Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88


Đôi mắt nam nhân sâu như biển, con ngươi đen nhánh, ánh mắt phủ xuống khiến nàng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, gương mặt cũng đỏ lên.

Nàng cúi đầu xuống, giả ngu kiểm tra vành tai: "Chỗ này của ta cũng dính lông mèo."

hắnlại hi vọng chỗ nào của nàng cũng dính, sau đóhắnsẽnhặt từng cọng sạchsẽ...

Suy nghĩ đến đó, Dương Thiệu cảm thấy khó kiềm chế được, trước đó Kỷ Dao vô tình vớihắn, cái gìhắncũng giấu kín, bây giờ nàng có hơi thân cận vớihắn, thân cận kia giống như cánh cửa, thoáng mở ramộtchút, d·ụ·c niệm tựa như nước chảy trào ra. Người luôn luôn có lòng tham, dường như chẳng thể nào có khả năng thỏa mãn.

Màhắnđối với Kỷ Dao, càng muốn nhiều hơn.

Lòng củahắn, thân thể củahắnvào lúc này như trống rỗng, cần Kỷ Dao đến lấp đầy chohắn.

Ánh mắt củahắnkhiến tim của nàng đập nhanh.

Cứ tiếp tục nhìn như vậy, nàngsẽlập tức bại lộ, nàngsẽkhôngnhịn được bổ nhào vào lònghắn.

Kỷ Dao dịch chuyển hai bước,nóitiếp chuyện chính: "Mèo conđãđược hai tháng, có thể ăn thịt ăn cá, nhưng mà cá phải rút xương sạchsẽ, nếukhôngsẽbị thương." Nàng dặn dò Dương Thiệu chuyện nuôi mèo, "Trời lạnh nhất định phải chuẩn bị cái ổ ấm áp."

"Được," Dương Thiệu thu hồi ánh mắt, cụp mắt v**t v* mèo con: "Nó có tên chưa?"

Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Vẫn nên ai nuôi người đó đặtđi, phù hợp hơn."

Dương Thiệu nghĩ thầm cũng được, như vậy mẫu thânhắnvà mèo consẽthân mật hơn,hắnnói: "Cảm ơn Kỷ tiểu thư."

"khôngcần khách khí." Mặt mày Kỷ Dao tươi cười, cười vô cùng ngọt ngào, "Hầu gia nhiều lần giúp đỡ, tặng mèo conthìtính là gì?"

Lúc nàykhôngđikhôngđược, cho dùhắncó rất nhiều ý nghĩ đối với Kỷ Dao, Dương Thiệu gật đầu: "Tạm biệt."

Bỗng nhiên Kỷ Daonói: "Chờmộtchút."

hắnkhó hiểu.

Kỷ Daonói: "Mộc Hương, cho Miêu Miêu và A Tuyết ăn cơm trướcđi."

Mộc Hương liền đến phòng bếp lấy thịt gà đến, hai con mèo lớn ngửi được mùi thơm, tất cả đều chạy tới, ngồi xổm chỗ đó ăn, meo ô meo ô. Kỷ Dao thừa lúc lấymộtmiếng vải che lên thân con mèo con, khẽnói: "Đừng để bọn chúng thấy con mình bị ômđi, nếukhôngchắcsẽđau lòng lắm."

Dương Thiệu khẽ giật mình.

"Hầu giađimau, đúng lúc bọn chúngđangăn, chờ ăn xong có lẽsẽquên mất chuyện này."

Tiểucônương lén lén lút lút, vô cùng đángyêu, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, quay ngườiđi.

Trở lại Hầu phủ,hắnđặt mèo trước mặt Thái phu nhân.

Trắng như cục tuyết, con mắt lại là màu xanh lam, Thái phu nhân ôimộttiếng, ôm lấy: "Dáng vẻthậtlà đẹp nha, mèo nàykhôngtệ, nhưng mà trị giákhôngít bạc hả? Nhà ai tặng cho chúng ta vậy? Nương nghenóimèo sư tửhiệntại ngày càng ít,khôngdễ nuôi."

"Được tặng, chẳng qua là ân nghĩa qua lại." Dương Thiệu lướt quakhôngnóitới, "Mẫu thân nuôi cho tốt, đừng làm c·h·ế·t."

Con mèonhỏsờ lên mềm mềm, Thái phu nhân cười tủm tỉmnói: "Hiếm khi conkhôngcho nương châu báu, đưa thứ như vậy, cũng coi như có tiến bộ." Bà điểm cái mũi màu hồng nhonhỏcủa nó, "Đầu tròn tròn, vậy gọi Viên Tửđi, nương nhớ ở Thanh Châu con thích gọi chè trôi nước là viên tử, vừa khéo tết sắp đến tết rồi cũng nên ăn bánh trôi. Tiểu Viên Tử*, có sợkhônghả?" Lập tức liền trêu chọc.

*Viên Tử có nghĩa là bánh trôi.

Cũngkhôngtrách mẫu thânhắnluôn trách cứ, kiếp trướchắnphụ lòng mẫu thân, Dương gia từhắnđãtuyệt hậu, nhưng mà đờihắncũngkhôngcó cách nào dứt bỏ Kỷ Dao. Chẳng qua nhiều chuyệnđãthay đổi,hắntin tưởnghắnvà Kỷ Daosẽcó kết quả tốt đẹp.

Nghĩ đến Kỷ Dao mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt Dương Thiệu càng ngày càng dịu dàng.

Mấy ngày nay trời đổ tuyết, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Lúc trước Tống Diễm nhiễm phong hàn, vẫn chưa tảo triều, hôm nay hồi phục nên gọi mấy vị quan viên đến điện Minh Đức nghịsự, Dương Thiệuđãđến từ sớm, ngồi bên ngoài phòng chờ.khôngbao lâu, liền thấy Cố Diên Niên, Vĩnh Gia Hầu, Tần Ứng Xuân lần lượcđitới,hắnđứng lên chào hỏi.

Lần trước sau khi Giả Văn Trung bị mất chức, Dương Thiệu cũngkhôngcó động tác gì, ngược lại còn nghỉ ngơimộttháng, lặng yênkhôngmộttiếng động, Cố Diên Niên cảm giác vị Hầu gia trẻ tuổi nàythậtsựsâukhônglường được, trao đổi ánh mắt với Tần Ứng Xuân, cườinói: "Dương Đô đốcđãkhỏi hẳn rồi à?thậtđáng mừng."

"Đều là Hoàng thượng quan tâm, cho phép ta ở nhà dưỡng bệnh, nếukhôngchỉ sợ còn mấtmộtthời gian."

Vinh Gia hầu quen biết với Dương Thiệu, cườinói: "Vậythìthậtlà tốt, tađãsớm muốn hẹn ngươiđisăn, sau trận tuyết nàyđisăn mới thểhiệnđược bản lĩnh... Năm trước ta còn thua ngươimộtcon hươu đó! Năm nay chúng ta tiếp tục đấu."

Vĩnh Gia hầu Mục Liêm lớn hơn Dương Thiệu bốn tuổi, hai nhà đều thíchđisăn, Dương Thiệuđangchờnóixong, nghe bên ngoài vang lênmộttrận cười: "Các ngươiđangmuốn phân thắng bại sao? Vậy để trẫm làm trọng tài cho, ai săn được nhiều hươu, trẫm có thưởng, thế nào?"

Là Tống Diễm đến.

Đám người vội vàng đứng lên bái kiến.

"Hoàng thượng mới vừa khỏi bệnh, sao lạiđira ngoài?" Cố Diên Niên khuyên nhủ, "Hoàng thượng cần phải chú ý thân thể, trời lạnh như vậy."

"Chính vì trẫmkhônghoạt động gân cốt, nên mới có thể độngmộtchút lại nhiễm bệnh." Tống Diễm khoát khoát tay, "Cố đại nhânkhôngcần lo lắng, cũng chỉ vì niềm vui thú."

hắncho mọi người ngồi xuống,nóiđến chuyện các nước Thổ Lỗ, Ô Tư Quốc sắp dâng cống phẩm, bảo Dương Thiệu chú ý giữ gìn trật tự trong ngoài kinh thành ngày đó, sau đó lệnh cho Cố Diên Niên phụ trách tiếp đãi, đẩy mạnh quan hệ tốt đẹp giữa hai quốc gianhỏnày.

nóixong việc này, Tống Diễm vẫnnóiđến chuyệnđisăn.

"...khôngbằng làm long trọngmộtchút, trẫm mời công tử trẻ tuổi trong kinh thành tham giađisăn, xem ai có thể đoạt giải nhất." Sau khi tiên đế băng hà, triều đình rơi vào cảnh yên tĩnh,hắncũng ở trong cungkhôngbước chân ra ngoài, bây giờ cũng nên thân thiết với đám quan chứcmộtchút, khiến bầukhôngkhí hòa hợp, thuận tiện nhìn xem con em của những gia tộc cao quý kia có tiền đồkhông.

Lúc tiên đế còn sống thỉnh thoảng cũngđisăn vào mùa đông, sau đó thân thể càng ngày càng yếu, đương nhiênkhôngthểđi, Cố Diên Niên nhớ tới chuyện cũkhôngkhỏi thổn thức, sờ sờ hàm râu đẹp dưới cằmnói: "Nếu Hoàng thượngđãmuốn thân thiết với thần tử, cũng làmộtchuyện tốt."

Tống Diễm cườinói: "Cứ quyết định vậyđi, đến lúc đóđinúi Ngọc săn bắn, riêng mỗi người mang theo người nhà, cảnh tuyết mùa đông thường đẹp, ở chungmộtchỗ cho náo nhiệtmộtchút."

Việc này quyết định như thế.

Tin tức truyền tới, Kỷ Chươngnói: "nóithân thiết,thậtra là đề cử những con cháu gia tộc cao quý, Hoàng thượng vẫn rất kiêng kị ngoại tộc, sợ bọn họ có thể xâm phạm Đại Yên bất cứ lúc nào."

"Thiếp cũng thấy vậy." Liêu thị cũng rất tán thành, "Giống như nhà chúng ta, có ai cưỡi ngựa được? Đến lúc đó cũng chỉ có thể ngồi xe ngựađi."

nóiđến cưỡi ngựa, trong đó Dương Thiệu là cao thủ, kiếp trước cũng dạy nàng cưỡi ngựa, thế nhưng nàng lười biếng muốn c·h·ế·t nên vốnkhônghọc vớihắn, nàng chỉ thích châu báu thích ăn mặc đẹp, đôi mắt Kỷ Dao đảo vòng vòng, bây giờ lại là cơ hội rất tốt. Nàngnói: "Nếuđixem săn bắn, cưỡi ngựa mới thú vị, ngồi xe lúc nàokhôngthể ngồi."

"Nhưng ai dạy con cưỡi ngựa?" Liêu thịnói, "Con cũngkhôngsợ ngã xuống à?"

"Muốn cưỡi ngựa cũngkhôngdễ dàng, có thể nhờ tỷ phu tiến cửmộtvị phu nhân dạy dỗ, chỉ là ngựakhôngdễ tìm lắm, con định mượn Hầu giamộtcon."

Congáicười tủm tỉm, Liêu thị nghĩ thầm hai người này càng nhìn càng có khả năng, ngay ở trước mặt bọn họ, con bé cònnóimuốnđimượn ngựa, lần trước Dương Thiệu đến bắt mèo cũng vậy,khôngbiếtnóibao lâu. Dựa theo tình hình này, Hầu phủ chắcsẽnhanh chóng đến cầu hôn, sao bà lại ngăn cản congáiđược chứ?

Bà nghiêm mặtnói: "Đừng cảm thấy tặngmộtcon mèo rồi quá đáng, tóm lại là mượn đồ, nếukhôngcó ngựa thích hợp,nóiHầu gia đừng khó xử."

"Con hiểu rồi." Kỷ Dao gật đầu.

Trở lại phòng, nàng bảo Mộc Hương mài mực, viếtmộtlá thư cho Dương Thiệu, sau đó lập tứcđimua hai bộ kỵ xạ phục*.

*quần áo cưỡi ngựa.

Tĩnh vương phủ.

NghenóiTống Diễm muốn tổ chức săn bắn tranh tài, sắc mặt Tống Thụy rấtâmtrầm, làm Hoàng đếkhôngcần giữ đạo hiếu, cuộc sống củahắnta ngược lại vô cùng muôn màu muôn vẻ.khônggiống ba hoàng tử bọn họ, còn có công chúa Phúc gia, cả ngày ngồi yên ở nhà.

hắnthong thả bước tới bước lui trong phòngmộtlát.

"khôngbiết ngày đó Diên An hầu cóđikhông…" Đột nhiên Tống Diễmnói, Dương Thiệu quyền khuynh thiên hạ*,đãgây nên phẫn nộ trong mọi người, trước đókhônglâu Diên An hầu được Tần Ứng Xuân tiến cử là thống lĩnh Tam Thiên doanh, có thể thấy được ngay cả Binh bộ Thượng thư cũng kiêng kị Dương Thiệu, những ngày an nhàn củahắnta chỉ sợkhôngcòn bao lâu,hắnphải thêm dầu vào lửa thôi.

*quyền lực ngập trời.

mộtkhi Dương Thiệu đổ xuống, Tống Diễm lập tức mấtđisức mạnh hỗ trợ phía sau, đến lúc đó các vị quan viên vì tranh đoạt quyền lợi, nhất địnhsẽđấu đá nội bộkhôngngừng,hắnsẽthừa nước đục thả câu.

Tâm phúc Vương Hinói: "Trước kia Diên An hầu cũng là dũng tướng lập được chiến công, đáng tiếc cảnh tượng nở mày nở mặtđãqua,hiệntại vừa nhận chức Thống lĩnh,sẽkhôngthiếu muốn biểuhiệntrước mặt Hoàng thượngmộtchút, chắcsẽkhôngbỏ qua cơ hội này."

"nóicó lý." Khóe miệng Tống Diễm nhếch lênmộtcái, thấp giọngnói: "Có trò hay để xem rồi."

hắndặn dò Vương Hi vài câu: "Ngay lập tức xử lýđi."

Vương Hi nhận lệnh.

mộtngày trôi qua, Dương Thiệu nhận được thư của Kỷ Dao.

Chữ viếttrênthư xinh đẹp linh hoạt, còn tiến bộ so với trước đó, nàng muốn mượnhắnmộtcon ngựa,nóimuốnđiđến núi Ngọc xem săn bắn.

Đây là chuyện lúc trướckhôngthể nào có, vốn dĩ Kỷ Daokhôngthích cưỡi ngựa, trước đóhắndỗ dành nàng học, vì để nàng có thể chơi đùa chung vớihắn, nhưng xưa nay nàngkhôngchịu, mà bây giờ, nàng chủ động tới mượn ngựa.

Dương Thiệu buông thư xuống, ánh mắtkhôngthể che hết ý cười.

"Trần Tố,đitìmmộtcon ngựa tính tình tốtmộtchút đến đây, nhất địnhkhônglàm bị thương người, tốt nhất là ngựa cáinhỏ, đầukhôngnên quá cao."

Nghe xong liền biết cho congáicưỡi, Trần Tốnói: "Hầu gia muốn màu gì?"

"Màu gì cũng được, đặt ở chuồng ngựa, cho ngươi thời gianmộtngày."

Trần Tố cảm thấy có chút vội vàng: "Thuộc hạsẽcố gắng hết sức."

Ý là có thểkhônglàm được, Dương Thiệu cau mày muốn trách mắng, nhưng cuối cùng lại khoát khoát taykhôngnói, tâm tình củahắntốt nênkhôngtính toán, nhiềumộtchút ítmộtchút cũngkhôngsao, nghĩ rằng Trần Tố cũngkhôngcố tình lười biếng.

khôngđến hai ngày, Dương Thiệu liền sai người đến thông báo,nóingựađãchuẩn bị xong, hỏi khi nào Kỷ Dao có rảnh đến phủ để chọn.

Đương nhiên Kỷ Dao lập tứcđi.

Nhìn congáimặc kỵ xạ phục, Liêu thịkhôngkhỏi kinh ngạc: "khôngphảiđichọn ngựa sao? Sao lại mặc thành như vậy? Con rểđãnóirồi, mời La phu nhân dạy con cưỡi ngựa, chờ mượn được ngựasẽhọc."

Tài nghệ củacônươngkhôngchê nhiều, vốn dĩ Liêu thị muốn dạy Kỷ Dao theo hướng tài nữ, nếu nàngthậtsựhọc được cưỡi ngựa, đó cũng là việc tốt.

"Cũng nên cưỡi thử xem có hợpkhôngmà, mặc váykhôngtiện." Kỷ Daonói, "Nương yên tâmđi, con biết cân nhắc."

Liêu thị trầm ngâm: "Con đến Hầu phủ, Thái phu nhân có biếtkhông?"

Nếu người lớn trong nhà biết và đồng ý, vậy mối hôn nhân này mớithậtsựvánđãđóng thuyền, nếukhônglại sợ có thay đổi gì.

"Chắc là biết." Kỷ Dao chớp mắtmộtcái, "Nươngkhôngyên lòngthìhôm nay consẽđến thăm hỏi Thái phu nhân."

"Đúng là nên như vậy,đãđến mượn ngựa, lẽ ra cũng nênnóicảm ơn với Thái phu nhân."

Kỷ Dao đồng ý, ngồi xe đến Hầu phủ.

Lúc tiểucônương xuấthiệntrước mặt, Dương Thiệukhôngrời mắt được.

Lần đầu tiênhắnthấy Kỷ Dao mặc kỵ xạ phục.

Màu vàng đỏ nổi bật lên làn da trắng như ngọc của nàng, quần áo này lại vừa người, phác họa toàn bộ dáng dáng lung linh của nàng, đường cong lộ ra, thướt tha động lòng người.

hắncảm giác này hôm naysẽkhôngtốt.

"Kỷ tiểu thư cũngkhôngnóihôm nay muốn đến học cưỡi ngựa." GiọngnóiDương Thiệu hơi trầm xuống.

"Tuynóilà mượn ngựa, nhưng ta cảm thấy vẫn nên cưỡi thử. Ta sợ vóc dáng của takhônghợp với con ngựa," Kỷ Dao giải thích, "Cho tới bây giờ ta chưa từng cưỡi ngựa, cũngkhôngbiết chọn như thế nào, nên nghĩ đến biện pháp ngốc nghếch này."

Quả thực Kỷ Dao chưa từng cưỡi ngựa.

Dương Thiệu dẫn nàng đến chuồng ngựa: "Sao lại muốn học vậy? Đại khái ngươi có thể ngồi xe,thậtra trời đổ tuyết cưỡi ngựa cũngkhôngthoải mái, ta sợ ngươi cảm lạnh." Mặc dùhắnrất vui vẻ, nhưng cũng sợ nàng ngã, dù sao cũngkhôngphảihắndạy.

Đồ ngốc này,khôngphảihắnhi vọng mình học cưỡi ngựa sao, sao đột nhiên còn khuyên nàng.

Kỷ Daonói: "Lần trước ta thấy Hầu gia về thành, ngồitrênlưng ngựathậtlà uy phong, cho nên ta cũng muốn học."

Bước chân Dương Thiệu dừng lại.

hắnnghiêng đầu: "Ngươinóicái gì?"

"Hầu giathậtlà uy phong." Nàng nhìnhắn, "Cha và ca ca ta đều là văn nhân,khôngbiết cưỡi ngựa, ta rất ít khi thấy phong thái như thế."

Vậy mà khenhắn...

Mặt Dương Thiệukhôngkiềm được đỏ lên, cho đến bây giờ Kỷ Dao chưa từngnóinhững lời này.

Trong trí nhớ, kiếp trước dường như cũng có trong lúc làm quần áo chohắn, nàngnóihắnthường mặc áo xanh đậm đẹp mắt, trong kiếp này,hắnphảiđiđánh trận, liền đặc biệt mặc khi gặp Kỷ Dao, chẳng qua khi đó nàng cũng chẳng khen gì, nhưng lại tặng chohắnmộtlá bùa bình an.

Lá bùa bình an kia vẫn còn trong hộp trong thư phòng củahắn.

Dường như nam nhân rất kinh ngạc vui mừng.

Kỷ Dao thấy mặthắnhơi đỏ, thầm nghĩ kiếp trước nàng bị bề ngoài của Tống Vân mê hoặc con mắt,thậtra Dương Thiệu rấtanhtuấn đó.

Bây giờ trong mắt của nàng,hắnđẹp hơn bất cứ ai!

Đôi mắtcôgáisáng lấp lánh, Dương Thiệu cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, cảm xúc này rất kì quái,hắnlàmộtđại nam nhân đỏ mặt cái gì?

Chẳng qua là được Kỷ Dao khenmộtcâu.

Dương Thiệu honhẹ:"Ngươi có học cũngkhônghọc được uy phong, ngươi là congái, nhưng mà nếuthậtsựmuốn học, thành thạo tất nhiên có ích."

Kỷ Daonói: "Tỷ phu mời La phu nhân dạy ta cưỡi ngựa."

"La phu nhân? Phu nhân Chỉ huy sứ binh mã La Hoài Giang?"

"Đúng vậy."

"Hổ nữ tướng môn,khôngtệ."

Trong lúcnóichuyệnđãđến chuồng ngựa.

Phía đông buộcmộtcon ngựayêuthích của Dương Thiệu, toàn thân đen nhánhkhôngcómộtchút lông màu khác. Mà ở phía tây, trong chuồng có sáu bảy con ngựa vóc dáng hơi lùn, nhìn có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, có vài conđangăn cỏ trong chuồng, khẽ giơ cái đuôi lên."

Kỷ Dao đến gần nhìn: "Những con này đều cho ta mượn à? Nhiều như vậy."

Vóc dáng Dương Thiệu cao gầy, nhất định là cưỡi ngựa cao to, còn nàng, mặc dù vóc dáng cũng cao, nhưng cũng chỉ vừa đến cổ củahắn.

"Đúng vậy, ngươi chọnmộtcon trong đó."

Kỷ Dao hoàn toànkhôngbiết chọn thế nào, chỉmộtcon trong đó: "Vậy mượn nóđi."

Màu đen.

Màu giống như thú cưỡi củahắn, Dương Thiệu liếc mắt nhìn Kỷ Dao bên cạnhmộtchút: "Ngươi xác định?"

Nàng khẳng định: "Đúng vậy, con này đẹp mắt."

Dương Thiệu lập tức dẫn con ngựa kia ra.

Con ngựa màu đen, đôi mắt lại màu nâu, lúc nhìn về phía nàng ánh mắt dịu dàng, nàng đưa tay muốn sờ đầu của nó, lại bị tay Dương Thiệu nắm lại.

Kỷ Dao sửng sốtmộtchút, vô thức rút tay về.

Nhưng Dương Thiệukhôngbuông ra.

Nàng xấu hổ lên tiếng: "Hầu gia..."

Giọngnóinhẹnhàng, ngọt ngào, Dương Thiệu cảm giác cái tay trong lòng bàn tay mềm mạikhôngxương, khiến timhắnđập thình thịch.hắnthấp giọngnói: "Hôm nay ngươi đến chỉthậtsựmượn ngựa?"

Giọngnóihơi khàn, giống như tiếng đàn lướt qua bên tai, mặc dù Kỷ Dao cố ý, nhưng cũngkhôngkiềm được đỏ mặt: "khôngbiết lời này của Hầu gia là ý gì? Takhôngmượn ngựathìcó thể vì chuyện gì?"

"Tỷ phu ngươi có thể mời được La phu nhân, hỏi bà ấy mượnmộtcon ngựa cũngkhôngkhó."

Lông mi Kỷ Dao run rẩy: "Vậy Hầu gia có cho ta mượn haykhông?" Nàng chu môi, "Vậy ta, takhôngmượn ngươi nữa, tađitìm La phu nhân..."

Mặt của nàng đỏ như trời chiều, Dương Thiệu giữ chặt nàng: "Sao lại vậy, ngươi muốn thứ gì ta đều cho ngươi mượn,không, đều cho ngươi."hắncúi đầu xuống, chậm rãi lại gần nàng, "Ngươi đặc biệt tới gặp ta, đúngkhông?"

Hô hấp củahắnquấn quýt bên cạnh, nàng thành công khiến Dương Thiệu cảm thấy thích mình, nhưng dường như cũng chìm đắm vào đó.

Nàng nghe tim mình đập thình thịch.

Nàng muốn ngã nhào xuống.

Đúng lúc này, bên hông xiết chặt, Dương Thiệu đỡ nàng. Bên tai nghe được giọngnóitrầm thấp củahắn: "Tasẽdạy ngươi cưỡi ngựa."

Nàng tỉnh táo lại, thấyhắnđãđứng thẳng, dáng vẻ nghiêm túc muốn dạy, trong lòng Kỷ Dao hơi buồn bực.

Vậy mà vừa rồihắnkhôngcó... hôn nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88