dựa vào phản ứng vừa rồi của người nhà này,thìKỷ Đình Nguyên đối xử vớihắntốt nhất.
Nàng có chút phiền não.
Kỷ Dao chấn kinh.
"Ta cảm thấy..." nàng nhìn Dương Thiệu, ánh mắt giống như hồ nước mùa thu, cómộtloại bi ai tĩnh mịch, "takhôngmuốn...."
Lẽ nào là vì thái độ của Thái phu nhân có thay đổi? Kiếp trước Thái phu nhân từ đầu tới cuối đều rất thích Du Tố Hoa,hiệntạikhôngthích nữa, cho nên Du Tố Hoa cảm thấy vô vọng, cho nên mới làm ra loại chuyện đó? Kỷ Dao khẽ thở phàomộthơi, vậythìthựcsựphải cảm tạ Dương Thiệu rồi.
Càng tối, càng tôn lên làn da tuyết trắng của nàng, giống như lôngtrênngười mèo con, nếu như Kỷ Dao cũng giống mèo con, nhốt trong phòng mấy ngày liền có thể nuôi dưỡng....
Dương Thiệu đột nhiênnói: "Du Tố Hoađãđitới Sở Châu rồi, sau này ngươikhôngcần lo lắng nữa."
"Nếuđãkhônggặp, vậythìvĩnh viễnkhôngcần gặp nữa, Hầu gia hà tất phải nắm mãikhôngbuông?" Kỷ Dao muốn rút cổ tay lại, "ta và Hầu giakhônghợp nhau,khôngbằng mỗi ngườimộtngả."
không, ngay cả người nhà mình nàng còn chưa từng kể với họ, làm sao nàng có thểnóicho Dương Thiệu biết được?
Có phải là nếu suy nghĩ lâu,hắnlại tức giậnkhôngđể ý tới nàng haykhông? Mặc dù lần nàyhắncó vẻ thành tâm thành ý, nhưng mấy lần trước gặp nhau thái độ củahắnquá lạnh lùng, Kỷ Dao có chút sợ, hơn nữa chỗ Thái phu nhân có thựcsựthích nàng haykhôngcòn rất khónói, còn có ả tỳ nữ đó ở trong phủ....
"Meo!" Miêu Miêu lập tức nhảy từtrêncây xuống.
"Ta xác thực cũng muốn quên nàng..." Dương Thiệu nhìn vào mắt nàng, "nhưng khổ nỗikhôngquên được, mẫu thân cũngnói, bảo ta sớm tới đề thân, mẫu thânnóinàng rất tốt."
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
hắnlại tiếp tục l**m, đôi mắt đen láy chứa ý cười nhìn nàng.
Kỷ Dao bừng tỉnh đại ngộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vốn làmộtnơi sáng sủa liền trở nên tối tăm.
Gần đây nó thích trèo lên cao nhìn ra xa, lúc này nhìn thấy Kỷ Dao,khôngngừng cọ cọ vòng quanh chân nàng, cái đuôi to dựng thẳng đứng, giống như cây cỏ lau xõa tung.
Lòng bàn tay áp lên, mang tới cảm giác thô ráp, Kỷ Dao thu tay lại: "Vì sao?"
Giọngnóinam nhân vừa trầm thấp vừa ôn nhu, Kỷ Dao cắn cắn môi: "Sao thái độ của ngài lạikhôngtốt?"
Dương Thiệu thấy vậy liền ôm nàng vào lòng.
Thấy nàng trầm mặc, Dương Thiệunói: "Lúc đầu nàngnóimuốn suy nghĩ, ta cảm thấy nàngkhôngmuốn gả cho ta, căn bảnkhôngđặt ta trong lòng, cho nên ta có chút tức giận."
Cũng có chút trống rỗng.
hắncảm thấy thỏa mãn.
Bị hơi thở mát lạnhtrênngười nam nhân tập kích, Kỷ Dao lùi lại phía saumộtbước: "Thực ra ngàikhôngcần làm vậy, tự bản thân ta cũng có thể mua được mèo."
Nàng thích nghe những lời như vậy,hắnliềnnóicho nàng nghe, Kỷ Dao chính là người thích người khác sủng nàng.
"Đa tạ Hầu gia." Nàng hành lễ,nóixong lại có chút cứng người, hôm nay cư nhiên liên tiếp cảm tạ hai lần! Nàngkhôngmuốn thiếu nợ Dương Thiệu, nhưng tại sao lại càng nợ nhiều hơn thế này.
Liêu thị kinh ngạc: "Ôi chao, Hầu gia mua từ chỗ của Trưởng công chúa sao." Cái này thựcsựlà đại nhân tình, bà vộinói, "Dao Dao, con mèo đó,khôngphải con gọimộttiếng là chạy ra hay sao, liền dẫn Hầu giađixem xem."
Dương Thiệusẽtiếp nhận sao?
hắnbước hai bước tiến lại gần.
"Làm người tốt làm tới cùng, nếuđãtặng ngươimộtcon rồi, tìm thêmmộtcon nữa để ghép đôi là điều nên làm." Dương Thiệu nhấc chung trà lên uốngmộtngụm, hơi hơi mỉm cười, " Nếu ngươi thựcsựbăn khoăn, liền coi như Kỷ công tử thiếu nợ tađi, lần sau ta mời Kỷ công tử uống rượu."
"Ân, đềumộtnăm rồi."
Ngoài ra, kiếp trước nàngkhôngcó con, bất kể là nàng hay là Dương Thiệu, đều từng mời thái y bắt mạch qua,khônghề cómộtchút vấn đề gì, nhưng bọn họ chính làkhôngsinh được con.
Mặt nàng có chút đỏ.
"Lấy từ chỗmộtngười bạn, đúng lúc người bạn đó cómộtđôi mèo, năm ngoái vừa mới sinh ba con, đây là con còn dư lại,khôngtốn bạc."
Vậy tại saohắnkhôngnóithẳng ra? Chỉ vì như vậy mà gạt nàng sangmộtbên? Kỷ Dao cau mày.
Tất cả những lời cự tuyệt, cư nhiên có chút khónóira khỏi miệng.
Nàngkhôngthèm để ýhắn, ngồi xổm xuống thả mèo con ra.
"Rốt cuộc nàng học được từ đâu vậy?" Môi Dương Thiệu dán lên mu bàn tay nàng, "được, takhônghôn chỗ đó, hôn chỗ này."
Nàng thựcsựlo nghĩ quá nhiều, có lẽ Dương Thiệu rất tốt, nhưng làm sao nàng có thểnóivớihắnnhững điều này? Nàng đột nhiên pháthiện,khôngphải nàng muốn suy nghĩ, nàng chỉ làkhôngbiết nênnóivớihắnnhư thế nào mà thôi!
Đó dù sao cũng là Đại Đô đốc,hắnmuốn nhìn mèo mà mìnhđãtặngmộtcái, là nhân chi thường tình, nếunóilời ngăn cảnkhôngkhỏi đắc tội người ta.
"Nuôi ở đâymộtthời gian, ngươi nhớ thường xuyên tới thăm, quen thuộc với mèo con rồi mới thả nó ra." Ánh mắt Dương Thiệu rơi xuống mặt Kỷ Dao.
Lẽ nào nàngnóibản thân mình là trùng sinh?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.